Tìm Đường

Chương 7



Sau một chút sững sờ, Lương Nghiên lập tức hiểu ra, cũng không nói một câu, quay đầu nói với Triệu Yên Tích và Trì Hiến: “Bám theo!“.

“Ồ!”

Hiếm có dịp hai người ngốc nghếch đó không hỏi gì, nhanh nhẹn chạy theo.

Thẩm Phùng Nam dẫn đường.

Rõ ràng anh rất thông thạo vùng núi này, bước chân rất nhanh, chạy mải miết, đầu không buồn quay lại.

Ba cái bóng phía sau bám theo anh xuyên qua rừng rậm.

Trên núi rất nhiều cỏ dại, gai nhọn đâm tua tủa. Nhưng lúc này không ai còn quan tâm đến điều ấy được nữa. Triệu Yên Tích và Trì Hiến mặc quần đùi, bắp chân bị xước mấy vết mà cũng không kêu, dường như đã dốc hết sức bình sinh.

Dọc đường, họ vừa chạy vừa thở hồng hộc, xuyên qua rừng, cuối cùng cũng nhìn thấy con đường xuống núi.

Thẩm Phùng Nam bỗng nhiên dừng lại. Anh quay lại, Lương Nghiên không phanh kịp, ngã thẳng vào lòng anh.

Thẩm Phùng Nam nắm chắc khuỷu tay cô, đỡ cô đứng vững.

Lương Nghiên chạy tới nỗi mặt mũi đỏ bừng, trán và chóp mũi lấm tấm mồ hôi, tóc cũng bị những chạc cây đâm rối, trên đỉnh đầu còn vương hai chiếc lá vàng.

Thẩm Phùng Nam vừa chạm tay vào, lá vàng liền rơi xuống, mái tóc Lương Nghiên cũng bớt bù xù.

Cô ngẩng đầu, nhìn anh thở dốc.

Khuôn mặt anh cũng đổ mồ hôi, hai hàng lông mày đen sậm ướt rượt.

Thẩm Phùng Nam đỡ lấy vai cô: “Đã nhìn thấy dòng sông kia chưa?“.

Anh chỉ tay xuống núi. Lương Nghiên nhìn qua, dưới chân núi thật sự có một con sông. Cô tỉnh ra, đây không phải con đường ban nãy đi lên núi.

“Sau khi xuống núi, men theo sông chạy về phía Đông, thấy một thị trấn nhỏ thì dừng lại, đi lên con đường đá, sẽ có người ở đó. Cô cứ đọc tên tôi, cậu ấy sẽ đón mọi người đi.” Thẩm Phùng Nam nói với một tốc độ rất nhanh. Đọc xong biển số xe, anh hỏi: “Nhớ kỹ chưa?“.

Họ đứng rất gần nhau, Lương Nghiên có thể cảm nhận được rõ ràng hơi nóng phả ra từ anh.

Cô quay đầu nhìn anh: “Tên anh?“.

“Thẩm Phùng Nam.”

Chưa đợi có cô phản ứng, anh đã nhét thứ gì đó vào tay cô: “Giúp tôi mang tới cho cậu ấy“.

Lương Nghiên cúi xuống nhìn, là một chiếc bút ghi âm.

Trì Hiến kéo theo Triệu Yên Tích đuổi tới nơi.

Triệu Yên Tích mệt tới nỗi sắp gục đến nơi. Trì Hiến nói cho cùng cũng là đàn ông, sức vẫn khỏe hơn cô ấy một chút.

“Sao không chạy nữa?” Trì Hiến sốt ruột bước về phía họ.

“Đấm một cú vào đây.” Anh chỉ vào mặt mình.

Trì Hiến sững sờ: “Hả?“.

“Đấm mạnh vào.”

Trì Hiến không có cái gan ấy, chỉ biết quay đầu nhìn Lương Nghiên.Lương Nghiên gật đầu.

Trì Hiến nghiến răng, cuộn chặt tay lại, vung về phía má phải của anh. Thấy anh lảo đảo, Trì Hiến hơi hoang mang, nhanh chóng bật ra theo phản xạ, chỉ sợ người ta vung tay đấm lại như gã đầu hói.

Cậu ta chạy ra sau lưng Lương Nghiên rồi nhìn Thẩm Phùng Nam, thấy anh liếm khóe môi, không có ý định đánh mình, cậu ta mới thở phào.

