Cây cối hai bên cao lớn, xe chạy phía dưới như bị bóng tối nuốt chủng.
Cũng ngay lúc này, có một âm thanh cực nhỏ "bang đát", dường như vừa đập vào cửa xe.
Văn Kiều biết, đến rồi!
Kẻ bắt cóc tới!
Tài xe đánh tay lái xe tránh loạt đạn bên ngoài, Văn Kiều cực kỳ phối hợp, một bộ dáng bị phát bệnh tim, cả người mềm như bông rơi xuống.
Chờ tỉnh lại, đã thấy ánh mặt trời chiếu qua khe hở, đã là ngày hôm sau.
Lệ Thừa Trạch và nàng tựa lưng vào nhau, bị bó chung với nhau. Nhìn quanh bốn phía, hai người họ đang bị nhốt trong một căn phòng gạch bỏ hoang, vôi trát trên tường rơi xuống từng mảng phía dưới, toàn bộ căn nhà dường như lung lay sắp đổ.
Hệ thống thấy ký chủ bị bắt cóc cuối cùng đã tỉnh lại, nóng vội sốt ruột kêu gọi, "Lão đại, lão đại đã tỉnh, người đang tính toán gì vậy?"
Văn Kiều gắng gượng mở hai mắt, nói chậm rì rì, "Khi còn nhỏ hắn bị bắt cóc, là Vu An An cứu hắn. Bây giờ đã lớn, lần nữa bị bắt cóc, nếu người do ta cứu. Ngươi nói hắn sẽ chọn ai?"
Hệ thống nuối nước miếng, "Cái này...thật khó đoán."
"Lệ Thừa Trạch là nam nhân bá đạo cường thế, người hắn yêu nhất tự nhiên là bản thân hắn. Nếu nói hắn nguyên thân hay Vu An An, không bằng nói hắn thích đoạn hồi ức kia. Lúc đó, hắn được người ta cứu, là một đoạn ký ức sáng sủa. hắn và Vu An An có một đoạn kỷ niệm như vậy, ta cũng muốn tạo ra thêm một hồi ức đồng dạng như thế, ngươi nói, hắn sẽ thấy sao?"
"Kiều Kiều, ngươi không sao chứ?" âm thanh suy yếu của Lệ Thừa Trạch vang lên, đem nữ chính kéo về hiện thực.
Văn Kiều gian nan dùng ngón tay kéo vai hắn, "Ta không sao, ngươi có khỏe không?"
Nơi nàng chạm vào, một mảnh ướt át.
Bị trúng đạn.
Lệ Viễn rất có bản lĩnh, nam chủ cũng có thể bị thương.
Văn Kiều cảm thản, lại cắn chặt răng, cũng không dám coi thường nữa, thành khẩn mà tiếp tục cảnh diễn, "Ngươi bị thương phải không? Bên ngoài có người gác sao?"
"Ta không sao...Bên ngoài có...Hai người." Ngữ khí Lệ Thừa Trạch yếu ớt, lúc nào cũng có thể té xỉu.
Văn Kiều khóc nức nở.
Thanh âm của nàng vang lên, thực mau đã bị kẻ gác bên ngoài phát hiện.
một nam nhân trẻ tuổi đi vào, trong tay cầm súng lục, cười nhạo lên tiếng, "Tỉnh?"
Theo âm thanh tới gần, hắn ngửi được một mùi hương thật thơm.
không tự giác mà gần mùi hương đó, liền gần sát Văn Kiều.
Hệ thống hoảng sợ, "hắn, hắn làm sao vậy?"
"Trúng dược."
"Dược gì a?"
"Ngươi đã quên ta là ai?" Nàng là một cái cây thành tinh a! Nơi này có một gốc hàng ngàn năm tuổi như nàng, hiệu quả tự nhiên càng tăng gấp bội.
Nam nhân tuổi trẻ có biểu hiện hưng phấn không giống như bình thường.
hắn đưa tay ra, nhìn qua giống lưu manh bị t*ng trùng lên não.
