Cuộc họp tại Mộ thị. Lâm Nhạc sau bao nhiêu ngày cố gắng cuối cùng cũng đã hoàn thành được bản thiết kế trang sức theo yêu cầu của Mộ Thần.
Ý tưởng "Bên trong giọt nước mắt là trái tim tan vỡ" mà Mộ Thần yêu cầu được trình chiếu đầu tiên. Cô chọn pha lê Swarovski để tạo thành giọt nước mắt bên ngoài và kim cương đỏ để tạo nữa trái tim bên trong. Sự sáng bóng trong suốt của pha Lê cùng sự lấp lánh của kim cương từ nửa trái tim đỏ bên trong là một sự kết hợp hoàn hảo và sang trọng. Tượng trưng cho sự kiêu sa đẳng cấp quý phái khiến ai cũng phải trầm trồ.
Mộ Thần tuy vô cùng hài lòng với bản thiết kế lần này, nhưng vẫn cố bày ra vẻ mặt lạnh lùng khó ở. Từ Chính Thuần thấy Lâm Nhạc đã trình bày xong tất cả các bản thiết kế của mình nhưng anh bạn thân vẫn chẳng có cảm xúc gì. Co chân đá nhẹ vào chân Mộ Thần như nhắc nhở anh hỏi.
"Trình bày xong rồi, cậu lại làm sao thế? Đừng có phát tiết nữa đấy."
Ánh mắt chờ đợi của mọi người trong cuộc họp lẫn sự mong đợi từ ánh mắt Lâm Nhạc nhìn về phía anh. Mộ Thần chậm rãi ngước lên nhìn Lâm Nhạc rồi khẽ cong môi cười nói.
"Chúc mừng em. Tôi rất hài lòng."
Mọi người trong cuộc họp như sắp nín thở vì giây phút im lặng khá lâu của Mộ Thần, cho đến khi anh nói tác phẩm được chấp nhận khiến mọi người vô cùng mừng rỡ. Lâm Nhạc nở nụ cười tươi thở phào nhẹ nhõm nhìn Mộ Thần nói.
"Cảm ơn Mộ chủ tịch."
"Có điều, tôi muốn em tiếp tục đồng hành cho đến khi sản phẩm hoàn thành. Em không ý kiến chứ!"
"Tôi đương nhiên sẵn sàng."
Cuộc họp kết thúc trong không khí vui vẻ. Lâm Nhạc trở về phòng thiết kế trong sự hân hoan chúc mừng của mọi người, ai nấy cũng đều mừng vui thay cho cô. Tất cả các nhân viên trong phòng đưa ra ý kiến mở một buổi liên hoan chúc mừng bản thiết kế của cô được thông qua. Lâm Nhạc cười tươi nói.
"Được, vậy lát nữa tan làm tôi mời mọi người một bữa thịnh soạn được không?"
"Không được không được, chuyện vui thế này sao có thể chỉ ăn cơm chứ! Chúng ta phải uống vài ly chúc mừng chứ!"
"Vậy được, tôi mới về nước nên cũng không rành địa điểm. Mọi người cứ chọn rồi gửi địa chỉ cho tôi, đêm nay chúng ta không sai không về."
"Tôi biết một nơi rất vui, để tôi đặt địa điểm rồi gửi cho mọi người nhé!"
"Được.
Bữa tiệc diễn ra tại một phòng vip trong quán bar lớn nhất thành phố. Tiếng cười nói rôm rả trong căn phòng, những lời chúc mừng cười vui dành cho cô. Lâm Nhạc hôm nay rất vui nên uống khá nhiều. Vừa đứng lên bước vào nhà vệ sinh, một nữ nhân viên nhân cơ hội đã lén bỏ thứ gì đó vào ly rượu của cô.
Một lúc sau Lâm Nhạc trở lại với bước đi loạng choạng, có lẽ cô đã thực sự say. Vừa thấy cô trở lại, nữ nhân viên kia đã vội kéo cô ngồi xuống cạnh mình, đưa ly rượu đã bỏ thuốc cho cô nói.
