Tiêu Vong Vân ngẩng đầu nhưng không hề nhìn thấy bóng dáng kia, chỉ có viên ngọc bích lập lòe ánh sáng cho thấy âm thanh đang phát ra từ nó.
Tiêu Vong Vân cầm viên ngọc bích thật cẩn thận, tham lam lắng nghe giọng nói mà hắn tưởng rằng sẽ không bao giờ được nghe trong cuộc đời này nữa.
“………Tiêu Vong Vân, ta muốn nhìn thấy bộ dáng chàng lúc phi thăng.”
Tiêu Vong Vân, ta muốn nhìn thấy bộ dáng chàng lúc phi thăng.
Tiêu Vong Vân vuốt ve viên ngọc giản, đứng trên không trung một lúc, cuối cùng thấp giọng cười:
“… Được. Ta sẽ cho nàng thấy.”
Các tu sĩ không biết Lâm Tiên chân quân đã xảy ra chuyện gì, đứng trên mặt đất kinh hoảng bất an, cuối cùng cũng nhìn thấy hắn di chuyển.
Trường bào dài tay, vạt áo bay bay trong gió.
Bóng dáng bạch y của Lâm Tiên chân quân cuối cùng cũng bước vào cánh cổng ánh sáng giữa mọi sự chú ý.
Tất cả mọi người đều hoan hô và hò hét. Nhưng không một ai nhìn thấy giọt nước mắt nóng hổi và nỗi lưu luyến cuối cùng của Lâm Tiên chân quân trên thế gian này đã vĩnh viễn lưu lại đại lục Thiên Nguyên.
……
Tại không gian trắng.
Chung Tình mở mắt.
Kí ức của cô vẫn còn dừng lại ở khoảnh khắc bị Tiêu Vong Vân đâm chết với ánh mắt lạnh nhạt.
“Hệ thống, hắn có thể nhớ ra không?”
Chung Tình nghe thấy giọng nói của chính mình.
Hệ thống chợt lóe sáng, nó lựa chọn nói thật: “Có.”
Chung Tình buồn bực.
Nếu hắn nhớ ra, chắc chắn sẽ rất đau khổ.
Hệ thống nói: “Ký chủ đừng buồn. Tất cả sự chia ly đều không phải là chia ly thật.”
Tất cả những lời tạm biệt đều không phải là những lời tạm biệt thực sự.
“Anh ta – người có tất cả kí ức, đang đợi cô ở tương lai.”
Trong mắt Chung Tình hiện lên một tia khát khao. Anh ấy đang chờ cô trong tương lai.
Người đàn ông đó, người đàn ông có đôi mắt vàng mà cô chỉ nhìn thấy một lần.
Chung Tình chỉ cần vừa nghĩ đến anh liền cảm thấy tâm hồn rung động, kèm theo đó là sự bất đắc dĩ và đau xót tột cùng.
Anh là ai?
Cô và anh rốt cuộc đã từng trải qua những gì?
“Cái tương lai này là bao lâu?”
Hệ thống không đưa ra con số chính xác: “Tôi không thể xác định.”
Ngoại trừ người đàn ông kia và một vị đại nhân tốt bụng, không có bất kì ai biết “trò chơi” cướp người với Thiên Đạo này sẽ diễn ra bao lâu.
Chung Tình im lặng một lúc lâu, cuối cùng nói: “Hãy phong ấn tình cảm của tôi đi.”
Cô không có cách nào mang theo được tình cảm mỗi một đời đi đối mặt với người kia.
Cảm giác tội lỗi và áy náy rất lớn khiến cô không thể chống đỡ nổi.
Hệ thống lóe sáng: “Được, thưa ký chủ.”
Mở mắt ra lần nữa, trong ánh mắt Chung Tình đã không còn mờ mịt, chỉ dư lại vẻ sáng tỏ và kiên định.