Rời khỏi văn phòng chủ tịch, không còn tâm trạng làm việc nên Lâm Nhạc cũng rời khỏi công ty. Cô không về nhà mà lang thang một mình trên phố, đi qua hết con đường này rồi lại đến con phố nọ, tâm trạng càng nặng nề hơn khi nhớ đến hành động vừa rồi của Mộ Thần.
Chú ấy rốt cuộc là vì sao mà trở nên mất kiểm soát như vậy? Trước nay chú ấy có bao giờ như thế đâu. Bảy năm trước dù nhiều lần nói với chú là thích chú, chú đều nghiêm túc đề nghị mình từ bỏ suy nghĩ không đứng đắn vì hai người là chú cháu.Vậy mà giờ đây chú ấy lại chủ động hôn mình chỉ vì tức giận, còn nghi ngờ tiểu An và tiểu Kỳ là do mình buông thả mà có, mình ngoài buông thả với chú ấy ra thì đã buông thả với ai bao giờ chứ! Chú ấy lúc nào cũng không tin tưởng mình, trong mắt chú ấy mình luôn là người không đáng tin.
Không riêng gì Lâm Nhạc, Mộ Thần bây giờ tâm trạng càng tệ hơn cô. Anh cũng chẳng có tinh thần làm việc, thế là bỏ mặc tất cả anh lại đến quán rượu ngồi uống một mình. Anh cảm giác được anh đối với Lâm Nhạc đã không đơn giản là chú cháu nữa, anh dường như thật đã thích Lâm Nhạc thật rồi.
Anh không ngờ được bản thân mình lại thích con gái của người anh em mà mình luôn kính trọng. Nhớ đến nụ hôn kia anh lại cảm thấy bản thân mình đúng là một tên chẳng ra gì. Anh đã hứa với Lâm Thành là sẽ bảo vệ và chăm sóc Lâm Nhạc đến hơi thở sau cùng, vậy mà…
Nhưng dù anh biết anh thích cô thì đã sao! Lâm Nhạc bây giờ đã không còn thích anh nữa. Cô ấy bây giờ đã có người đàn ông khác, có khi người đàn ông bước ra từ khách sạn kia là ba của con cô ấy cũng nên. Nếu đúng là như thế thì anh còn cơ hội gì nữa chứ!
“Nhạc Nhạc, chẳng phải nói thích anh sao? Sao lại mau thay đổi thế?”
Mộ Thần cứ thế uống đến say khướt, miệng lúc nào cũng gọi tên Lâm Nhạc rồi lại tự khóc một mình. Trình Dư đứng gần đó nhìn anh chỉ biết lắc đầu. Yêu thì cứ thừa nhận là yêu, thích thì cứ nhận là thích. Sao cứ phải đày đọa bản thân làm gì chứ! Anh lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Nhạc, chuông đổ khá lâu cô mới nghe máy. Trình Dư gấp gáp.
“Lâm tiểu thư, tôi có thể nhờ cô một chuyện không?”
“Có chuyện gì anh nói đi!”
“À…Mộ tổng say rồi, cô có thể đến giúp tôi…”
“Xin lỗi anh trợ lý Trình, tôi không có thời gian.”
Lâm Nhạc không đợi Trình Dư nói hết đã cướp lời rồi dứt khoát tắt máy. Trình Dư nhìn lại sếp của mình thì thấy anh đã nằm gục xuống bàn. Anh cất điện thoại vào túi lại tự than thở.
“Hai người này yêu nhau ngược nhau đã đành, sao còn hành thêm nhân viên như tôi chứ! Sếp mà cãi nhau với người sếp yêu, thì người thiệt thòi lúc nào cũng là thằng nhân viên như tôi cả. Hai người cứ tiếp tục thế này mãi chắc ngày tháng sau này của tôi cũng chẳng khá hơn mất.”
Không còn cách nào khác Trình Dư lại đành đưa Mộ Thần về nhà, dù sao bảy năm qua tình trạng này vẫn luôn lập đi lập lại nên anh cũng quen rồi. Vừa kéo được Mộ Thần ra đến cửa thì đã chạm mặt Mục Tử Yên, Trình Dư coi như không nhìn thấy cứ thế kè Mộ Thần lướt qua, nhưng cô ta đâu để cơ hội tuột khỏi tầm tay mãi, bước đến chắn ngang lối đi cô ta lên tiếng.
“Anh ấy sao thế?”
“Chủ tịch Mộ say rồi nên tôi đưa anh ấy về.”
“Để anh ấy cho tôi, cậu về đi!”
“Không được, tôi có nghĩa vụ phải đưa chủ tịch về nhà an toàn. Không dám phiền đến Mục tiểu thư.”
“Tôi là vợ sắp cưới của anh ấy, chẳng lẽ tôi lại hại anh ấy à? Cậu cứ về đi tôi lo cho anh ấy được.”
“Xin Mục tiểu thư thông cảm, tôi không thể làm theo. Hôm nay tôi phải đích thân đưa chủ tịch về tận nhà, phiền cô tránh đường.”
“Anh …”
Trình Dư cứ thế lướt qua Mục Tử Yên đưa Mộ Thần ra xe. Mục Tử Yên đâu thể dễ dàng bỏ qua cơ hội như thế, dù rất không vừa mắt với Trình Dư nhưng cô ta vẫn bước theo hai người ra tận xe tự ý mở cửa bước vào ngồi cạnh bên Mộ Thần.