Thẩm Phùng Nam thúc giục họ mau đi.

Lương Nghiên nói: “Anh cẩn thận“.

Anh đáp: “Ừm“.

Lương Nghiên đánh mắt nhìn anh, không chần chừ, lập tức kéo theo Triệu Yên Tích.

Ba người lao như bay xuống núi.

Họ chạy một mạch tới chân núi, men theo dòng sông chạy khoảng bảy, tám phút, quả nhiên nhìn thấy cầu đá như lời Thẩm Phùng Nam.

Bên cạnh cầu là con đường đá, một chiếc Jeep cũ kỹ đang đỗ ở đó.

Ba người đều đã mồ hôi mồ kê đầm đìa, sức lực cũng chẳng còn lại bao nhiêu.

Trì Hiến đỡ Triệu Yên Tích, Lương Nghiên tới trước gõ cửa xe.

Người lái xe bên trong đang nghịch di động. Nghe thấy động tĩnh, anh ta nhìn ra, mắt sáng lên: “Hey, đến thật này!“.

Cửa sổ được hạ xuống một nửa, Lương Nghiên nói: “Chào anh, Thẩm Phùng Nam bảo chúng tôi tới đây“.

“Chào cô, chào cô. Tôi là Trương Bình, bạn của anh Nam.” Tài xế nhe răng cười: “Mau mau mau, mau lên xe đi!“.

Trì Hiến cố gắng hết sức để đỡ phía sau Triệu Yên Tích. Lương Nghiên thẳng thừng mở cửa, ngồi vào ghế lái phụ, giao bút ghi âm cho Trương Bình.

Trương Bình vừa nhìn đã kinh ngạc đón lấy: “Mang ra ngoài được thật à“.

Anh ta nhanh chóng cất kỹ đi. Thấy hai người phía sau cũng đã ngồi vững, bèn khởi động xe.

Chiếc xe này tuy cũ nhưng đi không chậm chút nào.

Xe đi thẳng về phía trước, Trì Hiến và Triệu Yên Tích dần dần ổn định lại sau những mệt mỏi, hưng phấn nhìn ra những rặng cây ngoài cửa sổ, cuối cùng mới thật sự tin là họ đã chạy được ra ngoài.

Trì Hiến như chết đi sống lại, như biến thành một người hoàn toàn khác, nói nhiều đến đáng sợ, đọc đường luôn miệng trò chuyện với Trương Bình, liên tục gọi “anh Trương” rồi hỏi Đông hỏi Tây.

Trương Bình cũng dễ tính, hai người một hỏi một trả lời, chỉ qua một chẳng đường đã thân như anh em.

Bầu không khí trên xe không tệ, Triệu Yên Tích cũng vô thức gia nhập vào cuộc đối thoại của họ.

“Chúng ta đang đi đâu đây?”

“Đi tới ga tàu phía Bắc thành phố.” Trương Bình nói: “Khách sạn tôi đã đặt xong xuôi cả rồi, tối nay qua đó nghỉ trước, mọi người muốn về nhà hay đi đâu cũng phải đợi sang ngày mai“.

Trì Hiến nói: “Vậy chúng ta có thể ăn một bữa cơm trước không? Hai ngày nay tôi như sống trong chuồng heo, à, có khi còn chẳng bằng chuồng heo ấy. Thức ăn ở đó đúng là lợn còn chê!“.Trương Bình nghe xong phá lên cười: “Đúng quá rồi còn gì! Anh Nam ở đó bốn tháng mà gầy mất gần năm cân. Coi như cậu may mắn đấy, hãy biết sướng đi“.

Trì Hiến cảm thán: “Thật không ngờ. Anh Trương à, anh và anh Nam không khác gì cha mẹ tái sinh của tôi“.

Triệu Yên Tích liếc xéo cậu ta, cảm thấy sở trường duy nhất của người này có lẽ là nịnh hót rồi. Mới được có một lúc mà cậu ta đã bắt chước gọi người ta là anh Nam. Sao không nghĩ tới câu tối qua cậu ta rủa xả đi: Đầu hói hung thần hiểm ác, A Sơn đó trông cũng không giống người tốt gì, chỉ có Nghiên ca của chúng ta là giang hồ hào kiệt.

Chưa được bao lâu đã chân chó chạy đi ôm người khác rồi.

