Tìm Đường

Chương 49



Đổng Húc khoanh tay đứng xem kịch, không quan tâm đến ý tức sâu xa sau câu nói ấy. Đúng lúc hai người kia đứng lên, Lương Nghiên dường như đang nói gì đó.

Đổng Húc nhìn với vẻ thong dong: “Chỗ nào trông cũng xứng mà nhỉ. Chiều cao rất phù hợp này. Cậu nhóc kia khá đẹp trai, cô bé Lương Nghiên này cũng thanh tú. Hai đứa lại đang trong tuổi đẹp! Nhớ năm xưa, khi chúng ta còn trẻ cũng phong nhã hào hoa lắm...“.

Nói tới đây, bỗng nhìn thấy có tiến triển mới: “Ô, nắm tay rồi!“.

Đổng Húc xem say mê, hoàn toàn không chú ý thấy người đứng bên cạnh đang mím chặt môi, sắc mặt thâm trầm.

Lương Nghiên cũng không ngờ Tống Kỳ Ninh lại bỗng dưng nắm tay mình. Cô đã nói xong, đang chuẩn bị đi rồi.

Tống Kỳ Ninh thấy cô chau mày, ý thức được hành động thất lễ của mình, vội buông ra.

Lương Nghiên nhìn cậu ta, nhớ ra điều gì bèn nói: “Cậu yên tâm, mình sẽ không đánh cậu nữa đâu. Lúc đó mình quá nông nổi, xin lỗi nhé“.

Tống Kỳ Ninh có phần kỳ lạ: “Không sao đâu, đừng để ý“. Dừng được hai giây, mới ngập ngừng hỏi: “Cậu có bạn trai thật rồi sao?“.

Lương Nghiên gật đầu: “Ừ“.

Tống Kỳ Ninh không còn lời nào để nói nữa, bèn rút hẳn tay về.

“Cậu khác nhiều lắm.”

“Thế à?”

“Ừm.” Tống Kỳ Ninh trầm mặc giây lát rồi ngẩng lên cười: “Những thay đổi tốt“.

Ngừng một chút, cậu ta lại nói: “Xin lỗi“.

Vì hành động đường đột vừa rồi, cũng vì lời tỏ tình lỗ mãng năm xưa.

Còn về kết quả, trước đó cậu ta đã nghĩ đủ mọi kiểu, chỉ cảm thấy nếu đã tới rồi thì thử thêm một lần. Cô tình nguyện gặp là cậu ta đã rất vui rồi.

Tống Kỳ Ninh nói: “Sau này chúng ta lại là bạn học rồi“.

“Ừm. Sau này có việc gì cậu có thể tìm mình, chỗ này mình rất quen.”

“Được.”

Nói xong, hai người tạm biệt, Tống Kỳ Ninh đi về phía cổng trường, Lương Nghiên tới ký túc.

Chưa đi được mấy bước, Lương Nghiên chợt nhìn thấy người đứng dưới gốc cây.

Đổng Húc mỉm cười vẫy tay với cô.

Nhưng ánh mắt cô lại nhìn sang bên cạnh. Thẩm Phùng Nam đứng đó, trên cánh tay đang treo lủng lẳng chiếc máy ảnh.

Cô đi qua gọi: “Thầy Đổng“.

Sau đó cô quay đầu, chào Thẩm Phùng Nam một cái vẻ hình thức: “Ông chủ Thẩm cũng ở đây à?“.

Thẩm Phùng Nam còn chưa lên tiếng, Đổng Húc đã trả lời: “Cậu em này qua đây giúp tôi. Thầy Chung nói với em rồi phải không, buổi diễn thuyết ngày kia em vẫn phải đến một chút“.

Lương Nghiên gật đầu: “Thầy Chung nhắc em rồi ạ“.

“Vậy được, tới lúc đó tôi sẽ bảo thầy Chung gửi tài liệu trước cho em. Em đi bận việc đi, chúng tôi cũng phải đi đây.””Vâng, tạm biệt thầy.”

Trước khi đi, Lương Nghiên liếc nhìn Thẩm Phùng Nam, ánh mắt cô và anh cùng chạm vào nhau.

Cô cảm thấy anh dường như không vui lắm.

Lúc đi về, cô mới từ từ nghĩ lại...

Có phải ban nãy anh cũng nhìn thấy rồi không?

Cô dừng bước, quay đầu lại nhìn, người đã đi mất rồi.

Xong việc buổi tối đã là hơn tám giờ, Đổng Húc kéo Thẩm Phùng Nam cùng đi ăn.

