Hạ Thần đi từ trên xe xuống, bạn học phía sau vỗ vai cậu một cái, miệng lải nhải. “Này, Hạ Thần, cô bé kia cũng tới!”
Các bạn học nam khác ai nấy đều nháy mắt, nở nụ cười.
Hạ Thần không hề liếc mắt, bước chân vẫn đi đều như không bị bất cứ điều
gì làm ảnh hưởng. Nơi này là trung tâm hoạt động của thanh thiếu niên,
hôm nay, mấy người các cậu đại diện cho tổ Tiếng Anh của cao trung tham
gia cuộc thi diễn thuyết , cậu không muốn tâm trạng bị xao động.
Nhưng lúc này cậu lại có phần buồn bực, cô bé ấy lại trốn học?
“Cô bé chạy đến rồi kìa.” Bạn học đẩy vai Hạ Thần một cái.
“Các cậu có muốn thi đấu không hả?” Hạ Thần tức giận hỏi vặn một câu, bước chân lại nhanh hơn.
Mấy bạn học cười hắc hắc, rồi đưa ra thẻ dự thi, bước vào trung tâm . Vừa
đi vào, Hạ Thần nhanh chóng ngoái đầu lại. Tả Thông Thông đang bị nhân
viên công tác chặn ở ngoài cửa lớn, để có tay lấy giấy chứng nhận ra, cô bé bèn kẹp cả đống đồ uống vào khuỷu tay, những thứ đồ uống kia quá
lạnh làm cho bên ngoài vỏ chảy ra một tầng bọt nước, chỉ một lát thôi
cũng đủ làm ướt quần áo cô bé.
Cậu thấy vậy liền nhíu mà không nhìn nữa, để đảm bảo cho sự bình an mà tham gia cuộc thi, cậu không thể nhìn cô bé thêm nữa.
Nhìn thêm nữa, trong lòng sẽ loạn mất…
Khán đài đỏ thẫm, vị chủ tịch trên đài là thầy giáo Bình Ủy Hòa, dưới đài
chỉ toàn đầu với đầu, camera lắp dày đặc, đủ để làm cho người nhát gan
bị dọa cho sợ mà nằm xuống.
Vị trí phía trước đã bị tranh mất hết, Tả Thông Thông chỉ có thể tìm được
một chỗ ngồi ở trong góc, may mà hội trường không lớn lắm, cô bé vẫn có
thể nhìn rõ toàn sân khấu.
Cô bé lấy từ trong cặp ra chiếc máy quay V8, mở máy, nhắm ngay vị trí sân
khấu, đây là thứ hôm qua cô bé đã lén lút giấu trong cặp. Mỗi một thời
khắc quan trọng của anh Hạ Thần, qua ống kính này, cô bé muốn lưu lại
những hình ảnh đó.
Vì ngày thi đấu hôm nay, cô không nề hà mình đang bị đau bụng, xin thầy giáo nghỉ rồi lén chạy đến đây.
Bạn học cùng hàng ai cũng cao, lại hay ghé sát vào nhau để to nhỏ thì thầm, nên thỉnh thoảng cản trở tầm nhìn của cô bé, cô bé liền mím môi, đứng
dậy.
Người chủ trì đang đọc quy tắc thi đấu.
Lúc này bạn học của Hạ Thần đúng lúc quay đầu lại nhìn thấy cô bé, a một
tiếng rồi bật cười, “Thật là đúng thời điểm, tình cảm thì phải hỏi ông
trời a!”
Hạ Thần vẫn chăm chú nhìn về phía trước,chỉ có điều cảm thấy tai mình không thể nghe vào thứ gì cả.
Trận đấu bắt đầu, hội trường vô cùng yên tĩnh.
Người đầu tiên lên sân khấu là một nữ sinh, dáng người thon dài, đôi môi dày, bộ ngực đầy đặn.
Cô tự giới thiệu mình là Hồ Điệp, đến từ trường quốc tế, mẹ là người Hàn Quốc.
Những tia nắng của buổi sáng chiếu lên cửa sổ len lỏi vào lễ đường, nhảy nhót trên những ghế ngồi dưới sân khấu. Bài diễn thuyết mà cô đọc là một tác phẩm của Helen Keller, tiếng nói trong trẻo rõ ràng, giữa hàng trăm con người Hồ Điệp vô cùng xinh đẹp, uyển chuyển đi lại trên sân khấu, khiến mọi người đều phải khâm phục, biểu hiện của cô được một tràng pháo tay
hoan hô rất dài.
Từ trước đến nay thí sinh đầu tiên lên sân khấu rất ít khi đạt được kết quả tốt , nhưng cô lại là một ngoại lệ.
“Kết thúc rồi, đánh bại cô gái này cũng không phải dễ dàng.” Bạn học nhỏ giọng nói thầm.
Đôi mắt trầm tĩnh của Hạ Thần nhìn thẳng lên, cuộc thi này giống như một
chiến trường, cao thủ gặp nhau thì hưng phấn, đó là tri âm tri kỷ, không cần nói cũng biết người kia thông minh sắc xảo đến đâu.
Bạn học lựa chọn tác phẩm “The most distance in the world” của Tagore, có
người thì chọn “You are my sunshine”, đây đều là những đoạn văn tiếng
anh cần đọc diễn cảm, so với diễn thuyết thì không hợp cho lắm, cho dù
sinh động, ngữ âm thành thạo, nhưng không ai vượt lên qua Hồ Điệp.
Vị trí lên diễn thuyết của Hạ Thần xếp thứ ba từ cuối lên, cậu hướng về
phía các thầy giáo, các khán giả dưới sân khấu cúi thấp người chào.