Nhưng Trì Hiến bị khinh bỉ mà vẫn không hay biết gì, tiếp tục nói: “Anh Trương, nói thật, các anh lợi hại quá. Anh Nam của chúng ta mai phục cũng thật siêu đẳng. Em hoàn toàn không phát hiện ra. Xem hai anh trong ứng ngoài hợp, em thật sự tưởng các anh chuyên làm gián điệp!“.

Trương Bình được khen đến sướng rơn người, khiêm tốn nói: “Sao có thể. Anh Nam làm gián điệp còn có chút nền tảng, còn tôi chỉ là chân lăng quăng thôi. Cậu không biết đấy thôi, mấy năm trước, khi anh Nam ngoài hai mươi đã làm nhà báo, chuyên làm mấy công việc này. Đâu chỉ ổ đa cấp, công xưởng thuốc giả, ổ ma túy anh ấy còn từng lén chụp hình. Ai bảo anh ấy diễn tốt chứ. Sau này anh ấy chuyển hướng, chạy ra ngoài len lỏi vào chiến trường. Nghe nói đại ca của chúng tôi tiếc đến nỗi bỏ cơm ba ngày liền“.

Trì Hiến nghe xong, kinh ngạc: “Nói vậy là anh Nam còn từng làm phóng viên chiến trường?“.

“Có làm vài năm.”

Trì Hiến hóng hớt hỏi: “Vậy sao không làm nữa, sao lại quay về làm gián điệp?“.

“Chuyện này kể ra dài dòng lắm. Cụ thể thì tôi cũng không rõ ràng, nhưng chuyện gián điệp này thuần túy là bị đại ca của chúng tôi 'chơi'“.

“Hả?”

Xe xuống dốc, Trương Bình cho xe vòng sang trái vào một con đường lớn rồi nói: “Mấy người không biết đám đa cấp này rộng lớn đến mức nào đâu, đã vượt ra cấp tỉnh rồi. Đại ca của bọn tôi hai năm trước đã chú ý tới. Trước kia có sắp xếp một người tới làm gián điệp, cậu đoán sau đó gây ra chuyện gì?“.

Triệu Yên Tích cũng hiếu kỳ, chen vào: “Xảy ra chuyện gì vậy?“.

Trương Bình bật cười mấy tiếng: “Thằng nhóc đó lợi hại lắm, không moi ra được tài liệu thì thôi lại còn bị tẩy não, bỏ mặc công việc, ở đó chết cũng không chịu về. Người nhà tới tòa soạn của chúng tôi làm ầm lên, đại ca tìm người tới giải cứu thằng đó. Vừa đưa nó về chưa đầy một tháng thì nó lại chạy quay trở lại. Cậu bảo có ngu không!“.

Trì Hiến và Triệu Yên Tích cũng ngây người, nghĩ lại thấy thật may khi trốn ra sớm.

Rồi họ lại nghe Trương Bình nói tiếp: “Thế nên, đại ca chúng tôi mới tìm tới anh Nam, tự bỏ tiền túi gấp mười lần ra để anh Nam tiếp tục hoạt động. Nói thật, anh Nam làm chẳng phải vì chút tiền đó đâu, thuần túy là vì tình nghĩa. Thế là mới sa chân vào cái chỗ cực khổ đó“.Trì Hiến cũng hiểu kha khá rồi: “Các anh định diệt tận gốc băng nhóm này?“.

“Cũng gần như vậy.” Trương Bình nói với vẻ không mấy tự tin: “Phía anh Nam thì khá thuận lợi. Chỗ cảnh sát và ngân hàng chúng tôi đều có người quen, cũng trao đổi được tin tức, đều đã sắp xếp hết cả. Bây giờ chỉ đợi thu lưới thôi. Đấy, thực ra cũng không cần thiết phải vớt mấy người ra đâu. Chắc là anh Nam không yên tâm. Tôi thì cảm thấy, thật ra mấy người ở thêm một thời gian cũng không có chuyện gì, sớm muộn cũng thoát được thôi“.

Nghe tới đây, Trì Hiến xoa ngực, hoảng sợ: “Cũng may anh ấy vớt em ra. Ở nơi đó thêm một ngày là em muốn chết ngay“.

Trương Bình tán đồng: “Quá đúng, sống khổ quá. Lần trước gặp mặt anh Nam, tôi còn phải nhét cho anh ấy hai cái dăm bông, coi như thêm bữa“.

Trì Hiến lại cảm thán một bận nữa.