Lệ Thừa Trạch thấy không khí không thích hợp, lửa giận bốc lên, còn chưa kịp mở miệng mắng người, tức giận công tâm, ngất xỉu tại chỗ.
Văn Kiều chọn thời cơ chuẩn xác, dùng đầu đập vào kẻ kia, nam nhân trẻ tuổi này cũng không có phòng vệ, súng lục trong tay bị rớt xuống.
Văn Kiều thoát được dây thừng trói buộc, liền nhặt súng lên, ngắm kẻ địch liền bắn vào tứ chi hắn.
Người bên ngoài nghe thấy tiếng, vọt nhanh vào trong.
Văn Kiều bắn người vừa vào, thực mau, hai kẻ canh gác đã không còn lực sát thương.
Hệ thống sợ ngây cả người, "Ngươi cởi bỏ được dây thừng vào lúc nào?"
"Ta đã bảo Văn mẫu tìm cho mình một cái vũ khí sắc bén để phòng thân." Văn Kiều quơ quơ đồ vật trong tay.
Đó là một dây thép thon dài, một đầu sắc bén, đầu còn lại tròn tròn được bọc lại. Hiển nhiên, cắt đứt dây thừng là việc rất đơn giản.
Dù vậy, hệ thống cũng thấy tay nàng có máu.
Có lẽ cũng mất nhiều sức lực và bị cọ vào tay.
"đi thôi, chúng ta diễn cảnh chạy trốn!"
Văn Kiều dứt lời, liền đi ra khỏi phòng gạch.
Bên ngoài một mảnh hoang vu, trừ bỏ căn phòng sau lưng nàng và cột điện cao thế phía xa, cũng không còn cái gì khác để chú ý.
Cũng không biết đang ở phiến đất hoang nào.
"Hẳn nào lại chỉ để lại hai người trông coi, không lẽ muốn Lệ Thừa Trạch bị chết đói?" Văn Kiều nhíu mi đẹp suy tính.
Lúc này, trong biệt thự phía xa.
Nam nhân thân mình cao lớn, đang ngồi trên ghế da, nhìn chằm chằm máy tính trước mặt, ánh mắt thâm thúy, không nói lời nào.
Người thanh niên bên cạnh hắn cười xấu hổ, "Lão đại, nữ nhân này thật hung hãn, lại có thể đánh ngã lão tam lão ngũ."
Người nam nhân này, chính là Lệ Viễn, kẻ mà Văn Kiều liếc một cái trong yến tiệc đã biết.
Lệ Viễn cầm ly sứ trong tay nghiền ngẫm, nhìn nữ nhân trong màn hình, nhàn nhạt nói, "Hung? Nàng có bệnh tim."
Biểu tình của người bên cạnh như thấy quỷ, "Có bệnh tim còn dám đoạt súng của lão ngũ? Thực sự có bệnh hay là giả bệnh a! Chiếc dây thép trong nàng kia là sao?"
Lệ Viễn không lên tiếng, hắn vẫn nhìn người trong màn hình, ánh mắt càng thêm thâm thúy.
Cây thép kia, hẳn là từ chỗ đó rút ra.
Lễ phục sau lưng của nàng đã kéo xuống, lộ ra làn da trắng nõn sau lưng. Dường như nàng dùng loại nội y ẩn hình (ta nghĩ là cái loại không cần dây), cho nên không thấy dấu vết của nội y, chỉ có vài vết máu trên lưng và váy, đại khái là rút ra ở chỗ đó, lúc rút ra vô ý bị trúng.
Huyết sắc chói mắt quá mức, nổi bật trên làn da tinh tế trắng nõn.
Như là một bức tranh xinh đẹp, tràn ngập dụ hoặc.
Lệ Viễn không tự giác nắm chặt ngón tay.
Ly sứ bị hắn nắm càng chặt.
Văn Kiều lại không muốn Lệ Thừa Trạch được tiện nghi, nhanh như vậy đã được chết.
Nàng đứng vững trên giày cao gót, cầm chắc hai tay Lệ Thừa Trạch, liền kéo người đi ra ngoài. Bởi vì trái tim nàng không tốt, Văn Kiều đi hai bước lại nghỉ một bước. Hệ thống nhìn thôi cũng thấy thật lao lực.