Họ đều không cầu kỳ, nên ra đại một quán Tứ Xuyên rất nhỏ ở sau trường gọi món, gọi thêm hai chai bia.

Đổng Húc chém Đông chém Tây.

Thẩm Phùng Nghe chỉ lắng nghe. Ăn được khoảng mười lăm phút, càng nghĩ càng thấy không có tâm trạng, mấy lần cúi đầu xuống xem di động.

Đổng Húc thấy lạ: “Cậu có hẹn à, sao người cứ như trên mây vậy?“.

Thẩm Phùng Nam thuận miệng đáp lại. Uống hết bia, anh nói: “Em phải đi trước đây“.

“Hẹn thật à? Giờ này rồi, cô nào hả?”

Thẩm Phùng Nam không trả lời, chỉ nói: “Hai hôm nữa em sẽ gửi ảnh cho anh“.

Đổng Húc còn đang thấy kỳ lạ thì Thẩm Phùng Nam đã đi ra khỏi cửa.

Ăn cơm với Trì Hiến xong, Lương Nghiên dẫn Triệu Yên Tích đi dạo phố.

Các trung tâm thương mại đổi mùa giảm giá, cả mẫu quần áo mùa xuân mới tinh cũng chiết khấu. Triệu Yên Tích vốn đã thích mua sắm, trước kia vì kỳ thi mà phải nhịn quá lâu, lần này hoàn toàn giải phóng, dù không mua gì, cô ấy cũng thấy đã đời.

Họ tổng cộng đi hết hai trung tâm thương mại, mua được vài món đồ.

Triệu Yên Tích đang ở trạng thái hưng phấn, vui quên giờ về. Lương Nghiên xem đồng hồ, đã chín giờ rồi.

Cô kịp thời giữ Triệu Yên Tích lại: “Về thôi“.

“Còn sớm mà, chơi một lúc nữa.”

“Mình không có thời gian chơi với cậu, mình còn phải qua thăm Thẩm Phùng Nam.”

“Hả? Muộn vậy vẫn đi sao?” Buổi sáng, Triệu Yên Tích vừa bình tĩnh lại sau cơn chấn động, vừa nghe thấy câu này lại có chút ganh tỵ: “Cậu tốt với anh ấy quá đấy“.

“Mình không tốt với cậu hả?” Lương Nghiên vỗ đầu cô ấy: “Có chút chuyện thôi, có thể anh ấy đang hiểu lầm. Mình chạy qua đó một chuyến, về nhanh thôi“.

Triệu Yên Tích ngẫm nghĩ, cảm thấy cũng phải. Mặc dù có Thẩm Phùng Nam rồi nhưng Lương Nghiên vẫn đối xử với cô ấy rất tốt.

Cô ấy bình ổn trở lại: “Vậy được, bây giờ cậu qua thẳng đó đi, mình tự về là được rồi“.

Lương Nghiên không yên tâm: “Mình đưa cậu về trước“.

Triệu Yên Tích không cãi lại được, đành nghe lời cô.

Quãng đường không dài, đi xe đạp điện chỉ nửa tiếng là tới. Triệu Yên Tích tinh mắt, nhìn ngay thấy bóng người đứng trước cửa khu nhà.Cô ấy vỗ lưng Lương Nghiên: “Kìa, xem ra cậu không cần chạy đi một chuyến nữa rồi“.

Lương Nghiên cũng đã nhìn thấy.

Chiếc xe đạp điện dừng lại trước cửa.

Triệu Yên Tích chống xe: “Đi đi, đi đi, mình dắt xe về“.

Lương Nghiên đi vội vàng bước. Thẩm Phùng Nam nhìn thấy cô cũng đi tới.

Khoảng cách được rút ngắn trong chốc lát.

“Anh tới khi nào vậy?” Lương Nghiên hỏi.

“Chưa lâu lắm.”

“Sao không báo em một tiếng?”

“Anh có gửi tin nhắn nhưng em không trả lời.”

Lương Nghiên há hốc miệng: “Hả, chắc lúc em đang lái xe“.

Thẩm Phùng Nam “ừm” một tiếng, không nói thêm nữa.

Lương Nghiên nhìn anh.

Ngọn đèn trước cửa rất sáng, khuôn mặt anh trở nên sắc nét, bao gồm cả những biểu cảm nhỏ nhất.

Lương Nghiên nói: “Em đang định qua tìm anh đây“.

“Tìm anh có việc gì à?”

