Tim Đập Không Nghe Lời

Chương 104: Ngự phu chi thuật



Tác giả: Thần Niên

Edit: xanhngocbich

- ---------------------------

(*)御夫之术 – Ngự phu chi thuật: Kỹ thuật để người vợ có thể kiểm soát, tác động hiểu quả đến chồng mình nhằm duy trì hoặc thúc đẩy sự hòa thuận trong gia đình

- ---------------------------

Phó Ấu Sanh không chú ý tới mắt qua mày lại của hai cha con bọn họ, hỏi Tiểu Ma Vương: "Nếu như mẹ tức giận ba, con đứng bên nào?"

Tiểu Ma Vương: "......"

Đây thật sự là vấn đề toi mạng.

Một bên là mẹ tiên nữ thân yêu, một bên là ba hứa hẹn hai cái bánh kem yêu dấu.

Phó Ấu Sanh cũng không ngờ, con trai mình lại có thể do dự!

Cô hơi híp mắt: "Hửm, đứng bên nào?"

Tiểu Ma Vương hai ngón tay chỉ vào nhau, chỉ vào vị trí phòng khách trống trải: "Con đứng ở bên cạnh được không?"

Phụt ――

Chưa chờ Phó Ấu Sanh phản ứng lại.

Mấy người hầu bưng bữa sáng qua lần lượt bị tiểu công tử chọc cười.

May mà tất cả bữa sáng đều được đậy trong khay.

Nếu không bọn họ cười như vậy, bữa sáng hôm nay có lẽ sẽ phải hoãn lại rồi.

Phó Ấu Sanh vốn bị Ân Mặc chọc tức, lúc này nghe thấy giọng nói mềm mại dễ thương của con trai nhà mình, muốn căng mặt ra, lại không nhịn được.

Dùng sức nhéo gương mặt nhỏ của con trai một cái: "Áo bông nhỏ chu đáo đã hứa đứng về phía mẹ đâu, bây giờ thành áo lót nhỏ của ba con rồi?"

Tiểu Ma Vương thấy mẹ cười rồi, lập tức hùa theo, còn đặc biệt đường đường chính chính nói: "Con chỉ là không muốn ba mẹ cãi nhau."

Không biết còn tưởng đây là đứa bé ngoan hiểu chuyện nhường nào đấy.

Nhưng đã cảm động mấy người hầu bên kia chết đi được.

Người hầu: "Từ trước tới nay chưa từng thấy em bé hiểu chuyện như tiểu công tử vậy."

"Vừa đáng yêu vừa xinh đẹp lại vừa hiểu chuyện."

"Y như tiểu thiên sứ."

"Đây mới là tiểu thiên sứ chân chính đó."

Nghe bọn họ một câu rồi lại một câu khen ngợi, Phó Ấu Sanh tuy trong lòng vẫn vui mừng con trai nhà mình được khen, nhưng vẫn nói: "Không cần khen thằng bé như vậy, thằng bé sẽ kiêu ngạo."

Tiểu Ma Vương hì hì mỉm cười: "Sẽ không, con rất khiên tốn."

"Con đây gọi là khiêm tốn rồi?"

Phó Ấu Sanh bị nhóc chọc cười rồi.

Sắc mặt lại tốt hơn nhiều, cũng bắt đầu dùng bữa như không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng mà ――

Một câu cũng không có nói với Ân Mặc.

Ân Mặc gắp một đữa rau cho vợ mình.

Phó Ấu Sanh nâng mí mắt liếc nhìn anh, lại không gắp trả lại cho anh.

Đương nhiên cũng không ăn.

Mà là gắp qua cho con trai nhà mình: "Chẳng phải con là áo lót nhỏ của ba con ư, ba con khen thưởng con này."

Tiểu Ma Vương nhìn rau xanh xanh mơn mởn.

Lại ngẩng đầu nhìn ba một cái.

Cảm thấy ba là thật sự không muốn dỗ tốt mẹ!

Biết rõ mẹ không thích ăn rau xanh, còn gắp rau xanh cho mẹ.

Haizz.

Làm một đứa con hiểu chuyện thật sự khó quá đi mất.

Tiểu Ma Vương vì hai chiếc bánh kem hạt dẻ cũng liều mạng rồi: "Ba à, mẹ thích ăn há cảo nhân tôm."

