Tìm Em Nơi Đâu (Somewhere I'll Find You)

Chương 13



Epilogue

Một hôn lễ giản dị và thân mật, không khua chiêng gõ mõ đình đám được tổ chức trong nhà nguyện của lâu đài ở Warwick, chỉ có thành viên trong gia đình và vài bạn bè thân hữu tham dự. Mẹ của Julia, Eva rõ ràng là trông vô cùng hoan hỉ khi con gái bà cuối cùng cũng thật sự kết hôn cùng Damon. Còn về phần của Lord Hargate, vẻ mặt ông hiển nhiên không hề bỏ lỡ vẻ châm biếm, mỉa mai khi rốt cuộc tình huống lại xoay chuyển ra thế, nhưng bất chấp điều đó ông vẫn bày tỏ sự hài lòng trước cuộc hôn nhân này.

Vài tháng tiếp theo, Julia hòa nhập vào cuộc sống với vai trò là vợ của Damon dễ dàng tới mức khiến cả hai phải ngạc nhiên. Nếu còn bất kỳ những suy nghĩ nào trong đầu của Julia chứng tỏ rằng cuộc sống với tư cách là Nữ Công tước xứ Leeds sẽ rất khô khan và xám xịt thì chúng cũng nhanh chóng bị bay hơi. Damon hết mực nuông chiều Julia, làm hư cô bằng những món quà cực kỳ xa xỉ, và tranh thủ mỗi khoảng thời gian có thể để cuỗm cô ra khỏi nhà hát.

Không giống cô, Damon thuộc tuýp người say mê các hoạt động ngoài trời, cô thấy mình đồng hành cùng anh trong các cuộc tản bộ đường dài và cưỡi ngựa rong rủi xuyên vùng nông thôn thơ mộng. Thỉnh thoảng cô lại cùng anh đi săn bắn và câu cá, thú vui yêu thích của anh, mặc dù cô không tin là mình có tình yêu vĩ đại dành cho bất kỳ môn thể thao nào, cô cũng không khỏi khâm phục tài năng của anh.

Trong lúc Logan câu cá hồi ở dòng suối trong lãnh địa của anh thì Julia thơ thẩn đi dạo trên chiếc cầu nhỏ bắt ngang con nước. Thích thú phơi mình dưới ánh mặt trời, cô kéo váy lên, để đôi chân trần vắt vẻo ở thành cầu. Cô im lặng ngắm nhìn chồng mình, anh đang thả câu ở bờ sông nhô ra, nơi những chú cá hồi màu nâu béo mập đang tung tăng bơi lượn bên dưới mặt nước. Đứng ở bờ đối diện, Damon trông ung dung và nhàn nhã trong dáng dấp của người đi câu lành nghề. Mỗi cú kéo và thả theo một nhịp điệu nhịp nhàng, sợi dây câu đột nhiên bị rúng động, giựt về sau rồi kéo ra trước.

“Đừng cử động,” Damon kêu lên thật khẽ khi anh nháng thấy ánh sáng lóe lên từ cặp chân trắng muốt của Julia, nhưng đã quá muộn. Chú cá hồi tinh ranh bị đánh động bởi ánh sáng lạ đã lặn mất tăm, hoảng sợ không dám bén mãng tới gần mặt nước để đớp mồi nữa.

Damon cau có. “Chết tiệt!”

“Em đã làm nó sợ hả?” Julia hỏi bằng giọng hối lỗi. “Em thấy ngạc nhiên là giác quan của một con cá hồi lại có thể nhạy bén tới thế. Anh biết là em chưa bao giờ có thể ngồi yên được một chỗ quá lâu mà.” Nhấc chân lên với điệu bộ cam chịu, cô nằm dài ra cầu, rồi buông ra một tiếng thở dài. “Được rồi, lần sau em sẽ không đi cùng anh nữa.”

Chưa tới một phút sau, cô cảm giác được Damon đang đứng ở trên cô. “Em sẽ không thoát khỏi việc này dễ dàng đâu.”

Julia nhoẻn miệng cười, vẫn không mở mắt ra. “Anh sẽ câu cá tốt hơn nếu không bị sao nhãng.”

Damon ngồi xuống cạnh cô, đưa tay anh vuốt ve đầu gối trần của cô. “Tình cờ là anh lại thích bị sao nhãng,” anh thì thầm, ấn đôi môi mình lên chiếc cổ đã được ánh mắt trời sưởi ấm của cô.