Lương Nghiên hỏi ngược: “Thế anh tìm em cũng có việc à?“.

“...”

Không phải Thẩm Phùng Nam chưa từng á khẩu vì cô, anh đã quen bèn gật đầu: “Có chuyện“.

“Anh nói đi.”

“Đi dạo nhé.”

Anh nắm lấy tay cô.

Lương Nghiên kinh ngạc.

Thẩm Phùng Nam nhìn về phía trước, đi trên con đường dành cho người đi bộ.

Anh không nhắc chuyện ban sáng, Lương Nghiên những tưởng tại mình nghĩ nhiều.

Trời đã vào xuân, nhưng đêm vẫn se se lạnh.

Thẩm Phùng Nam hỏi: “Em lạnh không?“.

“Không lạnh.”

Cô mặc không hề ít.

Thẩm Phùng Nam dừng lại, đưa cánh tay còn lại lên đội mũ cho cô.

“Hôm nay anh có bận không?”

“Cũng tạm.”

“Chỉ giúp thầy Chung thôi à?”

“Sáng nay còn làm mấy việc khác.”

“Ồ.”

Đi chưa được mấy chốc, đã tới chỗ anh đỗ xe.

“Gió to quá, lên xe ngồi một lúc đi.” Anh nắm tay cô đi qua.

Hai người ngồi vào hàng ghế sau, Lương Nghiên vân vê ngón tay anh đùa nghịch.

Thẩm Phùng Nam hỏi: “Hôm nay em bận việc gì?“.

“Em tới trường, sau đó đi ăn với Triệu Yên Tích, à, còn cả Trì Hiến nữa.”

“Gặp thầy hướng dẫn của em?”

“Đúng vậy, nói chuyện luận văn.”

Nói xong, cô nghe tiếng anh đáp lại.

Lương Nghiên dựa người vào ghế, nhìn ra cửa sổ, bên cạnh rất yên tĩnh. Lương Nghiên những tưởng anh hết chuyện để nói, vừa quay đầu thì nghe thấy anh hỏi: “Cậu sinh viên hôm nay là bạn học của em?“.Lương Nghiên lập tức phản ứng lại: “Anh nhìn thấy rồi sao?“.

“Ừm.”

“Là bạn cấp ba của em. Cậu ta tên là Tống Kỳ Ninh, qua đây thi vòng hai nghiên cứu sinh.”

Sắc mặt Thẩm Phùng Nam dường như lại giống lúc ban sáng rồi.

Lương Nghiên nhìn anh chằm chằm mấy giây: “Em cảm thấy anh có vẻ không vui. Buổi trưa em gọi cho anh, anh cũng vậy, không để ý tới em“.

Thẩm Phùng Nam khựng lại, ánh mắt dần tối đi: “Em gọi anh là gì?“.

“Ông chủ Thẩm đó.”

Vừa dứt lời, tay cô bị anh siết chặt.

“Bình thường em cũng gọi anh như vậy sao?”

Lương Nghiên hơi sửng sốt, đầu óc xoay chuyển rồi lập tức hiểu ra.

“Thầy Đổng ở đó. Em tưởng anh vẫn chưa muốn để thầy ấy biết. Anh không vui vì chuyện này sao?” Lương Nghiên tỏ ra oan ức: “Anh phải nói sớm chứ, ngày mai em sẽ đi nói với thầy ấy, em đã ngủ với đàn em của thầy ấy rồi“.

“...”

Cô rất lợi hại, một câu là có thể khiến người ta nghẹn chết.

Thẩm Phùng Nam nào có phải là đối thủ của cô.

Anh nhịn một lúc lâu cũng chỉ nói được một câu: “Đừng có nói bậy“.

Lương Nghiên nhìn anh: “Anh không có ý này à?“.

Thẩm Phùng Nam câm nín.

Lương Nghiên sát lại gần, nhìn sâu vào mắt anh: “Thẩm Phùng Nam, hôm nay anh ghen rồi phải không?“.

Hình như cô chẳng bao giờ biết quanh co là gì.

Sự thẳng thắn này có lúc thật trí mạng.

Nhưng Thẩm Phùng Nam không thể phủ nhận. Cảnh tượng ngày hôm nay và những lời Đổng Húc nói quả thực khiến anh không thoải mái.

Anh tin rằng Lương Nghiên và cậu thanh niên kia không có chuyện gì. Nhưng khi Đổng Húc nói họ rất xứng đôi, anh vẫn muốn đi qua nắm lấy tay cô.