Ân Mặc đối diện với đôi mắt linh động kia của con trai, lại nhìn bộ dáng lạnh nhạt kia của vợ mình.

Dừng một chút, vẫn cầm đũa lên, gắp một chiếc há cảo nhân tôm cho Phó Ấu Sanh: "Bắt đầu từ mai, trong vòng một tuần nhà bếp không cần làm há cảo nhân tôm nữa."

Quản gia: "Vâng."

Phó Ấu Sanh cảm thấy Ân Mặc đây đâu phải tới dỗ cô, là tới chọc tức cô thì có.

Ngay cả Tiểu Ma Vương cũng cảm thấy ba mình đây là đang tìm đường chết mà.

Như vậy có thể dỗ được mẹ mới là lạ.

Ân Mặc tiếp tục: "Hai người, đã liên tục ba ngày ăn há cảo nhân tôm rồi."

"Không thể kén ăn."

Tiểu Ma Vương thật sự rất muốn không cần hai cái bánh kem hạt dẻ kia nữa.

Không muốn giúp ba dỗ mẹ chút nào.

Ba kéo chân sau!

......

Hôm nay thứ bảy, Ân Mặc không có đến công ty

Hôm nay thứ bảy, Ân Mặc không có đến công ty.

Một nhà ba người ở nhà cả.

Phó Ấu Sanh ôm con trai, đơn độc ngồi trên sofa xem TV.

Bộ phim truyền hình cô quay năm ngoái đã bắt đều phát sóng rồi.

Tiểu Ma Vương xem mẹ bay tới bay lui trên trời, kinh ngạc hô lên: "Wow, mẹ biết bay."

"Mẹ vừa diễn kịch, liền có thể biến thành tiên nữ."

Bộ phim này của Phó Ấu Sanh là đại IP tiên hiệp, vai diễn của cô là nữ thần đệ nhất Tứ Hải Bát Hoang.

Thoạt nhìn tự nhiên là tiên khí bay bay.

Bạn nhỏ chưa trải sự đời như Tiểu Ma Vương đây, đương nhiên bị sốc.

Có bà xã thần tiên như mẹ vậy, ba thế mà lại còn không dỗ dành cho tử tế, còn muốn chọc mẹ tức giận.

Tiểu Ma Vương càng thêm cảm thấy mình không thể vì hai cái bánh kem mà giúp đỡ ba.

Cứ nên để ba nhận được giáo huấn mới phải.

Vì thế nhân lúc mẹ đi đích thân chuẩn bị đĩa trái cây, Tiểu Ma Vương lết đến bên cạnh Ân Mặc, lời lẽ chính đáng: "Ba à, con không thông đồng làm bậy với ba nữa."

"Thông đồng làm bậy là dùng như vậy?"

Ân Mặc đang đọc báo cáo công việc, nghe thấy lời của con trai, ngước mắt liếc nhìn nhóc một cái.

Tiểu Ma Vương đối diện với cặp mắt sâu thẳm kia của ba mình, có chút rén.

Nhưng nhóc đã ngoan cường chịu đựng, vì mẹ, không thể rén.

"Ba à, ba vẫn là tự đi đ dỗ mẹ đi, ba như vậy không đủ dụng tâm."

"Có con ở đây, ba xấu hổ."

Bỗng nhiên, Ân Mặc như có suy tư mở miệng, "Cho nên mới luôn phạm lỗi."

"Hả, bởi vì con?" Tiểu Ma Vương chớp chớp mắt, bị ba mình dẫn vào mương rồi, "Vậy phải làm sao đây?"

Ân Mặc quét mắt nhìn về phía nhà bếp.

Ân Mặc nhìn nhóc, trầm ngâm hai giây, "Thật sự muốn giúp đỡ?"

"Muốn."

Tiểu Ma Vương gật gật đầu.

Mặc dù nhóc đam mê tranh sủng với ba, nhưng cũng không muốn ba mẹ vì cãi nhau mà không vui vẻ.

Mười phút sau, khi Phó Ấu Sanh bưng đĩa trái cây đã dọn sẵn đi ra, liền nhìn thấy phòng khác không một bóng người.

Chỉ có laptop màu trắng bạc trên bàn trà vẫn đang mở.

"Bọn họ đâu?"

Phó Ấu Sanh theo bản năng hỏi người hầu bên cạnh.

Người hầu lập tức đáp: "Tiên sinh dẫn tiểu công tử ra ngoài rồi ạ."