"Helen chúng ta uống tiếp nào, chúc mừng cô đã hoàn thành bản thiết kế quá xuất sắc."
"Cảm ơn cô Lạc Y, nhưng tôi thật sự không thể uống nổi nữa."
"Hôm nay vui như vậy chẳng lẽ chỉ một ly này thôi cô cũng không uống với tôi được sao?"
"Tôi..."
Chiếc điện thoại trong túi xách vang lên, Lâm Nhạc cầm điện thoại lên rồi nhìn sang Lạc Ý nói.
"Tôi nghe điện thoại đã, con gái tôi gọi."
Cầm điện thoại đến một góc khác bắt máy, đầu dây bên kia liền líu lo giọng nói trong trẻo.
"Mẹ ơi mẹ đang ở đâu thế ạ? Sao trễ như vậy còn chưa về?"
"Mẹ đi cùng vài đồng nghiệp uống vài ly, tiểu An ngoan mẹ sẽ về ngay."
"Mẹ đang ở đâu thế ạ? Mẹ uống say rồi sao?"
"Một chút, nhưng mẹ sẽ về nhanh với con nhé! Còn cúp máy đi."
Tắt điện thoại, Lâm An nhìn sang Mộ Thần, anh vội vã lên tiếng hỏi.
"Thế nào, mẹ con đang ở đâu thế?"
"Mẹ nói đi uống vài ly cùng đồng nghiệp, nhưng tiểu An thấy mẹ có vẻ say rồi. Ba mau đi đón mẹ đi!"
Nghe tiểu An nói thế Mộ Thần có chút lo lắng, trước giờ cô chưa từng uống rượu bên ngoài, lỡ xảy ra chuyện gì thì sao. Vội mở định vị kiểm tra xem coi ở đâu, xác định được vị trí anh nhìn sang Lâm Kỳ và Lâm An nói.
"Hai anh em ở nhà ngoan ba đi đón mẹ. Đóng chặt cửa đừng mở cửa cho người lạ biết không?"
"Còn biết rồi ạ."
Vừa trở lại bàn, Lạc Ý lại tiếp tục mang ly rượu đến ép Lâm Nhạc. Cô ra sức từ chối vì muốn trở về với con, nhưng cô ta đã nhận lệnh sao có thể không hoàn thành. Cô ta lại nói.
"Thôi được, uống hết ly này chúng ta cùng về được không?"
"Vậy tôi chỉ uống một ly này thôi nhé!"
"Được."
Lâm Nhạc cố gắng uống hết ly rượu trong tay. Đặt ly rượu xuống cô cảm giác đất trời như muốn đảo lộn. Cô loạng choạng đứng lên nói.
"Tôi phải về rồi, mọi người ở lại chơi vui vẻ nhé!"
"Cô say quá để tôi đưa cô ra ngoài."
Lạc Ý cố tình đi theo Lâm Nhạc ra ngoài. Nhưng cô ta không đưa Lâm Nhạc ra bắt xe mà đưa ngược vào khu phòng nghỉ. Vẫn còn đủ tỉnh táo Lâm Nhạc nhận ra được đây không phải là lối ra, cô hỏi.
"Lạc Ý, đây đâu phải là lối ra. Cô đưa tôi đi đâu thế?"
"Ờm... tôi thấy cô say quá nên định tìm phòng nghỉ cho cô nghỉ một lát rồi về."
"Không cần, tôi có thể tự về được. Con tôi đang đợi."
Lâm Nhạc hất tay Lạc Ý ra quay đầu trở lại, nhưng lượng rượu và thuốc cô uống phải không ít, đi được vài bước cô đã cảm giác được cả người không còn sức lực để bước nữa mà ngã xuống. Lạc Ý thấy thế liền lấy điện thoại gọi đi.