Nụ hoa dưới ánh mắt của hắn, rất nhanh, cánh hoa màu trắng ôm lấy nhau bắt đầu xòe từng cánh từng cánh nở rộ, trong phòng phút chốc toàn mùi hoa.
Nói đến cũng kỳ diệu, chẳng qua chỉ là nụ hoa nhỏ, lúc nở ra lại như vĩnh viễn không xòe hết cánh.
Hắn phát ra tiếng than nhỏ ---- trước năm tuổi, hắn đã từng là người tôn quý nhất trong cung, đồ vật tinh xảo gì cũng từng xem qua.
Nhưng nhìn bao nhiêu, cũng không có một thứ, sánh bằng hoa mẫu đơn này nở, tinh xảo hoa lệ.
Cảnh tượng như trong mơ liên tục không ngừng, cho đến cánh hoa màu trắng mỏng hoàn toàn nở rộ, lộ ra nhụy hoa đỏ tươi như máu.
Đẹp khiến người ta hít thở không thông.
Hắn không biết dùng từ ngữ nào để diễn tả cảm giác này, chỉ nghĩ là, khó trách Mẫu hậu nguyện ý chăm sóc gốc cây Mẫu đơn không nở hoa suốt năm này sang năm khác.
Cảnh đẹp như vậy cả đời thấy một lần cũng đủ.
Hắn bỗng muốn đến gần một chút, muốn cẩn thận nhìn bông hoa này. Lại trơ mắt nhìn cánh hoa bắt đầu run rẩy.
Hắn trợn tròn hai mắt, ý thức được điều gì, vội vàng vươn tay ----
Nhưng vẫn chậm một bước.
Hắn tròn mắt nhìn hoa Mẫu đơn màu trắng tinh xảo đến tận cùng, chạm qua ngón tay mình, sau đó rơi xuống mặt đất.
Hô hấp dừng lại, vội vàng nhìn xuống đất, lại một việc khiến hắn chấn động.
Hoa Mẫu đơn rơi trên mặt đất, lại lần nữa tỏa ra ánh sáng màu trắng, cùng lúc đó mùi hương hoa Mẫu đơn đậm hơn, tràn ngập căn tphòng.
Lực chú ý của hắn lại không để ở đó.
Bởi vì đằng sau ánh sáng, ở dưới cánh hoa màu trắng biến ảo thành bóng dáng bé nhỏ.
Sau đó thân ảnh kia biến lớn, từ nắm tay nhỏ như hắn, biến thành cao bằng hắn, cuối cùng, biến thành một nữ nhân thành niên!
Hắn dại ra nhìn một màn trước mắt, mãi đến nữ tử kia mở mắt, ánh mắt dịu dàng dừng trên ngừoi hắn.
Duy hữu mẫu đơn chân quốc sắc,
Hoa khai thời tiết động kinh thành.
Tạm dịch: Duy chỉ mẫu đơn là quốc sắc,
Nở hoa chính lúc rộn kinh thành.
( Trích Thưởng mẫu đơn - ngắm hoa mẫu đơn, thơ trung quốc, tác giả Lưu Vũ Tích)
Hắn từng nghe người ngâm câu thơ này, lại không hiểu ý tứ ----- chẳng qua chỉ là vài bông hoa mà thôi, nơi nào có mị lực lớn vậy?
Nhưng mà bây giờ hắn hiểu rõ.
Nữ nhân bây giờ chiếm lấy cung điện của Mẫu hậu, lấy thân phận quý phi chuyển vào sống trong cung điện hoàng hậu ở Triều hoàng cung này, đó là người được khen ngợi quốc sắc thiên hương, được so với Mẫu đơn.
Nữ nhân đó quả thật đẹp.
Nhưng mà so sánh với nữ nhân trước mặt, cái gọi là quốc sắc thiên hương chỉ là chê cười!
Chung Tình nhìn tiểu nam hài cao gần bằng eo mình.
Trong nháy mắt, cô biết hắn là ai ------- Thái tử bị phế của hoàng triều Đại Dận, nhi tử của Trương thị, Yến Việt.
Cũng là nam chủ của thế giới này.
Đương kim thánh thượng Hiển Đức Đế độc sủng quý phi, không màng hậu cung, Hoàng hậu Trương thị mấy lần khuyên can, không giúp Hoàng đế quay đầu mà càng khiến ông chán ghét Hoàng hậu.
Năm thứ 5 sau khi lên ngôi, Hiển Đức đế lấy tội danh ghen tỵ, lòng mang oán hận với hoàng thất, đức hạnh vi phạm bảy điều, phế đi Hoàng hậu, cùng Thái tử tuổi nhỏ.
Nếu không phải hơn nửa triều thần quỳ cầu xin, Qúy Phi xuất thân Lê Viên suýt nữa đã được lập làm hậu.
Việc như thế, Hiển Đức đế không màng triều thần phản đối, để cho Quý phi sống ở Triều hoàng cung, nơi duy nhất dành cho Hoàng hậu.
Đế vương tùy hứng, mang đến bất hạnh cho người vô tội.