Việc này rất ấu trĩ, anh hiểu rõ, nhưng lại là tâm trạng chân thực nhất giây phút đó.

Không thể nói đây không phải ghen.

Huống hồ, Lương Nghiên lại cứ nhìn anh chòng chọc như vậy.

Ánh mắt cô khiến người ta không có chỗ giấu mình.

Thẩm Phùng Nam không nghĩ gì nữa, ngồi thẳng dậy, rồi lại đổ người.

Môi kề môi.

Anh chống tay lên lưng ghế, khóa cô lại trong một thế giới nhỏ.

Lương Nghiên không hiểu nụ hôn đường đột này là sao, nhưng cô không hề suy nghĩ.

Hôn một lúc, càng áp càng sát, Thẩm Phùng Nam tự nhiên nổi lên phản ứng.

Lương Nghiên cảm giác được bèn lùi ra, cúi đầu xuống nhìn chân anh.

Nơi ấy đã phồng lên rồi.

Cô nhìn không chút kiêng dè. Vài giây sau, cô ngẩng đầu lên nói: “Em đã học được rồi, anh có muốn thử không?“.”Thử...” Thẩm Phùng Nam tỉnh ra, mặt lập tức đen xì.

Nhưng nơi kia càng lúc càng lồ lộ một cách rõ ràng.

Lương Nghiên quan sát biểu cảm phức tạp của anh, ngồi xuống giữa không gian chật hẹp, đưa tay cởi khóa quần của anh.

Thẩm Phùng Nam nhìn xuống đỉnh đầu cô, đáy lòng mềm nhũn ra.

Không nỡ.

Anh bỗng nhiên kéo cô lên, mở cửa xe, đi ra ngoài.

Gió lạnh táp vào người, bỗng chốc tỉnh táo hẳn.

Anh đi bộ vài ba bước.

Lương Nghiên ngẩn ngơ. Không thử thì thôi, sao anh phải chạy nhỉ?

Cô xuống xe, thấy Thẩm Phùng Nam đang đứng dựa vào xe.

Lương Nghiên bước qua, cảm thấy có lẽ như vậy là anh đang ngại.

Lương Nghiên lại đánh mắt xuống dưới, Thẩm Phùng Nam kéo cô vào lòng: “Em viết xong luận văn rồi à?“.

“Sắp rồi.”

“Đừng có đọc mấy thứ đó nữa.”

“Ừm, em không đọc nữa đâu vì em đọc hết rồi.”

“...”

Lương Nghiên lại bổ sung thêm một câu: “Chỉ là chưa luyện tập“.

Thẩm Phùng Nam không nhẫn nhịn được nữa, chặn miệng cô lại, hôn xong mới nói: “Anh đưa em về“.

Anh mở cửa xe trước, ngồi vào ghế lái. Lương Nghiên ngoan ngoãn ngồi đằng sau.

Xe đi tới cửa tiểu khu, Lương Nghiên xuống xe dẫn cô vào trong, tới cửa tòa nhà.

Trước khi ra về, Thẩm Phùng Nam xoa đầu Lương Nghiên, khẽ nói: “Anh về đây, mấy hôm nữa lại tìm em“.

“Vâng.”

Vài ngày sau, Triệu Yên Tích bắt đầu đi làm, ngày nào cũng bề bộn công việc. Lương Nghiên thường xuyên phải tới trường, xử lý một số việc lặt vặt nên cứ ở lỳ thư viện. Mấy tài liệu mới nhận thêm cô đã hoàn thành xong, tình hình tiến triển của luận văn cũng không tệ, sắp kết thúc rồi. Cô bắt đầu làm những công việc khác.

Thứ Năm nhàn hơn một chút, buổi trưa cô rời trường, ở trong tiểu khu lại gặp một người không ngờ.

Cách khoảng ba bốn tháng rồi mà Lương Việt Đình vẫn vậy.

Ông đứng bên cạnh cây sồi xanh, mặc vest, đi giày da, hoàn toàn khác biệt với khu nhà cũ kỹ.

Lương Nghiên bóp phanh xe điện, dừng lại ở một nơi cách ông khoảng hơn ba mét.

Cô không xuống xe ngay mà chống chân xuống đất một lúc.

Cô đeo khẩu trang tránh gió, Lương Việt Đình không nhận ra cô. Ông đang cúi đầu bấm di động, dường như định gọi điện.

Lương Nghiên đỗ xe cẩn thận, vừa đi vừa tháo khẩu trang.

Lương Việt Đình ngẩng đầu, khựng lại: “Nghiên Nghiên?“.

