Một nụ hôn khẽ rơi trên má nàng, liếm đi những giọt nước mắt đó cho nàng từng chút một.
“Nàng đang khóc.”
Chung Tình bừng tỉnh lại, chớp mắt nhìn hắn: “Ta rất vui.”
Vẻ mặt Tiêu Vong Vân lộ rõ sự nghi ngờ: “Thật sao?”
Chung Tình gật đầu thật mạnh: “Đương nhiên là thật.”
Nàng ôm cổ hắn, để bản thân dựa sát vào hắn: “Ta quá thích chàng, thích đến nỗi không biết phải làm gì cả.”
Tiêu Vong Vân bật cười.
Hắn cúi đầu cắn nhẹ chóp mũi của Chung Tình: “Kẻ lừa đảo thật thích làm nũng.”
Chung Tình khịt mũi hai cái, không trả lời.
Tiêu Vong Vân thì thầm bên tai nàng: “Vậy mấy ngày nữa ta sẽ tìm chưởng môn để hắn thay chúng ta cử hành đại lễ song tu được không? “
Đại lễ song tu…
Chung Tình che dấu cảm xúc trong lòng, cười gật đầu: “Được!”
Nhưng…
Nàng hơi khó hiểu: “Tại sao phải mấy ngày nữa?”
Tiêu Vong Vân mỉm cười: “Đương nhiên là vì còn có chuyện quan trọng còn chưa làm xong….”
Chung Tình cảm thấy trên người chợt lạnh, động tác dịu dàng nhưng mạnh mẽ của người phía trên khiến nàng thở gấp.
“Chàng —-” Hắn không nói tiếng nào liền……
Tiêu Vong Vân hôn nhẹ lên má nàng, khàn giọng hỏi: “Đau không?”
Chung Tình khẽ cảm nhận, thực ra vẫn ổn.
Nàng đỏ mặt, im lặng, bàn tay lặng lẽ bám lên vai hắn, ý tứ không cần nói cũng biết.
Điên đảo gối chăn.
[*] 被翻红浪: chiếc chăn gấm đỏ chất đống, cuộn trào như sóng biển. Ý ẩn dụ là đang ám chỉ cảnh mây mưa.
Thời điểm thân mật nhất, Chung Tình mơ hồ cảm thấy bàn tay mình bị nắm lấy, đầu ngón tay mở ra, cùng một bàn tay khác đan mười ngón vào nhau.
Bên tai là giọng nam nhân khẽ nỉ non: “Kinh Hồng, đi với ta…….”
……
Sự thật chứng minh, Lâm Tiên chân quân đã nói mấy ngày sau thì chắc chắn là không nói dối.
Khi Chung Tình tỉnh lại, nàng cảm thấy cả người đều không thoải mái.
Mệt mỏi.
Có người ngồi xuống bên cạnh, nàng còn chưa kịp mở mắt đã nhận ra có thứ gì đó đưa lên miệng.
Nàng mở miệng theo bản năng. Viên linh đan nho nhỏ vừa chạm đến răng và môi liền hóa ngay thành một dòng năng lượng tinh khiết chảy vào trong cơ thể.
Ý thức mơ hồ nháy mắt tỉnh táo lại, sự không thoải mái trên người cũng biến mất hơn phân nửa.
Tiêu Vong Vân đỡ nàng dậy, ánh mắt vẫn luôn dõi theo nàng, có vẻ muốn nói lại thôi.
Chung Tình nhìn hắn, đột nhiên hiểu rõ.
Nhìn khuôn mặt trắng như ngọc của Tiêu Vong Vân ửng hồng khó giấu, Chung Tình hơi buồn cười. Nàng thầm nghĩ, có lẽ mình là người duy nhất trên đời có thể nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Lâm Tiên chân quân nhỉ?
Nghĩ về điều gì đó, nàng lại có chút phiền muộn.
Tiêu Vong Vân thấy nàng chỉ nhìn chằm chằm mình không nói lời nào, nhịn không được ho nhẹ một tiếng: “Kinh Hồng, nàng……. vẫn tốt chứ?”
Chung Tình lấy lại tinh thần, cười như không cười liếc hắn: “Chàng thấy sao?”
Tiêu Vong Vân nhìn nàng xoã tóc ngồi trên giường, khuôn mặt trắng thuần như ngọc hơi mang ý cười, những tâm tư rối rắm chợt lắng xuống.
Hắn tới gần nàng, cầm tay nàng: “Kinh Hồng, chút nữa ta sẽ báo tin cho chưởng môn, chúng ta chọn ngày lành tháng tốt gần nhất cử hành đại lễ song tu được không?”
Tiêu Vong Vân vui vẻ đứng lên, bước ra ngoài hai bước rồi quay lại: “Vậy nàng nghỉ ngơi đi, ta gửi tin báo cho chưởng môn đã, à không, ta tự mình đi thì hơn.”