Tìm Chồng Cho Mẹ

Chương 30



Trong phòng họp, cuộc trò chuyện giữa hai bên đối tác diễn ra với không khí vô cùng hòa nhã. Từ Chính Thuần thái độ lịch sự niềm nở trò chuyện cùng Phó Mạnh Đình, không khí tưởng chừng như không có gì đáng nói cho đến khi Mộ Thần bước vào.

Vừa kéo ghế ngồi xuống, ánh mắt Mộ Thần đã lập tức dán lên người Phó Mạnh Đình với một ánh nhìn không mấy thiện cảm. Mắt nhìn cũng kém thật đấy! Chỉ được vẻ ngoài trẻ trung, nhưng nếu so sánh với mình thì cậu ta sao có thể bì chứ! Nhạc Nhạc từ lúc nào gu thẩm mỹ lại tế thế chứ!

Những người xung quanh có thể không hiểu được ánh mắt của Mộ Thần là ý gì, nhưng Lâm Nhạc thì khác. Cô đoán được anh đến đây không với thiện chí mà là muốn gây chuyện thì đúng hơn, vừa định lên tiếng thì Từ Chính Thuần đã lên tiếng trước.

“Để tôi giới thiệu, đây là chủ tịch của chúng tôi Mộ Thần. Chủ tịch, đây là Phó Mạnh Đình tổng giám đốc công ty thiết kế AM.”

“Chào anh, tôi là Phó Mạnh Đình.”

Cánh tay Phó Mạnh Đình đưa ra khá lâu nhưng Mộ Thần vẫn một vẻ mặt lạnh lùng không có ý sẽ bắt tay cùng anh. Lâm Nhạc đưa ánh mắt khó chịu nhìn về phía Mộ Thần như muốn hỏi anh đang muốn giở trò gì. Như nhận thấy ánh mắt không hài lòng cứ Lâm Nhạc, Mộ Thần mới gượng ép đưa tay về phía Mạnh Đình chạm nhẹ rồi thu tay về. Mạnh Đình cũng nhận ra được sự khác lạ của Mộ Thần, Từ Chính Thuần kéo ghế ngồi sát bên anh lên tiếng hỏi khẽ.

“Cậu lại khó ở gì đấy?”

“Không có gì.”

“Kiềm chế cơn khó ở của cậu lại đi, đây không phải lúc phát tiết đâu.”

“Phó tổng, về mẫu thiết kế của công ty chúng tôi vô cùng hài lòng. Hy vọng chúng ta sẽ còn hợp tác lâu dài về sau.”

“Từ tổng hài lòng thì tôi vui rồi, Helen tuy là nhà thiết kế nổi tiếng nhưng vẫn còn nhiều thiếu sót, mong quý công ty chiếu cố đừng quá gay gắt với cô ấy.”

“Phó tổng quan tâm đến nhân viên quá nhỉ?” Mộ Thần lên tiếng.

“Tất cả nhân viên trong công ty tôi đều quan tâm như nhau cả, chẳng lẽ chủ tịch Mộ không như vậy sao?”

“Tôi sao dám so sánh độ quan tâm nhân viên với Phó tổng chứ! Thảo nào nhân viên của Phó tổng chăm sóc đến tận khách sạn.”

Câu nói của Mộ Thần làm Lâm Nhạc khẽ nhíu mày nhìn sang, chú ấy đang muốn nói gì vậy? Sợ Mộ Thần lại gây chuyện Lâm Nhạc vội lên tiếng.

“Chủ tịch Mộ, chuyện đó…”

“Thì ra chủ tịch cũng biết chuyện này, Helen đúng là một người rất biết quan tâm đồng nghiệp. Hôm đó không nhờ cô ấy thuê khách sạn giúp, tôi và Lệ Quân chắc cũng rất khó khăn trong việc đặt phòng nghỉ ở nơi xa lạ thế này.”

“Thuê phòng giúp???”

Câu trả lời của Mạnh Đình làm Mộ Thần khẽ nhíu mày, anh giờ phút này mới đưa mắt nhìn đến cô gái đang ngồi cạnh nhau Phó Mạnh Đình. Cô gái này không phải là bạn thân thời trung học của Nhạc Nhạc sao? Hôm qua cô ấy cũng có mặt sao? Nói vậy hôm đó Nhạc Nhạc đến khách sạn là đưa hai người họ thuê phòng ư! Vậy có nghĩa là mình đã hiểu lầm Nhạc Nhạc sao? Nhìn vẻ mặt khó hiểu cùng câu hỏi của Mộ Thần, Mạnh Đình khẽ nhíu mày hỏi.

“Đúng vậy, cô ấy đưa tôi và trợ lý đến thuê phòng. Chẳng phải chủ tịch đã nhìn thấy sao?”

“À … chuyện này tạm gác lại ở đây đi! Phó tổng, nghe nói chuyến công tác lần này anh không những đến MT mà còn hướng đến những đối tác khác…”

Từ Chính Thuần nhanh chóng bẻ câu chuyện sang một hướng khác để không khí bớt đi phần căng thẳng. Mọi người lại vui vẻ bàn công việc, chỉ riêng Mộ Thần một ánh mắt ái náy cứ đặt lên người Lâm Nhạc, nhưng thứ anh nhận lại chỉ là sự lạnh lùng phớt lờ của cô. Trong lòng Mộ Thần thầm kêu trời không thấu, vừa mới nhận ra tình cảm thật sự của mình, cũng là lúc mình vừa chọc giận cô gái nhỏ đến mức mặt mình cô cũng chẳng muốn nhìn. Xem ra dỗ không dễ dàng gì rồi.

Cuộc họp kết thúc, Từ Chính Thuần vui vẻ tiển Phó Mạnh Đình ra về, riêng Mộ Thần vẫn còn ngồi lại với gương mặt thống khổ. Không lâu sau Từ Chính Thuần quay trở lại với vẻ mặt không mấy hài lòng kéo ghế ngồi xuống trước mặt anh hỏi.

“Hôm nay cậu làm sao thế? Từ lúc nào lại thích lôi chuyện riêng tư của người ta ra nói giữa cuộc họp thế?”

“Chỉ là hỏi xã giao thôi, đâu có ý gì.”

“Không có ý gì? Rõ ràng là cậu lại đang muốn nhắm vào Helen gây chuyện. Nói đi, cậu có thành kiến với cô ấy à?”

“Không có.”

“Còn nói không có, cả phòng đều nhìn thấy rõ điều đó không riêng gì tôi đâu.”

Mộ Thần im lặng một lúc lại đưa ánh mắt không mấy chân thật nhìn Từ Chính Thuần hỏi.

“Tôi có chuyện này muốn hỏi cậu. Tôi có một người bạn, cậu ấy cũng trạc tuổi tôi. Cậu ấy thích một cô gái, khoảng cách tuổi tác cũng khá xa. Cô gái đó lại là con của người anh em đã mất của anh ta, cậu nói xem như thế thì có thể đến với nhau được không? Có thích hợp không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.