"Đi đâu rồi?"

Hôm nay không phải chuẩn bị người một nhà đều ở lì trong nhà sao.

Người hầu: "Hình như là tiểu công tử nhớ lão phu nhân rồi, cho nên tiên sinh dẫn cậu ấy về nhà cũ Ân gia."

Phó Ấu Sanh: "......"

Sáng sớm hôm nay con trai còn nói nhân dịp được nghỉ phải cố gắng ở bên cạnh cô, sao đột nhiên không nói tiếng nào liền chạy về nhà cũ chứ.

Cô liếc nhìn sofa trống rỗng, đôi mắt xinh đẹp hơi hơi nheo lại, ngoại trừ Ân Mặc lừa gạt trẻ con, Phó Ấu Sanh không nghĩ được đáp án thứ hai.

Đặt đĩa trái cây lên bàn ăn.

Phó Ấu Sanh đột nhiên lên lầu thay quần áo, lại trang điểm đơn giản rồi đi xuống nói: "Chờ khi tiên sinh trở về, nói với anh ấy, tôi đi tìm chị em dạo phố rồi, bảo anh ấy không có chuyện gì có thể đến công ty tăng ca."

Quản gia đứng ở cửa: "Chuẩn bị xem cho phu nhân."

Trong lòng lại mặc niệm thay tiên sinh.

Đúng là uổng cuông đưa tiểu công tử ra ngoài rồi.

Phó Ấu Sanh đã hẹn mấy người bạn thân của bà Thương cùng nhau đi dạo phố.

Dù sao đều là quý phu nhân, vẫn có khá nhiều thời gian rảnh.

Huống hồ mấy hôm nay là ngày ra mẫu mới studio của bà Thương, mọi người sau khi đi dạo một buổi sáng, ăn cơm trưa.

Sau đó liền tập trung tại studio của bà Thương, xem kiểu dáng mới nhất.

Phó Ấu Sanh ngồi trên ghế sofa ở phòng VIP, bộ dáng uể oải cầm một cái tách sứ uống cà phê.

Vừa xem các cô ấy thưởng thức những trang phục tinh xảo kia.

Lần này ngược lại không phải là loại váy ngủ tình thú quyến rũ rõ ràng kia, mà là......

Một số trang phục cosplay.

Thoạt nhìn đều rất nghiêm trang, đồng phục thủy thủ, Lolita, đồng phục y tá, đồng phục học sinh, các loại đồng phục nên có đều có, hướng trưởng thành, loại thanh thuần, hướng lạnh lùng, loại ốm yếu, cũng không biết trong đầu bà Thương chứa bao nhiêu thiết kế, lại có thể ngoại trừ một loạt hơn hai mươi bộ không trùng lặp.

Đây là thiết kế mới gần đây nhất của bà Thương, đồng phục cosplay.

Vô cùng thích hợp cho vợ chồng, người yêu trực tiếp giao lưu tình cảm.

Bà Thương nhìn Phó Ấu Sanh thiếu vắng hứng thú.

Để mặc các chị em khác lựa chọn, tự cô ấy mang theo mấy bộ qua: "Sao thế, lần này không có cái vừa ý cô?"

"Bộ đồ thủy thủ này phù hợp với cô, cô trang điểm lên, giống học sinh nhất, vừa thuần vừa dục, nhất định khiến Ân tổng muốn ngừng mà không được."

Phó Ấu Sanh nhìn cũng không thèm nhìn: "Còn lâu anh ấy mới muốn ngừng mà không được."

Khả năng tự chủ của Ân Mặc cường đại đến mức dọa người.

Đêm qua vào thời khắc mấu chốt kia, anh đều có thể nhịn rút ra ngoài, đây cũng thôi đi, hơn nữa còn ôm cô đi tắm.

Y như sợ để lại tai họa ngầm gì đó.

Không biết còn tưởng vì là tiểu tình nhân bên ngoài, một hai phải sinh con cho anh muốn anh phụ trách đấy.

Nghe thấy lời này của Phó Ấu Sanh, bà Thương biết điều hiểu rõ tình hình lập tức phản ứng lại: "Cãi nhau với Ân tổng rồi?"

"Ừm, vợ chồng cãi nhau rất bình thường, không có cãi vã nào là bắn một phát không giải quyết được, nếu như giải quyết không được, vậy thì làm thêm lần nữa."