“Sao bố lại tới đây?”

“Bố có công chuyện qua đây, hôm nay rảnh nên tiện đường tới thăm con.”Lương Nghiên đút khẩu trang vào túi, không biết nói gì, bèn dừng lại, chỉ tay về phía khu nhà: “Bố lên nhà không ạ?“.

“Ừm.”

Khu nhà cũ, không có cầu thang máy.

Leo mấy tầng chân cũng sẽ mỏi nhừ.

Lương Nghiên đi phía trước, được một nửa lại quay đầu nhìn. Lương Việt Đình leo theo phía sau, cách nhau khoảng vài bậc cầu thang.

Lương Nghiên nhìn thấy mái đầu hơi bạc của ông.

Có thể hạ quyết tâm cắt đứt tình cảm cha con, nhưng khi cảnh này hiện lên trước mắt, cô vẫn không khỏi động lòng.

Vào nhà rồi, Lương Nghiên đun nước sôi, tìm lá trà, pha cho ông một cốc.

Lương Việt Đình ngồi bên bàn ăn cơm, nhìn phòng khách chật hẹp, khẽ nhíu mày: “Phòng này nhỏ quá, để bố kêu người tìm nhà khác rộng hơn“.

“Không cần, con ở đây quen rồi, lớn quá lại không thoải mái.”

Lương Nghiên đặt cốc nước xuống trước mặt ông: “Mời bố uống trà“.

Lương Việt Đình nhìn cô, ngập ngừng định nói lại thôi, cuối cùng không nói thêm gì. Trà rất nóng, ông uống một ngụm rồi đặt xuống.

Lương Nghiên đoán, có thể ông uống không quen.

Lương Việt Đình thấy cô đứng, bèn nói: “Con ngồi đi“.

Lương Nghiên kéo ghế ngồi bên cạnh.

Cô trầm mặc, yên tĩnh, khiến Lương Việt Đình vô thức nhớ tới Thẩm Ngọc. Việc này có chút kỳ lạ, người đàn bà đó, ông dường như đã quên cả tướng mạo, chỉ nhớ đa phần bà ấy im lặng, không hề có cảm giác tồn tại chút nào.

Khi về những chuyện sau đó, ông lại nhíu mày.

Không ai thích bị người ta gài bẫy, nhất là mẫu đàn ông như Lương Việt Đình.

Ông ném bóng hình mơ hồ đó vào trong ký ức rồi hỏi Lương Nghiên: “Con học có căng thẳng không?“.

“Cũng tạm ạ, sắp tốt nghiệp rồi, con không phải lên lớp.”

Lương Việt Đình gật đầu, rồi lại bê cốc nước lên, uống một ngụm trà hơi chát.

Ngồi một lúc, ông hỏi: “Hôm nay con không bận gì chứ?“.

“Không ạ.”

“Vậy thì cùng ăn cơm đi.” Ông rút di động gọi một cuộc điện thoại.

Nói xong, thấy Lương Nghiên không có phản ứng gì, ông trầm mặc vài giây rồi lên tiếng: “Bố không thể thường xuyên qua đây. Lần này là trùng hợp, yêu cầu trước đây của con, bố tôn trọng. Có điều lần đó con ra đi vội vàng, còn chưa kịp chào tạm biệt.” Ông ngừng lại một chút: “Nếu con thật sự không muốn đi thì thôi“.

Ông đứng dậy.

Lương Nghiên cũng đứng dậy.

“Cùng ăn cơm đi ạ.” Cô nói.

Chẳng mấy chốc đã có tài xế tới đón.

Nhà hàng do Lương Việt Đình đặt bàn, là một nhà hàng đồ Quảng Đông nổi tiếng nhất đường Thập Nghi, đều là những món ăn đắt đỏ. Phòng gần cửa sổ, view đẹp, cũng thanh tịnh.Lương Nghiên gọi hai món, các món khác đều do Lương Việt Đình chọn.

Ăn được hơn một tiếng, trong thời gian đó cũng có trò chuyện lại qua. Những chuyện có thể nói với nhau rất ít, tới cuối cùng chẳng còn nói được gì.

Lương Nghiên hỏi: “Bố sẽ ở đây mấy hôm?“.

“Sáng mai là về Bắc Kinh rồi.”

Lương Nghiên “ồ” một tiếng, không hỏi thêm nữa. Tất cả những chuyện phía Bắc Kinh đều không nằm trong phạm vi quan tâm của cô.

