Khách sạn Nhật Lệ,
Buổi tiệc còn chưa bắt đầu, khách khứa chưa ai tới, quang cảnh trang trọng nhưng vẫn rất vắng vẻ.
Hàn Gia Viễn mặc bộ vest đen sang trọng, hai hàng cúc mạ vàng tinh xảo.
Người ta nói, đàn ông ngoài tứ tuần là hình mẫu lý tưởng nhất mà mọi anh chàng hai mươi đều hướng tới, giống như một tượng đài được hun đúc bởi phong ba gió bão của cuộc đời.
Nhìn người đàn ông này thì biết, cho dù gương mặt đã phảng phất màu thời gian, vẫn toát lên vẻ lịch lãm pha lẫn nét phong trần.
Tuổi bốn mươi lăm, gia đình viên mãn, sự nghiệp có chỗ đứng nhất định, đủ để ông hài lòng về bản thân mình.
Hàn Gia Viễn quản lý một công ty tầm trung, tuy không phải tập đoàn lớn nhưng Thanh Hưng là một cái tên đáng gờm trong ngành đầu tư bất động sản.
Ông ngả người trên ghế da lớn, hai chân bắt chéo, dáng vẻ thong dong, tùy ý, vô cùng nhàn nhã.
Bỗng từ đằng sau có một cô gái nhỏ nhào tới ôm lấy cổ ông, giọng nói trong trẻo như gió thu
"Cậu! Sinh nhật vui vẻ.
Mong người tài đức tựa núi rộng sông dài, sự nghiệp rạng danh, ngũ phúc đủ đầy"
Ông không cần quay lại cũng biết là ai, cười xoà, hài lòng nhìn cô gái vừa tới
"Tuệ Tuệ, đến sớm vậy sao?"
Hàn phu nhân từ sau đi tới cũng mừng rỡ ôm cô vào lòng
"Chà chà, Tuệ Tuệ nhà ta càng ngày càng khéo ăn khéo nói.
Sau này, xem ra chúng ta phải đặt tiêu chí kén rể cao một chút"
Biết Hàn phu nhân có ý đùa, Hàn Giai Tuệ nhõng nhẽo
"Con còn nhỏ tuổi mà người đã nghĩ đến chuyện gả con đi rồi"
Thấy vậy, Hàn phu nhân cười hiền từ, không làm khó cô nữa
"Đến là được rồi, đâu phải người ngoài mà câu nệ quà cáp đắt tiền như vậy"
Không phải câu nệ, mà trên đời này không có món quà nào có thể so được với tình cảm cô dành cho họ.
Giống như cha như mẹ, không gì sánh được.
"Không đáng là bao, nhà tư bản trả lương cũng rất xông xênh, đãi ngộ đều rất tương xứng ạ"
Nghe thế, hai người phá lên cười.
Có ai lại nói về anh trai mình như vậy chứ.
"Phải rồi, Quân Quân không tới cùng con sao"
"Anh ấy bận chút việc, lát sẽ đến sau ạ"
"Nghe nói QT có dự án hợp tác cùng Tập đoàn Phong thị, quả là bước tiến lớn, nhìn hai con có thể mạnh mẽ phát triển sự nghiệp như vậy, lão già này có thể yên tâm được rồi."
"Đều là do may mắn, chứ những đối thủ cạnh tranh đều là những cái tên rất đáng phải dè chừng ạ"
Đến tận bây giờ, Hàn Giai Tuệ vẫn chưa rõ liệu công ty cô có thể dễ dàng đạt được hợp tác có phải là do ưu ái của Tổng giám đốc Phong thị không.
Chứ so với những cái tên cùng cạnh tranh lúc đó, QT đúng là không có dấu ấn gì đặc biệt.
Khách khứa bên ngoài đã vào dự tiệc, hầu như đều là bạn làm ăn của Hàn Gia Viễn, họ tay bắt mặt mừng, uống rượu xã giao rồi cùng nói chuyện thương trường.
Hàn Giai Tuệ không quen ai trong số họ, cũng không biết bắt chuyện với ai nên cầm ly champagne đi một vòng tham quan.
Nhận thấy một người đàn ông phong lưu trạc tuổi cậu cô đang tới gần, cô gật đầu chào hỏi
"Chú Triệu"
"Giai Tuệ, lâu rồi không gặp, giờ đã trở thành mỹ nhân xinh đẹp thế này rồi.
Còn đâu con bé ngày xưa suốt ngày sang nhà ta rủ Tiểu Đan trốn ngủ trưa đi chơi"
Bị nhắc lại chuyện hồi bé, Hàn Giai Tuệ ngại ngùng chưa biết nói gì, may có Hàn Gia Viễn đến đỡ lời giúp cô.
Nhưng mà, sao cô lại cảm thấy kiểu đỡ lời này, thà không có thì tốt hơn.
"Đã thành thiếu nữ, gả đi được rồi, lão Triệu vẫn thường sang đánh cờ, hỏi ta có ưng gả con bé Giai Tuệ cho con trai duy nhất nhà họ Triệu không"
Hàn Giai Tuệ cười cười, không đáp.
Cô và Triệu Triết Đan vốn là thanh mai trúc mã.
Khi xưa sống cùng cậu ruột, hai nhà thâm giao, cô thường xuyên cùng anh ta bày trò nghịch ngợm, khiến cho Triết Đan thường bị trách phạt.
Từ ngày cô dọn về Biệt thự Hàn gia, thì không còn gặp lại anh ta nữa.
Giờ mặt ngang mũi dọc người ta thế nào, cô còn không nhớ nữa là.
Gặp ai, Hàn Giai Viễn cũng khoe khéo cô cháu gái vừa xinh đẹp vừa tài giỏi làm Hàn Giai Tuệ phải kéo cậu mình ra khỏi đám đông
"Cậu, cậu là đang rao bán con đấy à?"
Cậu cô cười khà khà, dù sao ông cũng có cô cháu gái tuyệt thế giai nhân thế này, cho ông nở mày nở mặt chút có sao.
"Chú Hàn định rao bán cháu gái thật sao? Vừa hay tôi cũng rất hứng thú với phi vụ làm ăn này"
Một giọng nói lạnh tanh từ cửa trước truyền vào, khiến xung quanh bất giờ yên ắng vài phần.
Thân hình cao lớn ngược sáng đi tới.
Anh đẹp trai phi phàm, áo sơ mi xám tro, khí chất thanh thuần, mái tóc tự nhiên không cần tạo kiểu cũng đẹp khiến người khác khó mà rời mắt.
Phong Thừa Vũ tiện tay cầm lên một ly rượu vang, nụ cười trên môi không sâu không nhạt, nhưng ánh mắt lại trầm tư hiếm thấy.
Hàn Giai Tuệ có phần hơi ghét bỏ, cô không khách sáo buông một câu
"Liêm sỉ rơi rớt không còn lại một chút nào"
"Tuệ Tuệ, không được vô lễ"
Hàn Gia Viễn gắt nhẹ.
Ông từng này tuổi còn chưa một lần dám đắc tội với người đàn ông lạnh lùng, khó gần này.
Vậy mà cháu gái ông, trước mặt bao nhiêu người lại dám mở miệng mắng anh không chút khách khí.
"Giai Tuệ còn nhỏ tuổi, chưa hiểu phép tắc, mong Phong tổng đừng để bụng"
Ánh mắt Phong Thừa Vũ loé lên tia ấm áp trong phút chốc rồi nhanh chóng trở về vẻ cao ngạo, tự phụ vốn có.
"Nhỏ tuổi gì chứ, cô ấy, miệng lưỡi có bao giờ chịu thua thiệt ai".