"Nếu không ném hắn xuống, ngươi đào tẩu trước, lại tìm người lại cứu hắn?" Hệ thống rụt rè kiến nghị.
"Nếu đột nhiên ném hắn xuống, hao bao nhiêu sức lực lại phí công."
"Dù vậy...dù vậy cũng quá tốn sức lực."
"không uổng." Văn Kiều dứt lời, lại tiếp tục nghỉ ngơi rồi tiếp tục hành trình kéo người. Mắt hơi nheo lại, đáy mắt có chút ý cười, ngũ quan càng thêm ngọt ngào. "Ngươi nhìn, người bị hành là hắn, bị ném trên mặt đất cũng là hắn mà. Chờ tới địa phương an toàn, chưa chắc ta bị mệt, nhưng lưng hắn thì tiêu rồi."
Chờ thoát được, chắc chắn lưng hắn đều không có chỗ nào lành.
Chơi thật vui a!
Hệ thống: "....."
Xin quỳ!
Nghĩ trước sau nàng đều không có hại gì!
Máy theo dõi phía sau, đều thu hết hình ảnh nàng lao lực hết sức.
Người thanh niên cảm thán, "Vị hôn thê của Lệ Thừa Trạch đối với hắn cũng thật là chân ái. Tới lúc này còn biết mang theo người cùng đi, ta nhìn thôi cũng thấy mệt mỏi."
Trong màn hình, đầu tóc nữ nhân tán loạn, cả người chật vật, váy trắng dài trên người bết dính mồ hôi và máu. trên trán nàng đều là mồ hôi, hai má cũng vì vận động quá sức mà đỏ hồng. Nàng thở phì phò, môi khẽ nhếch, mơ hồ còn thấy cả đầu lưỡi phấn hồng.
Lệ Viễn đẩy ly sứ trong tay ra, ánh mắt không tự nhiên dừng lại.
"đi ra ngoài."
Thanh niên gật đầu, "Đại ca, kế hoạch vẫn tiến hành như ban đầu?"
"Phái người đi nhìn lão tam lão ngũ, mang người trở lại, việc còn lại không xen vào."
"Cứ như vậy thả người?" Ngữ khí kinh ngạc.
"Văn tiểu thư không liên hệ được Lệ gia sớm, nàng mang theo Lệ Thừa Trạch cùng đi, ngược lại làm Lệ gia càng khó định vị được vị trí của họ."
Thanh niên gật đầu, "Ta đã biết, thời gian càng lâu, Lệ Chấn Dương càng hoảng, đuôi cáo sẽ phải lộ ra. Xét toàn cục, kế hoạch của chúng ta cũng không bị ảnh hưởng."
"Ân." Lệ Viễn chốt hạ, đột nhiên thúc giục, "đi ra ngoài."
Thanh niên sờ sờ cái đầu tròn được húi cua, lại nhìn nhìn màn hình.
nhỏ giọng nói thầm một câu, "Tên Lệ Thừa Trạch này cũng thật có diễm phúc...." Sau đó mới đi ra ngoài.
Lệ Viễn quay lại nhìn màn hình.
Trong đó, nữ nhân vẫn nắm chặt tay áo kẻ kia, mười ngón tay đều trắng bệch vì dùng quá sức.
thật muốn khuyên nàng buông tay, mặc kệ Lệ Thừa Trạch. Lại thấy nàng đột nhiên thở dài một hơi, mày gắt gao nhăn lại, cực kỳ không cam lòng lỏng tay ra.
Lệ Thừa Trạch lần nữa tiếp đất.
Nữ nhân vội vàng thở hổn hển hai cái, giơ tay lau lau mồ hôi, trán và chóp mũi đều dính bùn. Mặt mày liền xám tro.
Ánh mắt Lệ Viễn lóe lên.
hắn cứ ngỡ nàng là nữ nhân yếu đuối, rồi lại phát hiện gan nàng thật lớn, là một nữ thông minh cứng cỏi. hiện tại, hắn phát hiện, nàng thật đáng yêu.