Ăn xong cơm, Lương Việt Đình cùng cô ra khỏi phòng, đi về phía cửa. Qua khu nghỉ ngơi của khách, có một ánh mắt phóng qua.

Lương Nghiên không phát hiện ra, cứ thế đi thẳng.

Lương Việt Đình sắp xếp xe đưa cô về. Hai bố con đều không ai nói gì nữa. Lương Nghiên “tạm biệt” rồi ngồi vào xe, Lương Việt Đình cũng không dặn dò gì.

Xe đi mất rồi.

Có người đi qua, khẽ nói: “Tổng giám đốc Lương“.

Lương Việt Đình đánh mắt về phía tay người ấy chỉ, hỏi: “Ở đó bao lâu rồi?“.

“Mấy tiếng rồi, khi anh đưa Lương tiểu thư tới đã ở đó rồi.”

Lương Việt Đình trầm mặc một lát rồi nói: “Tiếp tục sai người theo dõi, không lộ mặt, khi chưa có những hành động thái quá thì cứ kệ chú ấy“.

“Dạ.”

Lương Việt Đình lên một chiếc xe khác rồi dặn dò: “Về khách sạn“.

Lúc này, có người chạy ra khỏi cửa nhà hàng, nói với cô gái tóc dài đứng bên cạnh cửa: “Cô Trình, sao chị lại chạy ra đây, ông Lâm mời cô qua đó“.

“Ồ.” Trình Tây đứng im, đáp lại một tiếng, tầm mắt vẫn còn dán vào chiếc xe đã đi xa.

“Tiểu Lý, người vừa rồi cậu nhìn thấy không?”

“Người đó? Người nào ạ?”

Trình Tây lắc đầu, cười khổ: “Đi thôi, đừng để người ta đợi lâu quá“.

Tài xế đưa Lương Nghiên tới cửa khu nhà, khi còn định lái vào thì cô nói: “Anh dừng ở đây được rồi“.

Tài xế có phần do dự: “Tổng giám đốc dặn phải đưa về tận cửa“.

“Không cần đâu, tôi muốn qua siêu thị đối diện mua chút đồ.”

“À, vậy để tôi đưa cô qua đó.”

Người tài xế đánh vô lăng, lái xe về phía đối diện, Lương Nghiên bước xuống xe.

Sữa chua và hoa quả trong nhà đều hết sạch rồi, giấy ăn cũng cần mua. Lương Nghiên đi vào siêu thị, tiến tới khu hoa quả trước.

Bên ngoài, người tài xế lái xe đi. Một chiếc ô tô màu đen khác lái tới, đỗ ở một nơi không xa không gần.

15 phút sau, Lương Nghiên mua xong đồ, xách túi đi ra.

Cô đi xuyên qua đường lớn.

Ánh nắng chiều ấm áp, gió cũng lớn, mái tóc của cô bay bay sau lưng.Có một ánh mắt từ trong ô tô dõi theo cô.

Khi Lương Nghiên gần vào trong khu nhà thì chuông di động vang lên, là một số lạ trong thành phố.

Lương Nghiên bắt máy: “A lô?“.

Không có âm thanh.

Cô lại “A lô” lần nữa, nhưng đầu kia im lặng từ đầu tới cuối.

Vài giây sau, Lương Nghiên ngắt máy, nhanh chóng đi qua cửa lớn.

Người đàn ông trong xe đưa di động cho tài xế.

Buổi tối, Lương Việt Đình nhận được điện thoại, đối phương báo cáo: “Thưa tổng giám đốc, cậu Tiểu Nghiêm đã rời đi rồi ạ“.

“Bây giờ chú ấy đang ở đâu?”

“Đang ở trên đường, có lẽ là sắp về khách sạn.”

“Khi nào chú ấy tới nơi, mấy cậu rút đi.”

“Dạ.”

Chưa tới nửa tiếng, Nghiêm Kỳ đã quay về, lên quán café tầng hai.

Lương Việt Đình ngồi ở phía Đông, Nghiêm Kỳ đi thẳng qua, ngồi xuống đối diện.

Người phục vụ đi đến.

Lương Việt Đình nói: “Café rất chính gốc, có muốn thử không?“.

Nghiêm Kỳ không tỏ thái độ gì, điệu bộ mỏi mệt uể oải.

Lương Việt Đình mặc kệ hắn, bảo người phục vụ đi.

Nghiêm Kỳ dựa người vào ghế: “Anh sai người theo dõi tôi, tưởng tôi không biết hả?“.

Lương Việt Đình không ngạc nhiên, thậm chí còn không ngẩng lên.