Để làm vui lòng Julia, Damon sẵn lòng hộ tống cô tham gia vào cái chu kỳ bất tận của xã hội như tiệc khiêu vũ, dạ hội và các buổi hòa nhạc. Cô rất thích thú khi khám phá ra chồng cô là một bạn nhảy tuyệt vời, sở hữu nguồn năng lượng không bao giờ cạn, nếu cô muốn mỗi buổi tối anh đều cùng cô thức tới tận khuya lơ khuya lắc. Và điều tuyệt vời nhất trong tất cả chính là khoảng thời gian sau khi màn đêm rủ xuống, họ quay trở về nhà sau các sự kiện xã hội, anh sẽ cho giải tán hết người hầu, rồi tự mình cởi áo cho cô và làm tình với cô mãi cho tới khi sự thỏa mãn rút cạn hết sức lực và thả cô trôi vào giấc ngủ sâu.

Julia chưa bao giờ dám mơ là mình sẽ có được người đồng hành tuyệt vời như Damon, anh thích thú lắng nghe những quan điểm của cô, tranh luận về những vấn đề họ bất đồng, anh tự hào về trí thông minh của cô trong khi phần lớn cánh đàn ông đều cảm thấy bị đe dọa. Julia sớm nhận ra cô có thể bàn luận cùng anh mọi vấn đề, cho dù chỉ là một chuyện nhỏ nhặt anh cũng sẽ xem xét nó một cách nghiêm túc. Khi cô cần sự an ủi, cô sẽ trườn vào lòng anh và tựa đầu lên vai anh cho tới khi sự phiền muộn của cô hoàn toàn trở thành nỗi phiền muộn của cả hai. Đôi lúc cô lại thấy hoảng sợ khi phát hiện ra mình đã nhanh chóng trở nên phụ thuộc vào anh.

“Em chưa bao giờ mong mình sẽ có cảm giác thế này với bất kỳ ai,” cô tâm sự với anh vào một tối khi cả hai nằm dài ra trên giường, cùng dõi theo ánh lửa bập bùng trong lò sưởi. “Đặc biệt là đối với một người đàn ông giống anh.”

“Một người đàn ông giống anh hử?” Damon lặp lại, không hề che dấu sự thích thú.

“Phải, với tất cả công việc đầu tư và đầu cơ của anh, cả những cuộc thảo luận với tá điền và nông dân-”

“Xem ra nếu so với diễn kịch thì nó thật sự chán ngắt nhỉ.”

“Anh phải thừa nhận là mối quan tâm của chúng ta thật sự rất khác biệt.”

Damon bật cười, kéo tấm mền đang phủ vai cô xuống thấp cho tới khi làn không khí mát lạnh kích thích làm cho núm vú cô dựng đứng. Ánh lửa quyện lẫn vào những vệt tối phết lên làn da cô những chấm lốm đốm, anh lười nhác rê bàn tay lên bề mặt mượt như lụa ấy. “Đúng là có vài mặt,” anh nói, vùi đầu vào cổ cô. “Nhưng chúng ta cũng có vài điểm chung rất quan trọng đấy thôi.” Anh tủm tỉm cười khi cảm nhận được cơn rùng mình đáp trả của cơ thể cô trước sự mơn trớn của anh. “Em có muốn anh thảo luận thật chi tiết không?” anh hỏi, nhấm nhấm vào điểm nhạy cảm ở một bên cổ cô.

Julia vòng tay quanh anh, ưỡn người lên, luôn háo hức đắm mình trong những khoái cảm anh mang tới.

Damon là một người tình tuyệt dịu, đôi lúc anh kéo dài những thời khắc ngọt ngào, nấn nán lại thật lâu trên cơ thể cô, đôi lúc anh lại chiếm lấy cô bằng sự say mê đến hoang dã, rót đầy sự hưng phấn lên mọi giác quan của cô. Việc quyến rũ anh đã trở thành một sở thích của cô, cô càng lúc càng trở nên thành thạo trong nghệ thuật cám dỗ, vận trên người những bộ trang phục trêu ngươi và không ngừng trêu chọc anh cho tới khi anh tóm lấy cô và trao cho cô chính xác điều cô đòi hỏi. Khi ở bên anh, cô có thể để cho những nỗi trăn trở về sự nghiệp của mình trôi qua, cô lột xác thành một người hoàn toàn mới, một con người tràn đầy thanh thản và mãn nguyện.