Cho dù mặt bị bẩn, đáy mắt lại chứa đầy tinh quang.
Xinh đẹp mê người.
.......
"Ta luôn có cảm giác bị nhìn trộm." Văn Kiều nhăn mũi nói với hệ thống.
Lúc này sắc trời đã tối xuống, nơi đây không có đèn điện chiếu sáng, cũng chìm trong bóng tối, hệ thống nghe nàng nói, giật mình cảnh giác.
"Có thứ gì đi theo chúng ta, ở phía sau..." Hệ thống mở rà quét từ trường, liền phát hiện, "Đây là máy bay không người lái, máy theo dõi."
Văn Kiều lập tức hiểu rõ.
"Hẳn là Lệ Viễn muốn dùng Lệ Thừa Trạch làm mồi câu, muốn kéo người nào đó ra ngoài, mới bắt cóc người không giết ngay. Ta mang Lệ Thừa Trạch chạy trốn, hẳn đang bị hắn nhìn chằm chằm."
Văn Kiều chớp mắt, khóe mắt toát ra mị ý câu nhân.
"Ngươi nói, hắn đã nhìn chúng ta bao lâu rồi?"
Hệ thống bị kinh sợ mị lực của Văn Kiều, nếu nó có hình thể, khả năng mặt đỏ hết cả rồi.
Hệ thống lắp bắp trả lời, "Hình như, khoảng hai ba tiếng đồng hồ."
Văn Kiều phun ra, "Mệt mỏi, vậy liền nghỉ ngơi ở đây đi." nói xong, liền ngồi xuống, cũng vì dùng quá sức mà đai lưng hơi rớt xuống, lộ cả xương quai xanh, hơn nửa bộ ngực trắng muốt cũng phơi bên ngoài.
Văn Kiều cười nheo mắt, "hắn nhìn chằm chằm ta như vậy, cho hắn chút lợi a."
"Ngươi ngươi ngươi...không có tiết tháo." ( liêm sỉ)
"Ta chính là xuân dược, còn muốn tiết tháo cái gì?"
Người sau màn hình cũng bị kinh sợ.
Lệ Viễn dịch dịch tầm mắt.
Trong đầu không thoát được màu trắng muốt kia.
Lệ Viễn không được tự nhiên châm điếu thuốc, quay lại nhìn màn hình.
Nàng không nữ nhân đẹp nhất mà hắn thấy, nhưng lại là nữ nhân có lực hấp dẫn nhất mà hắn gặp.
Lệ Thừa Trạch....
thật là kẻ có diễm phúc.
Lệ Viễn tắt điếu thuốc, ném vào ly sứ.
Văn Kiều mang người ở lại vùng hoang dã này một ngày một đêm.
Nàng có năng lực sinh tồn cường đại!
Tìm nhánh cây khô đốt lửa sưởi ấm, tay không bắt cá bắt cua, rồi lại thuận ta nướng BBQ?? hoặc hấp lên, coi như no bụng.
Sống sót không khó.
Khó là, nàng đã một ngày, không là hai ngày chưa tắm rửa.
Lễ phục màu trắng dán trên thân hình, trong lúc xúc động thật muốn ném đi.
Vẫn là có hệ thống ở bên, một mực khuyên ngăn nàng mới vứt bỏ được cái suy nghĩ kinh hãi thế tục đó.
Theo dõi người hơn một ngày, Lệ Viễn càng phát hiện ra nhiều điều, nàng mỹ lệ, nàng động lòng người không nữ nhân theo kịp, nàng cứng cỏi kiên cường đến nhiều nam nhân sợ hãi không bằng.
Lệ Viễn càng nhìn, mặt càng biến ảo, cuối cùng, dường như thật bất dắc dĩ.
Kiên cường đi nữa, nếu cứ tiếp tục sống như vậy, thân thể nàng không thể nào chịu nổi.
Thể lực tiêu hao, sẽ làm gánh nặng cho trái tim nàng, cần thiết phải nhanh chóng trở về bệnh viện tĩnh dưỡng....