Nghiêm Kỳ nhìn ông: “Anh tưởng tôi sẽ làm gì?“.

Lương Việt Đình nhấp một ngụm café: “Đề phòng vạn nhất thôi. Nếu chú biết giữ đúng lời hứa, thì tôi và chị gái chú đều rất hài lòng“.

“Hài lòng thôi sao đủ? Chị ấy sẽ còn vui sướng nhét thêm vài người phụ nữ nữa cho tôi.”

Lương Việt Đình đáp hững hờ: “Đây là việc chú buộc phải gánh vác. Nghiêm Thị cuối cùng sẽ thuộc về chú. Người mà chị chú lựa chọn dĩ nhiên là thích hợp với chú“.

“Thế tức là năm xưa cũng vì lý do này anh mới lấy chị tôi?” Nghiêm Kỳ nhìn ông vẻ châm biếm: “Anh đã từng yêu người con gái nào chưa? Thật lòng ấy, có không?“.

Lương Việt Đình không trả lời.

“Anh chưa hề.” Nghiêm Kỳ cười khẩy: “Tôi khác anh“.

Lương Việt Đình bình tĩnh nói: “Sự khác biệt của chú là vô nghĩa“.

Mặt Nghiêm Kỳ cứng lại.

Lương Việt Đình cúi đầu uống café.

Bầu không khí im ắng trong chốc lát.

Rồi Nghiêm Kỳ chợt đứng dậy.

“Tôi sẽ tới Nghiêm Thị làm việc, nhưng đừng hy vọng tôi sẽ lấy ai.” Ngữ khí của hắn nhạt đi, vẻ không quan tâm: “Không phải là Nghiên Nghiên, thì cũng không phải là ai khác“....

Khi Tần Vy nhận được điện thoại của Trình Tây, cô vừa tham gia một buổi phỏng vấn.

Từ sau lần gặp Thẩm Phùng Nam ở bệnh viện, cô không còn đi tìm anh nữa, cũng không đi khỏi Nam An, tiếp tục những tháng ngày phiêu bạt nữa.

Cô bắt đầu đi tìm việc.

Cô và Trình Tây đã một thời gian không liên lạc rồi. Sau lần gặp mặt đó, mối quan hệ giữa họ trở nên hơi kỳ lạ. Khoảng cách bốn năm năm trời chẳng thể kéo dãn một tình bạn nhưng chỉ vài câu nói đã khiến mọi chuyện thay đổi. Nếu vẫn cố giữ vẻ bình yên giả tạo thì trong lòng mỗi người đều có một vách ngăn, không cần phải như vậy.

Cuộc đời này tình yêu thất bại, tình bạn cũng thất bại. Tần Vy đã chấp nhận sự thật. Thế nên khi Trình Tây hẹn cô đi uống café qua điện thoại, Tần Vy rất ngạc nhiên, loáng thoáng cảm thấy còn có chuyện gì khác.

Địa điểm cho Trình Tây chọn, khi Tần Vy tới nơi thì cô ta đã có mặt.

Sau khi ngồi xuống, gọi đồ uống, Tần Vy hỏi: “Sao bỗng dưng lại hẹn mình, có chuyện gì à?“.

“Nghe nói gần đây cậu đang tìm việc?”

“Ừm.”

“Tìm được chưa?”

“Vẫn đang đi phỏng vấn.”

“Có cần mình giúp không, trong ngành này mình có chút quan hệ.”

“Không cần đâu.” Tần Vy nói: “Có hai công ty có ý muốn nhận, chắc là mình có thể chọn được“.

“À, vậy thì tốt rồi.” Trình Tây cười: “Còn nhớ công việc đầu tiên của chúng ta không?“.

Tần Vy nhớ lại: “Việc ở đài truyền hình?“.

“Không phải, việc thực tập năm ba đại học.”

Tần Vy khựng lại, sắc mặt hơi tái.

Trình Tây chú ý đến biểu cảm của cô: “Quả nhiên là cậu còn nhớ, xem ra cậu chưa hề quên chuyện ấy“.

Tần Vy nhíu mày: “Sao cậu lại nhắc tới chuyện này?“.

Trình Tây nói: “Cậu đoán hôm nay mình gặp ai?“.

Tần Vy không hiểu, Trình Tây rút di động ra, ấn vài cái rồi đưa tới trước mặt cô.

Trên màn hình là một bức ảnh, hai người, một nam một nữ. Tần Vy lập tức nhận ra Lương Nghiên, còn người đàn ông bên cạnh...