Khi tháng chín càng lúc càng đến gần thì những buổi tập kịch chuẩn bị cho mùa diễn sắp tới cũng ngày càng tăng, Julia chạy đi chạy lại như con thoi giữa dinh thự của nhà Savage ở Luân Đôn với Nhà Hát Thủ Đô. Thời gian đầu, mọi người trong đoàn dường như cảm thấy bất tiện với thân phận mới của cô, Nữ công tước xứ Leeds, nhưng mọi chuyện nhanh chóng bị lãng quên với núi công việc đang chờ trước mắt. Arlyss rõ ràng đang tận hưởng niềm hạnh phúc trong cuộc hôn nhân với Michael Fiske và mãn nguyện tiếp tục vai trò nữ diễn viên hài nổi tiếng của mình.

Còn về phần Logan Scott, cũng vẫn y chang như trước- đòi hỏi, hống hách và bị ám ảnh bởi việc tạo ra những buổi biểu diễn hấp nhẫn nhất ở Luân Đôn. Sự phục hồi của nhà hát dường như tỉ lệ thuận với tinh thần của anh, việc phục hồi lại nội thất của Nhà Hát Thủ Đô càng tiến gần tới sự hoàn thiện thì sự nhiệt tình của anh lại càng gia tăng.

“Cái tình yêu vĩ đại của anh ấy,” Julia vừa nhận xét vừa toét miệng cười khi cô trông thấy anh đang hào hứng, tỉ mỉ kiểm tra lại công việc mạ vàng cho sân khấu vào một ngày sau buổi tập kịch. “Có biết bao phụ nữ bằng lòng đánh đổi bất cứ điều gì để có thể khiến anh nhìn họ bằng ánh mắt đó! Nên nhớ là cái tòa nhà này sẽ không bao giờ đáp trả lại tình yêu của anh đâu.”

“Cô sai rồi,” Logan tuyên bố, nhìn lướt qua rồi ném cho cô một nụ cười. Bàn tay anh lướt qua những hình thù được chạm trổ công phu ở mặt tiền sân khấu. “Nàng đáp trả lại tình yêu của tôi nhiều hơn bất kỳ người đàn bà có máu có thịt nào.”

“Một cái nhà hát cũng có thể trở thành một cô nàng được à?”

“Vậy nó còn có thể trở thành cái gì khác nào?”

Julia gập hai tay lại, bắt chéo trước ngực, trầm ngâm quan sát anh, cô phải cảm tạ mỗi một bản năng nguyên sơ trong người đã ngăn chặn không cho cô lấy anh. Logan là người – và hầu như chắc là sẽ luôn thế – hoàn toàn kiềm hãm những gì có thể xâm phạm vào trái tim anh. Có một thứ gì đó bên trong đã không cho phép anh tin tưởng và gần gũi với người khác, chính nó đã khiến anh chối bỏ tình yêu dành cho một con người thật, và đầu hàng bản thân cho sự mạo hiểm chấp nhận những gì mà một mối quan hệ đòi hỏi.

Khi mùa diễn bắt đầu, Julia luôn bị vây hãm bởi cả đoàn người hâm mộ, ôn hòa có, quá khích cũng có. Để bảo đảm cho sự an toàn của Julia, Damon chắc chắn lúc nào cô cũng phải có một đội hộ tống những người đi mở đường và những người hầu được vũ trang, và bất cứ khi nào cô đi mua sắm hay thăm viếng cô cũng đều có một người bảo vệ có năng lực đi kèm. Lúc đầu Julia nghĩ là anh đã khoa trương quá mức sự bảo vệ, nhưng cô sớm nhận ra điều đó thật sự cần thiết. Cứ mỗi lúc cô rời khỏi Nhà Hát Thủ Đô sau buổi diễn, thì cứ y như rằng lỗ tai cô lại bị áp đảo bởi những tiếng hò hét, “Bà Wentworth!” hay “Nữ công tước!”, đồng thời bị tấn công bởi cả đoàn người cố gắng tóm lấy vạt áo, hay thậm chí là cố giựt được vài cọng tóc trên đầu cô.

Logan thì công khai bày tỏ sự hài lòng đối với sự nổi tiếng của cô, bởi vì đó là một trong những lý do lôi kéo nguồn doanh thu hấp dẫn về cho Nhà Hát Thủ Đô.