"Thử xem?"

Thấy cô ấy lắc bộ đồ thủy thủ, cố ý chọc mình cười.

Phó Ấu Sanh vẫn rất nể mặt.

"Thử xem đi."

"Đi đi đi, tôi giúp cô."

Bà Thương tươi cười như hoa, "Cho dù không mặc cho Ân tổng xem, chúng ta mặc cho mình xem cũng rất đẹp."

"Nếu như lại tức giận, cô cứ cố ý dụ dỗ anh ta, sau đó để anh ta tự giải quyết, bắt nạt anh ta như vậy vài lần, xem anh ta còn không thành thật."

Thân là chuyên gia ngự phu, bà Thương đưa ra kiến nghị đáng tin cậy.

Phó Ấu Sanh thế nhưng cảm thấy, hình như bà Thương nói vẫn khá có lý.

Nghĩ đến Ân Mặc có thể nhìn không thể ăn, xem anh còn có thể tiếp tục duy trì khả năng tự chủ của anh hay không!

Và thế là.

Phó Ấu Sanh không mâu thuẩn đi theo bà Thương cùng vào phòng thử đồ.

Cô nghĩ bộ trang phục này cũng không phải loại hở hang kia.

Bèn cũng không ngại mặc thử bên ngoài.

Chờ đến sau khi mặc vào, Phó Ấu Sanh nhìn mình trong gương, cuối cùng cũng hiểu rõ câu vừa thuần vừa dục kia của bà Thương là có ý gì rồi.

Nhìn những chiếc cúc áo chật cứng trên ngực, Phó Ấu Sanh cau cau mày: "Size hình như hơi nhỏ rồi."

Thương phu nhân chỉnh lại chiếc váy ngắn quá đùi mấy tấc(*) cho cô, vô cùng hài lòng: "Size này chính là làm theo size của cô, không nhỏ."

(*)1 tấc TQ = 3,33cm

"Bó cứng đến mức rất chặt." Phó Ấu Sanh có chút xấu hổ.

"Đây là đồng phục tình thú dùng để vợ chồng chơi trò khuê phòng, cô không cảm thấy size vòng trên chật một chút, có loại cám dỗ cấm dục sao?"

"Chính là rất muốn khiến người ta xé ra xem......"

Bà Thương nháy mắt ra hiệu.

Phó Ấu Sanh: "......"

"Cô thật sự quá hiểu đàn ông quá rõ rồi."

Bà Thương hơi hơi mỉm cười: "Tôi chỉ là hiểu rõ văn nhã bại hoại hệ cấm dục."

"Bề ngoài áo mũ chỉnh tề, nội tâm đều cầm, thú hơn bất kỳ ai."

"Không ngờ Thương tiên sinh thế mà lại là loại đàn ông này."

Phó Ấu Sanh cảm khái một tiếng.

Bà Thương rất bình tĩnh: "Không sai, đều nói người phân theo nhóm, vật họp theo loài,quan hệ của Thương Tông và Ân Mặc tốt như vậy, tuyệt đối là cùng loại người."

Thoạt nhìn tinh anh hệ cấm dục.

Riêng tư......

Ừm, chỉ có người bên gối của bọn họ mới biết.

......

Sau khi Ân Mặc bảo tài xế đưa Tiểu Ma Vương về nhà cũ, liền chuẩn bị quay về biệt thự.

Ai ngờ ―― trên đường nhìn thấy cô vợ nhà mình ngồi trên xe phóng như bay.

Ân Mặc: "......"

Người đàn ông xưa nay bày mưu lập kế, lần đầu tiên cảm thấy thất sách rồi.

Anh không ngờ Phó Ấu Sanh giận nhiều như vậy.

Mấy người hầu đã đi lên lầu sau, lúc này biệt thự chỉ còn lại một mình anh.

Ân Mặc ngồi trên sofa yên tĩnh.

Xoa xoa đuôi chân mày.

Suy xét lại chuyện tối qua.

Cuối cùng Ân Mặc rốt cuộc cũng nhớ ra, là Phó Ấu Sanh muốn sinh con gái, sau đó anh...... không đồng ý.

Thật sự muốn sinh con gái?

Không phải hứng thú nhất thời.

Vốn dĩ sau khi sinh xong Tiểu Ma Vương, Ân Mặc đã định buộc ga-rô, nhưng dưới sự phản đối kịch liệt của Phó Ấu Sanh, liền chưa có làm được giải phẫu này.