Cô nhìn mãi vẫn chưa nhận ra.

“Đây là ai?” Cô ngẩng đầu lên hỏi.

Trình Tây không trả lời mà rút từ trong túi xách ra hai bài báo cũ ném qua, trang báo đã được đánh dấu sẵn.

Tần Vy vừa nhìn đã đờ đẫn. Tay cứng lại hai giây, cô nhanh chóng lật cả hai bài đọc một lượt. Một bài đăng ngày 12 tháng 10: Thẩm Ngọc tự thừa nhận có con gái riêng với Lương Việt Đình. Bài kia là sau đó một tuần: Ngày 19 tháng 10, Thẩm Ngọc tự sát vì chịu quá nhiều áp lực.

Tầm mắt cô dừng lại trên bức ảnh ở bài đầu tiên.

Lương Nghiên... Lương Việt Đình...

Tần Vy không dám tin, cô bé trên ảnh lại chính là Lương Nghiên.

Trình Tây thấy hết mọi sửng sốt đó, lên tiếng: “Mình cũng không ngờ lại có chuyện trùng hợp đến vậy. Có lẽ đây là số phận, định mệnh đã sắp đặt sẵn rồi“.

Tần Vy ngước lên: “Sao cậu tìm được mấy thứ này?“.

Cô còn nhớ rất rõ, trong vòng vài ngày là sự việc được dìm xuống, không còn bài báo mới đăng tin. Qua nhiều năm như vậy mà Trình Tây vẫn còn tìm được báo cũ.

“Đâu phải là cách hàng thế kỷ, đã từng phát hành thì nếu muốn tìm, có gì không tìm được?”

Tần Vy nhìn Trình Tây, từ từ bình tĩnh lại sau cơn chấn động.

“Thế nên cậu tìm những thứ này ra để làm gì? Cậu tốn nhiều công sức như vậy chẳng lẽ chỉ để mình biết Lương Nghiên là con gái riêng của Lương Việt Đình?”

Biểu cảm của Trình Tây rất nhạt: “Cậu bảo, nếu Lương Nghiên biết Thẩm Phùng Nam có liên quan tới cái chết của mẹ cô ta, thì sẽ thế nào?“.

Tần Vy sững người, ngữ khí chuyển lạnh: “Không liên quan gì tới anh ấy! Anh ấy đi Thanh Mai, không biết gì cả. Phỏng vấn là do mình làm, bài báo do mình viết“.

“Vậy ảnh là ai chụp?”

“Chính mình nhờ anh ấy chụp giúp.” Tần Vy rất tức giận: “Rõ ràng cậu biết hôm đó anh ấy chỉ đưa mình đến, chụp một bức ảnh rồi đi ngay“.

“Vấn đề nằm ở bức ảnh đó đấy, không phải sao? Vì sao Thẩm Ngọc lại tự sát?”

“Cũng chẳng liên quan tới anh ấy. Chính thầy Triệu yêu cầu bài báo phải có hình ảnh sinh động. Người thuyết phục Thẩm Ngọc chụp ảnh là mình. Còn việc tòa soạn không làm mờ là lỗi của tòa soạn.”

“Tần Vy!” Trình Tây hết lời để nói: “Vì sao cậu ngu ngốc như vậy? Cậu sốt sắng gạt anh ấy khỏi chuyện có ý nghĩa gì?“.

“Đây là sự thật.” Tần Vy nhìn cô ta chằm chằm: “Trình Tây, mình biết cậu đang nghĩ gì, cậu không cam tâm khi Thẩm Phùng Nam yêu Lương Nghiên“.

Trình Tây thản nhiên thừa nhận: “Cậu nói đúng rồi đấy, đúng là mình không cam tâm. Mình không hiểu, vì sao cậu có thể nhẫn nhịn. Đây là một cơ hội quá tốt. Cậu không sử dụng, sẽ không hối hận chứ?“.

“Cậu không cần nói với mình những chuyện này.” Tần Vy nghiêm túc nói: “Chuyện này mình sẽ nói rõ ràng với anh ấy. Nếu cậu có suy nghĩ gì, thì hãy đường hoàng công khai mà giành giật, đừng dùng mấy thủ đoạn kiểu này, bỉ ổi lắm“.

Sắc mặt Trình Tây tái mét.

Tần Vy cầm theo tờ báo, bỏ đi...

~Hết chương 49~

Xì po: “Bác sỹ nói tỷ lệ mắc ung thư vú của em sẽ cao hơn mọi người một chút, anh có để ý không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.