Không cần tìm kiếm lâu, ánh mắt cậu rất nhanh chóng quét qua người Tả
Thông Thông.
Cô bé hưng phấn vẫy tay với cậu.
Cậu thu lại tầm mắt, nhìn thoáng qua Hồ Điệp ngồi ở trước.
Hồ Điệp thản nhiên cười với cậu.
Cậu lựa chọn bài “The King’s Speech” , đoạn mà George VI hiệu triệu toàn
dân đứng lên chống lại phát xít, kết hợp với bản nhạc dạo “The Marriage of Figaro”. Trong tiếng nhạc trầm lắng đi sâu vào lòng người, chất giọng của Hạ
Thần đầy tình cảm, từ ngữ nghiêm trang, phát âm tự nhiên, khiến toàn hội trường lặng ngắt như tờ.
“Sinh tồn hay hủy diệt, đó là một vấn đề, khi tư tưởng thả lỏng, buông bỏ ý
chí, hành động của chúng ta sẽ càng thêm linh hoạt, khiến chúng ta càng
thêm dũng cảm.” Cậu giơ nắm tay lên, khuôn mặt ngây ngô anh tuấn toát
lên vẻ kiên cường.
Tiếng vỗ tay kéo dài mãi không thôi.
Cái miệng nhỏ nhắn của Tả Thông Thông khẽ nhếch lên, hai bàn tay vỗ đến đỏ ửng.
Kết quả cuộc thi không nằm ngoài dự liệu của mọi người, Hạ Thần đứng thứ nhất, Hồ Điệp đứng thứ hai.
Tả Thông Thông đứng chờ ở ngoài cửa lớn, nghển cổ lên, cuối cùng cũng thấy Hạ Thần đi ra ngoài.
Cô bé ngượng ngùng chạy lại, đưa đồ uống cho cậu.
“Kìa, Ưu Lạc Mỹ [1]!” Bạn học của Hạ Thần vui vẻ nói.
[1] Một nhãn hiệu đồ uống
Sắc mặt của Hạ Thần có chút đen sì.
Đó là quảng cáo của Chu Đổng, ngồi cạnh một nữ sinh ngốc nghếch ở bên ngoài , trên tay cô bé đang cầm một ly trà sữa. [2]
Nữ sinh hỏi đầy ẩn ý: Mình là cái gì của cậu?
Chu Đổng nói: Ưu Lạc Mỹ a!
Nữ sinh rất đáng thương: A, tôi là trà sữa nha!
Chu Đổng liền thâm tình ngoái đầu lại: Như vậy, tôi mới có thể đem cậu đặt vào lòng bàn tay.
[2] Đoạn trên là trích đoạn của quảng cáo cho nhãn hiệu đồ uống.
“Tôi không uống.” Cậu keo kiệt đến mức không thèm trưng một nụ cười ra.
Thông Thông sợ hãi rụt cánh tay về, “À, cái kia… Chúc mừng anh nha, em mời anh ăn thịt bò Phúc Kiến mà anh thích nhất nhé.”
“Hiền lành quá đi.” Bạn học của Hạ Thần thấy vậy cười quặn cả bụng.
“Cậu có thôi đi không, tôi còn có việc.” Hạ Thần lạnh như băng liếc mắt trừng Thông Thông rồi cứ thế nhấc chân bước đi.
“Hạ Thần!” Hồ Điệp từ đằng sau đuổi theo.
Hạ Thần quay người, cười, “Tôi nghĩ tạm thời cậu không có cách nào chạy trốn khỏi đám đông đầy hoa tươi kia.”
“Bạn học của tôi khoa trương quá, cũng không phải giải nhất, còn làm như
vậy. Nhưng mà, bại dưới tay cậu, tôi tâm phục khẩu phục. Sau khi trại hè sau, lâu rồi chúng ta không liên lạc, cậu cho tôi số điện thoại liên
lạc được không?”
“Tôi rất ít khi dùng điện thoại, cậu có thể liên lạc qua hòm thư của tôi.”
Hạ Thần lấy từ trong túi ra một cái bút và tờ giấy, viết địa chỉ hòm thư đưa cho Hồ Điệp.
Hồ Điệp cẩn thận cất vào, “Kỳ nghỉ Quốc khánh, chúng tôi định đi Hương Sơn, còn có nấu cơm dã ngoại, có muốn tham gia không?”
Hạ Thần suy nghĩ, “Là ngày mùng mấy, có mấy hôm tôi phải đến đài truyền hình làm chương trình.”
“Mùng bốn.”
“Được, ngày đó tôi rảnh. Tập hợp ở đâu vậy?”
“Tôi biết nhà cậu, để tôi đi đón cậu, cùng lắm thì cậu mua đồ ăn vặt cho
tôi, cậu biết tôi thích gì rồi đấy.” Hồ Điệp khẽ chớp mắt.
“Không thành vấn đề.” Hạ Thần cười.
Hồ Điệp cùng cậu đi đến tận chỗ đỗ xe rồi mới vẫy tay chào tạm biệt.
Hạ Thần ngồi xuống, ánh mặt trời thực sự rất đẹp, nhưng mà đã nhanh đến
mười hai giờ. Cậu nhìn thấy Tả Thông Thông đứng dưới ánh mặt trời kia,
khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch không một giọt máu, trong ánh mắt hình như còn có nước mắt.
Cậu nhíu mày, nhưng vẫn quay người … Cùng bạn học nói chuyện tiếp.
Chiếc xe từ từ lăn bánh khỏi bãi đỗ xe, cậu không hề quay đầu lại. Từ trước
đến nay nhà họ Tả luôn bảo vệ Thông Thông cẩn thận, cậu không cần lo
lắng, nhất định sẽ có người đến đón cô bé.