Nghĩ rằng dùng bao cao su cũng tương đối vệ sinh sạch sẽ lại an toàn, cho nên, trên cơ bản mỗi lần sinh hoạt vợ chồng đều sẽ làm biện pháp.

Ân Mặc không định để Phó Ấu Sanh chịu thêm một lần mang thai cực khổ và sinh sản nguy hiểm nữa.

Dù sao thì một đứa con cũng đủ rồi.

Mấy năm sau đó, làm tốt biện pháp, cho nên căn bản sẽ không có sự cố bất ngờ gì.

Đêm qua Phó Ấu Sanh cố ý vứt bỏ bao cao su trong tay anh, Ân Mặc không muốn vì hứng thú nhất thời của cô, mà nếu như thật sự mang thai rồi.

Sao có thể cho phép cô làm càn.

Cho nên mặc dù không dùng bao, kế tiếp các biện pháp khẩn cấp ngoài uống thuốc ra thì vẫn là lựa chọn an toàn.

Nhưng lại không ngờ, cô sẽ vì vậy mà cáu kỉnh.

Đang nghĩ phải làm cách nào để xóa tan chấp nhất đối với con gái của cô.

9 giờ tối, Phó Ấu Sanh về nhà đúng giờ trước giờ giới nghiêm.

Tuyệt đối không cho Ân Mặc cơ hội khiển trách mình.

Vừa bước vào cửa phòng ngủ, Phó Ấu Sanh liền nhìn thấy người đàn ông đã nằm trên giường.

Cô đứng ở cửa.

Thảo nào vừa rồi dưới lầu ngoại người hầu, không thấy bóng dáng anh đâu.

Hôm nay thế mà lại lên giường sớm như vậy.

Phó Ấu Sanh liếc nhìn anh một cái, không chủ động nói chuyện.

Trái lại là Ân Mặc: "Ăn tối chưa?"

"Ăn rồi."

Phó Ấu Sanh cất bước đi về phía phòng thay đồ, xách theo mấy cái túi giấy đi vào.

Nhìn cô đẩy cửa lớn phòng thay đồ ra, Ân Mặc suy tư giây lát, thu hồi tầm mắt như không có việc gì.

Trong phòng thay đồ.

Phó Ấu Sanh lấy một bộ đồ thủy thủ màu trắng xanh từ trong túi giấy màu trắng sữa ra, đây đều đã được giặt sạch khử trùng sấy khô, có thể mặc luôn.

Cô ngẫm nghĩ.

Cuộn bộ đồ thủy thủ vào trong quần áo ở nhà, sau đó mang vào phòng tắm.

Và thế là.

Một tiếng sau.

Ân Mặc nhìn thấy tiểu mỹ nhân phong tình vạn chủng mặc đồ thủy thủ với mái tóc dài xoăn bồng bềnh tung xõa bước ra khỏi phòng tắm.

Đáy mắt xẹt qua tia kinh diễm.

Phó Ấu Sanh thấy rõ ràng ánh mắt của Ân Mặc, môi đỏ cong lên một độ cung.

Có phản ứng thì tốt.

Chỉ sợ Ân Mặc không có phản ứng, vậy cô chẳng phải cô làm không công rồi sao.

Vợ đại nhân vừa rồi vào cửa còn rất lạnh lùng, lúc này lại vừa yêu kiều vừa mềm mại nép vào trong lòng mình, ngay cả ung dung bình tĩnh như Ân tổng, đều có chút không đoán được ý tứ của cô vợ nhà mình rồi.

Thế nào cũng cảm thấy ――

Có lừa đảo đây.

Cánh tay mềm mại mảnh mai của Phó Ấu Sanh cong lên: "Ông xã, em đẹp không?"

ÂN Mặc nhìn thẳng vào đôi mắt vừa ẩm ướt cừa trong veo kia của cô, dường như không chứa bất kỳ tạp chất nào.

Môi mỏng hơi hé mở: "Đẹp."

Giọng nói từ tính nhuốm mấy phần trầm thấp.

Vừa muốn nói nếu như muốn sinh con gái như vậy, thì có thể thảo luận một chút.

Ai ngờ.

Giây tiếp theo.

Ân Mặc liền bị vợ mình đẩy mạnh lên giường lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.