“Kết hôn với Savage cũng không phải là một quyết định tồi nhỉ,” anh nói với vẻ nghĩ ngợi, sau khi chứng kiến số lượng đông đảo người đang tụ tập trước Nhà Hát Thủ Đô chỉ để chờ đợi sự xuất hiện của Julia. “Công chúng có vẻ rất khoái ý tưởng một nữ công tước biểu diễn cho họ xem. Điều đó làm tôi ước phải chi tôi sinh ra đã được thừa hưởng tước hiệu- nghĩ thử xem nhờ đó tôi có thể vươn tới đỉnh cao thế nào.”

“Tôi thấy mừng là anh lại có thể moi ra được lợi ích về cho nhà hát từ mấy chuyện này,” Julia gắt gỏng nói. “Điều đó khiến cho mấy chuyện phiền phức này cũng đáng bỏ công đó.”

Logan toét miệng cười trước câu nói cạnh khóe của cô. “Chính cô mới là người đã chọn kết hôn với một công tước thay vì an phận với vai trò diễn viên đơn thuần,” anh chỉ ra. “Việc Nhà Hát Thủ Đô kiếm được lợi từ hành động của cô có phải là lỗi của tôi đâu.”

“Thì đúng là vậy… nhưng chẳng phải anh đang rất hả hê với việc đó sao?” Julia hỏi, vẻ trách cứ trên khuôn mặt cô đã chuyển sang vẻ hài hước miệt thị.

Thời gian gần đây giữa hai người xuất hiện mâu thuẫn. Tại một cuộc hội họp diễn ra vào tuần rồi, Logan đã cố chứng tỏ cô mặc dù là Nữ Công Tước xứ Leeds, cô cũng vẫn là người làm thuê và có trách nhiệm trích ra khoảng thời gian tối thiểu để thực hiện đòi hỏi của anh. Khi được mời biểu diễn để chiêu đãi cho các vị khách, Logan hất đầu về chỗ Julia đang đứng cách chổng không xa. “Có lẽ Đức bà sẽ vui lòng trình diễn cùng tôi?” anh đề nghị.

Julia kín đáo ném cho Logan một cú lườm, cô đã sớm nói với anh ngay từ đầu buổi tiệc cô sẽ không giúp anh diễn bất kỳ trích đoạn nào tối nay. Cô đến đây với tư cách là vợ của Damon, chứ không phải một nữ diễn viên mà Logan có thể trưng ra để thu hút nguồn tài trợ về cho nhà hát của anh. Những vị khách tham gia buổi tiệc thúc giục cô ra trình diễn, nhưng cô vẫn đứng nguyên bên cạnh Damon.

“Tôi chắc Mr. Scott có thể biểu diễn gì đó mà không cần tới sự trợ giúp của tôi,” cô nói, vẫn không quên nụ cười thường trực trên môi.

Luồng mắt của Logan gặp luồng mắt cô trong cuộc quyết đấu chứng tỏ sự quyết chí của cả hai. “Thôi nào, thưa Đức bà. Đừng tước mất niềm vui của mọi người được thưởng thức tài nghệ của cô chứ.”

Damon đã xen vào ngay lúc đó, khoác vào khuôn mặt mình chiếc mặt nạ vô cảm. “Vợ tôi biết rõ mong muốn của tôi tối nay là độc quyền chiếm giữ sự đồng hành của cô ấy. Có lẽ lần khác anh có thể thuyết phục được cổ.”

Logan gửi câu bình phẩm kế tiếp không nhắm trực tiếp vào một ai. “Hiển nhiên ngài công tước không nhận thức được là cái mốt giữ chặt vợ ở bên mình thật sự đã quá lỗi thời rồi.”

Damon choàng tay ôm lấy eo của Julia. “Nhưng chuyện đó cũng hoàn toàn dễ hiểu khi có một người vợ như vợ của tôi.” Anh liếc nhìn xuống khuôn mặt khổ sở của Julia, nở nụ cười để trấn an cô. “Nếu em muốn thì cứ ra diễn đi.”

Cô khẽ gật đầu, mỉm cười đáp lại. “Em sẽ làm vì anh.”

Buổi tối đó Julia đã rúc sát vào người anh và đặt trọn sự biết ơn vào nụ hôn. “Cách cư xử của Logan thật kinh khủng,” cô nói. “Anh ta chưa bao giờ đặt suy nghĩ vào thứ gì khác ngoại trừ tìm cách thu lợi về cho nhà hát của anh ta. Anh rất biết thông cảm. Tạ ơn Chúa anh không phải là một ông chồng có tính sở hữu, nếu không thì đã gây ra một trận cãi nhau to rồi!”

