Tìm Chồng Cho Mẹ

Chương 55



Cùng lúc đó, Từ Chính Thuần và Phó Mạnh Đình theo định vị tìm đến ngôi nhà hoang. Đội ngũ cảnh sát nhanh chóng phục kích xung quanh, quan sát cẩn thận thấy bọn chúng chỉ có hai người, một số cùng Mạnh Đình và Chính Thuần đột nhập vào trong. Lợi dụng lúc bọn chúng không chú ý, đội ngũ cảnh sát liền tấn công vào trong khống chế bọn bắt cóc. Mạnh Đình và Từ Chính Thuần chạy vào trong tìm kiếm, nhìn thấy Lâm An đang hôn mê dưới sàn thì vội bế cô bé lên chạy ra ngoài. Mạnh Đình bước đến túm lấy cổ áo tên bắt cóc hỏi.

"Nói, còn một đứa bé nữa đâu?"

"Dạ, thằng nhóc kia được đưa đến điểm hẹn rồi ạ."

Mạnh Đình vội đưa Lâm An vào bệnh viện cấp cứu. Từ Chính Thuần gọi điện báo tin cho Mộ Thần rồi nhanh chóng cùng đội cảnh sát đến địa điểm họp mặt.

Lại nói đến Lâm Nhạc, khi cô chuẩn bị trao tiền cho bọn chúng thì một tên đàn em gấp gáp bước đến nơi nhỏ vào tai tên cầm đầu khiến hắn ta nhíu mày. Không kiềm được cơn giận hắn ta tát thẳng vào mặt đàn em mình mắng.

"Vô dụng, còn không mau tìm!"

Lâm Nhạc không biết bọn họ đang nói gì, nhưng nhìn thái độ của hắn ta dường như đã làm mất thứ gì đó rất quan trọng. Mất ư! Chẳng lẽ Lâm Kỳ và Lâm An trốn thoát rồi sao? Ý nghĩ trong đầu làm Lâm Nhạc vội giữ chặt túi tiền lùi xa về phía sau. Ánh mắt nghi ngờ cô nhìn về phía bọn họ hỏi.

"Chẳng phải các người nói tôi mang tiền đến sẽ thả con tôi sao? Bọn trẻ đâu? Các người làm gì con tôi rồi?"

"Bọn chúng đang trong tay tôi, nếu cô không giao tiền thì tôi sẽ cho bọn đàn em xử chúng đấy!""Nói nhiều như thế làm gì, đã đến đây rồi thì xử cô ta đi!"

NOVEL TOON

Vừa dứt lời Mục Tử Yên từ đằng sau tảng đá lớn bước đến. Sắc mặt kiêu ngạo cùng nụ cười đắc thắng cô ta nhìn về phía Lâm Nhạc rồi quay sang bọn bắt cóc hỏi.

"Kiểm tra kỹ chưa? Không có ai đi theo chứ?"

"Không có."

Mục Tử Yên lại đưa mắt nhìn về phía Lâm Nhạc, cô ta từ từ tiến đến trước mặt Lâm Nhạc vênh mặt nói.

"Thế nào, ngạc nhiên lắm đúng không?"

Nhìn thấy sự xuất hiện của Mục Tử Yên làm cho Mộ Thần có chút kinh ngạc. Không ngờ cô ta lại dám ra tay với vợ và con của anh, trước đây anh đã nương tay cho Mục gia đúng là một sai lầm mà.

"Nhạc Nhạc gặp nguy hiểm, tôi phải cứu cô ấy."

"Khoan đã, người của chúng ta đã bao vây hết rồi, chắc chắn cô ấy sẽ an toàn. Việc cần làm bây giờ là theo dõi xem cậu bé còn lại đang ở đâu để giải cứu, nếu bây giờ anh xuất hiện e là đánh rắn động cỏ đấy!"

"Nhưng...

"Mộ tổng hãy tin tôi "

Mộ Thần nghe đội trưởng Tô nói thế dù lòng vẫn đang vô cùng lo lắng cũng đành nán lại xem tình hình. Lâm Nhạc khi thấy Mục Tử Yên xuất hiện cũng khá ngạc nhiên, nhưng cô cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh nói.

"Lại là cô. Mục Tử Yên cô hết lần này đến lần khác hãm hại tôi, bây giờ còn ra tay với đứa trẻ con. Cô không thấy như vậy là quá nhẫn tâm sao?""Nhẫn tâm? Tại sao tôi lại không cảm thấy điều đó nhỉ! Lâm Nhạc, trước đây tôi đã từng cảnh cáo cô rời xa Mộ Thần. Nhưng cô chẳng những không nghe mà còn cướp anh ấy khỏi tôi, là cô chọn đối đầu với tôi. Thì đây là kết quả cô phải chịu.

Mục Tử Yên đưa ánh mắt đáng sợ nhìn Lâm Nhạc rồi ra lệnh cho bọn bắt Cóc.

"Mang bọn nghiệt chủng đó đến sườn núi thả xuống cho tôi."

"Đừng mà! Mục Tử Yên trẻ con vô tội, cô ghét tôi thì chỉ cần ra tay với một mình tôi là được rồi. Đừng làm hại chúng."

"Nhưng tôi lại thích cái cảm giác nhìn cô đau khổ vì đánh mất đi người quan trọng với mình. Cảm giác đó mới tuyệt làm sao.hahahaha...."

"Cô đúng là độc ác mà. Tôi đã đắc tội gì với cô mà cô lại nhằm vào tôi như thế chứ?"

"Cô không biết mình đã đắc tội gì với tôi sao? Lâm Nhạc cô từ đầu đến cuối đều đắc tội với tôi. Chính cô đã quyến rũ Mộ Thần khiến anh ấy không những hủy hôn với tôi. Chúng tôi đã sắp kết hôn rồi, chính sự xuất hiện của cô đã làm thay đổi tất cả. Chính vì cô đã chiếm hết tất cả tình yêu của anh ấy. Chính vì cô mà anh ấy hủy toàn bộ hợp tác với Mục thị, đẩy Mục gia đứng trên bờ vực phá sản. Chính vì cô và sự xuất hiện của bọn nghiệt chủng kia đã làm xáo trộn hết tất cả, cô nói xem cô có đắc tội với tôi không?"

Mục Tử Yên tức điên lên lớn tiếng vạch tội Lâm Nhạc, nhưng cô không cảm thấy mình có lỗi với cô ta. Cô bình thản nhìn Mục Tử Yên nói.

"Tôi không cướp bất cứ thứ gì của cô hết, kể cả tình yêu của Mộ Thần. Anh ấy chưa bao giờ yêu cô. Tất cả chỉ là do cô tự thêu dệt giấc mộng của mình, nhưng cô cũng nên biết giấc mộng nào rồi cũng phải tỉnh giấc và tan biến thôi.""Chưa đến cuối cùng thì chưa biết người thắng cuộc là ai đâu."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.