Triệu Yên Tích nghe mà sóng lòng cũng cuộn trào. Cô ấy nhớ lại Trần Cừ, thật sự cảm thấy trước kia đầu óc mình có vấn đề. Cô ấy nhìn lên phía trước, thấy Lương Nghiên ngồi im.

Lúc bấy giờ Triệu Yên Tích mới nhận ra, từ lúc lên xe, Lương Nghiên không nói gì mấy.

“Lương Nghiên?” Cô ấy giơ tay chạm vào cô.

Lương Nghiên cử động, quay đầu lại.

“Cậu không sao chứ?” Triệu Yên Tích nhỏ giọng hỏi.

Lương Nghiên đáp với khuôn mặt không mấy cảm xúc: “Đều chạy thoát cả rồi, có chuyện gì được?“.

Triệu Yên Tích nghĩ cũng phải bèn vui vẻ nói với Lương Nghiên: “Tối nay chúng ta ăn tôm đi, mình thèm quá“.

Lương Nghiên hỏi: “Cậu có tiền không?“.

Triệu Yên Tích sững người, sau đó đôi mắt ngập tràn thất vọng.

Trì Hiến ở bên xen vào: “Không sao, tôi có“. Nói rồi cậu ta rút 40 đồng trong túi ra.

Lương Nghiên: “...“.

Triệu Yên Tích đẩy cậu ta: “Trật tự đi“.

Trương Bình ngồi trước phá lên cười, cười xong mới nói: “Ba đứa nhỏ này vui thật. Yên tâm, tôi có tiền, tối nay đưa mọi người đi ăn đồ ngon“.

Trương Bình nói lời giữ lời. Họ tới khách sạn nghỉ một lúc rồi đi sang bên cạnh ăn một bữa thỏa thuê. Lúc thanh toán, Lương Nghiên rút thẻ ngân hàng ra định trả. Trương Bình hơi ngạc nhiên: “Cô còn mang được thẻ này ra ngoài sao. Cũng lợi hại đấy“.

Nói thì nói vậy nhưng cuối cùng anh ta vẫn không để Lương Nghiên trả tiền. Anh ta kiên quyết muốn làm chủ chi.

Ăn cơm xong, nghĩ tới chuyện họ đều chưa có quần áo thay, Trương Bình lại đưa họ tới cửa hàng quần áo gần đó, rồi mới về khách sạn.

Điều kiện của khách sạn này khá thường, nhưng không ai quá kén chọn, dù sao thì cũng tốt hơn nhiều so với ổ đa cấp.

Tổng cộng có hai gian phòng, Trì Hiến ngủ chung với Trương Bình, phòng còn lại dành cho hai cô gái.

Sau khi trở về phòng, Triệu Yên Tích đi tắm trước. Lúc ra thì thấy Lương Nghiên đang ngồi ngẩn người bên giường.

Triệu Yên Tích càng nghĩ càng thấy cô không bình thường lắm.

“Lương Nghiên, cậu sao thế?” Triệu Yên Tích ngồi sụp xuống, lo lắng ngẩng lên nhìn cô.

Lương Nghiên hoàn hồn lại, đứng lên: “Cậu tắm xong chưa?“.

“Sao cậu ngẩn người ra vậy?”

Lương Nghiên vuốt vuốt mặt: “Không có gì, mình đi tắm đây“.

Cô đi vào nhà vệ sinh, Triệu Yên Tích nói với theo: “Cậu đang lo cho A Sơn đó à?“.

Nói xong mới nhận ra sai lầm, A Sơn chỉ là tên giả, người đó tên Thẩm Phùng Nam, hôm nay cô ấy mới biết.

Lương Nghiên dường như đã sững lại, sau đó khẽ đáp: “Có gì phải lo chứ“.

“Phải, không cần lo lắng đâu.” Triệu Yên Tích nói: “Anh Trương chẳng phải đã nói rồi sao, anh ấy rất lợi hại mà. Cậu xem, đến chúng ta còn chẳng phát hiện ra. Mình còn tưởng anh ấy là A Sơn thật chứ“.

Nói tới đây, cô ấy bỗng dừng lại, cảm thấy có chỗ nào sai sai. Suy nghĩ một lúc, mắt cô ấy rực sáng.

Cô ấy đi vài bước vòng tới trước mặt Lương Nghiên rồi nhìn cô: “Cậu biết từ lâu rồi, có phải không?“.

~Hết chương 07~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.