Trở về công ty với tâm trạng vô cùng khó chịu. Trong đầu anh lúc nào cũng xuất hiện hình ảnh Lâm Nhạc vui vẻ bước ra từ khách sạn cùng người đàn ông khác. Từ lúc nào Nhạc Nhạc lại trở thành con người dễ dãi như vậy? Hắn ta là ai? Hắn ta là gì với Nhạc Nhạc? Tại sao Nhạc Nhạc lại ở đó cùng hắn chứ!
Tâm trạng vô cùng loạn vì nghĩ đến Nhạc Nhạc khiến anh không sao kiềm chế được mà hất đổ toàn bộ tài liệu trên bàn xuống sàn. Anh cũng không biết vì sao anh trở nên như thế, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện người đàn ông kia và Nhạc Nhạc đã như thế nào trong khách sạn anh lại không sao chịu được. Bấm máy gọi đến phòng thiết kế anh lớn giọng.
“Gọi Helen đến văn phòng tôi ngay!”
Thái độ của Mộ Thần khiến trưởng phòng thiết kế có chút lo lắng thay cho Helen, cô bước đến trước bàn làm việc của Lâm Nhạc lên tiếng gọi.
“Helen, chủ tịch cho gọi cô.”
“Gọi tôi??? À cảm ơn cô.”
“Không có gì. Nhưng cô nên chuẩn bị tinh thần một chút, nghe giọng của chủ tịch hình như anh ấy đang rất tức giận.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn cô.”
Lâm Nhạc nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc đến văn phòng chủ tịch. Trên đường đi trong đầu cô không ngừng thắc mắc, chẳng phải sáng nay cô đã nộp bản thiết kế theo yêu cầu của chú ấy rồi sao? Chẳng lẽ không hài lòng nên bắt mình đến sửa? Đúng là nghĩ mình là chủ tịch thì nói sao cũng được mà.
Bước đến trước cửa văn phòng chủ tịch, đưa tay lên gõ cửa cô lên tiếng.
“Chủ tịch, tôi vào được không?”
Không nhận được câu trả lời nào, Lâm Nhạc nhẹ đẩy cửa bước vào bên trong, nhìn thấy mớ hỗn độn dưới sàn cô không biết ở đây vừa xảy ra chuyện gì. Nhẹ đóng cửa cô chậm bước đến gần Mộ Thần, ánh mắt vẫn chú ý đến những tài liệu vươn vãi trên sàn cô lên tiếng hỏi.
“Chủ tịch, anh gọi tôi.”
“Vừa rồi vừa đi đâu?”
Giờ nghỉ trưa cũng quản? Chú ấy không có việc gì làm sao?
“Tôi… đi ăn trưa.”
“Tôi cho cô nói lại.”
“Tôi… đi đón người bạn rồi ăn trưa thôi, tôi…”
“Đi ăn trưa trong khách sạn sao?”
Tiếng quát của Mộ Thần làm Lâm Nhạc giật mình đến im bặt. Chú ấy nhìn thấy sao? Ánh mắt đầy lửa giận anh nhìn cô, Lâm Nhạc không biết anh đang tức giận vì điều gì, cô giúp bạn đến khách sạn thuê phòng thì có gì sai mà khiến chú ấy tức giận như thế chứ!
“Đó là chuyện riêng tư của tôi, không liên quan gì đến chủ tịch Mộ cả. Xin hỏi chủ tịch gọi tôi đến đây có việc gì?”
Mộ Thần không kiềm chế được cơn giận khi nghe được câu trả lời đó của Lâm Nhạc. Anh tóm lấy tay cô kéo cô ép cô vào tường, ánh mắt có chút đỏ anh gằn giọng.
“Không liên quan sao? Từ khi nào cháu lại buông thả như vậy? Có phải hai đứa trẻ kia cũng vì sự buông thả của cháu mà có không?”
Không nghĩ Mộ Thần lại nghĩ về mình như thế, Lâm Nhạc không kiềm chế được cơn giận tát thẳng vào mặt anh. Một bên má anh ửng đỏ hằn lên dấu tay của cô, Lâm Nhạc tức giận nói.
“Chú không có quyền xúc phạm tôi như thế! Chú lấy tư cách gì để quản tôi, để phán xét con người tôi khi chú chỉ nhìn thấy những gì trước mắt chứ! Những thứ diễn ra trước mắt chú đều là sự thật sao?”
Phản bác lại lời của Mộ Thần, Lâm Nhạc khóe mắt hoe đỏ như sắp khóc trực tiếp đẩy anh ra bỏ đi. Không biết trong đầu đang nghĩ gì, Mộ Thần vội nắm lấy tay cô kéo lại đặt lên môi cô một nụ hôn. Không chút dịu dàng hay ôn nhu, nụ hôn kia rất sâu lẫn cuồng bạo như đang trút giận khiến Lâm Nhạc kinh ngạc đến tròn mắt.
Chú ấy… chú ấy đang làm gì vậy? Chú ấy hôn mình, nhưng nụ hôn này… Lâm Nhạc vội đưa tay lên đẩy anh ra, ra sức chống cự nhưng lại càng làm nụ hôn kia cuồng bạo hơn. Lần đầu tiên sau đêm bảy năm trước anh lại hôn cô, nhưng nụ hôn này rõ ràng là đang trút giận chứ không hề có chút tình cảm gì. Anh coi cô là gì chứ! Lâm Nhạc dùng hết sức đẩy anh ra, một lần nữa cô lại tát vào mặt anh thật mạnh khiến Mộ Thần mất thăng bằng lùi về sau mấy bước. Cô nói.
“Chẳng phải luôn miệng nói tôi là cháu của chú sao? Tại sao chú hôn tôi? Chú coi tôi là gì? Trả lời tôi xem chú xem tôi là gì?”
Không nhận được câu trả lời nào của Mộ Thần, Lâm Nhạc tức giận lau nước mắt bước vội ra khỏi phòng. Mộ Thần cũng không biết bản thân mình làm sao, nhìn thấy cô vui vẻ cùng người đàn ông khác trong lòng anh lại vô cùng khó chịu. Cảm giác mất mát ấy làm anh không cam tâm, anh không muốn cô rời khỏi anh dù chỉ nữa bước, anh muốn cô mãi mãi bên cạnh anh. Rốt cuộc anh như thế là sao chứ! Chẳng lẽ giống như lời Trình Dư nói, anh đã có tình cảm với cô từ lâu rồi sao?
Tâm trí như bấn loạn với những suy nghĩ ngổn ngang, Mộ Thần không giữ được bình tĩnh mà đấm mạnh tay vào tường đến bật máu. Như chẳng giải tỏa được gì trong đầu, anh bất giác hét lên thật to rồi khụy xuống. Trình Dư bên ngoài nghe thấy tiếng của anh vội vã chạy vào, nhìn thấy cả phòng hỗn độn và bàn tay rướm máu của Mộ Thần, Trình Dư hốt hoảng vội bước đến đỡ anh dậy hỏi.
“Chủ tịch anh sao vậy? Sao lại bị thương thế này?”