Tiểu Yêu Truy Tìm Tình Yêu (Tiểu Yêu Tinh)

Chương 2



​Chung Tình ánh mắt né tránh, nhưng không có ghé ngang, chỉ lia mắt nhìn, rồi xuyên qua đám đông về lại phòng nghỉ.

Cô không hay biết rằng sau khi mình rời khỏi, chàng trai vốn trầm lặng ở góc tường bỗng nhiên ngẩng đầu, trong đôi mắt đen nhánh có ánh nhìn sắc như chim ưng!

Ngày hôm nay còn phải quay bù phần diễn của một vai phụ, khó mà xong việc sớm.

Trong hoang mạc thiếu thốn, Chung Tình tắm nước ấm, ở trong phòng riêng ngẫm nghĩ suy tư.

Có được đãi ngộ này, so ra, là tốt nhất trong đoàn phim rồi.

Đương nhiên là vì, cô có vị thế lớn nhất trong đoàn phim.

Ở thế giới này, tên của Chung Tình là Đào Yêu. Thân phận của cô là một diễn viên trong giới giải trí Trung Quốc; một nữ nghệ sĩ hiếm hoi có đủ cả sắc lẫn tài.

Rất nhiều người cho rằng, luận về diễn xuất cùng tác phẩm đã góp mặt, giới phê bình nợ cô một danh hiệu ảnh hậu.

Bởi vì tại Lễ trao giải Kim Hoa hai tháng trước, giải thưởng nữ diễn viên chính xuất sắc nhất mà ban giám khảo chọn ra, về chính tác phẩm hay về diễn xuất, đều không sánh được với Đào Yêu; chỉ là vị này hơn Đào Yêu vài chục năm tuổi nghề.

Đào Yêu còn quá trẻ.

Hai năm trước, khi vừa tròn mười tám tuổi, Đào Yêu tình cờ được quản lý phát hiện, kinh ngạc không thôi.

Tiếp đó, nhanh chóng ký kết hợp đồng, ra sức bồi dưỡng.

Ban đầu công ty giải trí Thiên Ngu chỉ dốc lòng bồi ra một vị tiểu hoa đán; dù sao với nhan sắc này, ở nơi chú trọng vẻ ngoài này, thì năng lực diễn xuất cũng quá khắt khe.

Không ngờ là vị ngọc nữ bọn họ tìm được không chỉ có nhan sắc bậc nhất có một không hai trong giới showbiz, mà năng lực diễn xuất còn vô cùng xuất sắc!

Bản thân nổi trội, lại có thêm hậu phương lớn mạnh, chỉ ngắn ngủi hai năm, Đào Yêu đạt được vị thế mà nghệ sĩ bình thường cả đời mơ ước.

Nhưng đây chỉ là vỏ bọc của cô mà thôi.

Đào Yêu thực ra là một tiểu đào yêu, qua mấy trăm năm, nay đã tu thành hình người.

Mà Chung Tình, cũng chẳng phải là người thuộc về thế giới này.

Cô vốn là một vị thiên kim, nhưng lại mắc bệnh nan y. Sau mười sáu năm chống chọi với ốm đau bệnh tật, rốt cuộc vẫn phải cam chịu chết trên giường bệnh.

Tiếp đó, linh hồn cô đến một không gian trắng toát, bị trói buộc với một hệ thống tên là “Viên Bánh Trôi* Phát Sáng Trắng“.

(*) Từ gốc là “đoàn tử” = “dango” – một loại bánh trôi Nhật Bản. Tên Hán Việt của hệ thống này là “Bạch Sắc Phát Quang Đoàn Tử“.

Động lực làm nhiệm vụ của Đào Yêu chỉ có một – khi làm nhiệm vụ, cô có thể có một thân thể khỏe mạnh, tiếp tục sống sót.

Với một người mười sáu năm giằng co với tử thần thì không gì quý giá bằng sự sống.

Thế nhưng loại nhiệm vụ này lại có một điều kiện quái đản – mỗi lần làm nhiệm vụ, thân phận của Chung Tình sẽ luôn là một tiểu yêu tinh!

Đối với vấn đề này, hệ thống luôn đáp lại: “Ahihi, quyền hạn của ký chủ không đủ, không thể giải đáp được.”

Chung Tình: “…”

Vì sống sót, cô nhịn!

Trở lại tình hình trước mắt.

Cửa sổ đóng không kín lắm, phía ngoài luôn có gió nóng thổi đến.

Cái quạt nhỏ nhỏ bên người Chung Tình, thực sự chẳng dùng được.

Không ai biết tại sao một người đang ở đỉnh cao sự nghiệp như Đào Yêu lại chọn kiểu kịch bản như vậy, đày đọa chính mình trong đoàn phim không danh không tiếng này.

Lấy vị thế của cô, có muôn vàn các kịch bản chờ nữ hoàng phòng vé cô đây lâm hạnh; mà cái đoàn phim nghèo túng này ngay cả tiền cát-xê cho diễn viên cũng chỉ có thể thiếu nợ bằng doanh thu sau này.

Chỉ có Chung Tình mới biết, cô đến nơi này, vì một nguyên nhân duy nhất.

Nhiệm vụ mục tiêu lần này của cô, là Thường Tranh, hiện ở đoàn phim này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.