Damon cẩn thận xoay mặt cô lại nhìn thẳng vào anh “Anh chỉ muốn em dành riêng cho anh,” anh nói, đôi mắt ánh lên vẻ nghiêm túc. “Anh sẽ luôn như thế. Cứ mỗi phút em ở cùng với Scott ở cái nhà hát thổ tả đó đều khiến anh ghen tới phát điên. Chỉ bởi vì anh yêu em nên anh sẽ không ngăn cản những gì em muốn. Đừng bao giờ nhầm lẫn anh không phải là một kẻ không có tính chiếm hữu.”

Julia gật đầu với vẻ hối lỗi. Cô cúi xuống hôn anh, cố gắng chứng tỏ cho anh thấy sự ghen tuông đó thật sự không cần thiết.

Jane Patrick là một trong những vở kịch được ra mắt trong mùa diễn mới của Nhà Hát Thủ Đô. Câu chuyện lấy bối cảnh về cuộc đời của một văn sĩ tài hoa, xoay quanh sự thành công, thất bại, và mốt tình tuyệt vọng, đã biến cô thành một trong những nhân vật phức tạp nhất trong giới văn học. Logan đã do dự không biết có nên giao vai nữ chính cho Julia hay không, bởi vì ngoại hình của cô quá mảnh mai, trong khi Jane Patrick lại nổi tiếng với vẻ ngoài mạnh khỏe và tình cách như đàn ông.

Julia đã luyện tập điên cuồng để phù hợp với hình tượng Jane Patrick, cô bù đắp cho sự thiếu hụt của vóc người bằng cách tập trung bồi dưỡng cho phần tính cách nhân vật, mãi tới lúc Logan thỏa mãn với kết quả thu được. Logan vào vai một trong những người bạn thân nhất của Jane, đã thầm yêu cô trong ba mươi năm, nhưng anh chưa bao giờ tranh đấu cho mối tình đó. Họ tạo ra một sự cân bằng thú vị trên sân khấu, trong khi vai diễn của Julia nổi bật với tính cách ngạo mạn, táo bạo, thì nhân vật của Logan lại được khắc họa bởi bản tính dè dặt và kín đáo.

Vở kích đã được công chúng yêu thích và thu được thành công vang dội, vào tuần thứ hai kể từ buổi trình diễn đầu tiên, Julia rất hài lòng với lượng khán giả đông đảo nêm kín khán phòng. Cô rất vui mừng khi vở kịch được lên lịch sẽ kết thúc sau một tháng dài công diễn. Việc vào vai một người phụ nữ có tính cách quá khác biệt với mình đã rút hết sức lực của cô. Mỗi tối cô đều quay trở về nhà trong tình trạng rả rời tới mức không thể nuốt nổi cơm hay trò chuyện, và chìm ngay vào giấc ngủ ngay khi cô lê được thân vào giường.

Vào cái đêm Damon đến xem Jane Patrick, Julia cố gắng diễn hết mình. Cô biết chồng mình cùng với William và vài người bạn đang ngồi ở lô riêng tầng hai. Julia quyết tâm cố gắng hết sức lột tả những gì vai diễn đòi hỏi, giải phóng những cảm xúc mãnh liệt vào những tràng đả kích, những câu nói chua ngoa ẩn trong bộ óc sắc sảo, cả dáng điệu ngông nghênh tung hoành trên sân khấu như thể đó chính là cô. Khán giả bị tác động bởi tiếng cười, há hốc miệng vì kinh ngạc, im lặng say mê theo dõi mãi cho tới khi cảnh đầu tiên gần kết thúc. Họ đã diễn tới cảnh Julia và Logan nổ ra màn cãi vã kịch liệt, khi người bạn của Jane chỉ trích cô đã sống quá vô trách nhiệm, cô đã nổi điên lên.

Sự gắng sức làm cho mồ hôi toát hết ra trên khuôn mặt của Julia trong lúc cô bắt đầu một trong những tràng đả kích của mình. Bên dưới lớp phục trang cô lại cảm thấy lạnh và ẩm ướt, từng dòng mồ hôi lạnh chảy xuống cổ và áo lót của của cô. Cố gắng hướng sự chú ý vào khuôn mặt Logan, Julia tập trung vào cảnh diễn, bất chấp cơn choáng váng bắt đầu xâm nhập vào thần trí cô. Nhận ra có điều gì đó bất ổn, cô tuyệt vọng ao ước cảnh diễn mau chóng kết thúc. Nếu họ có thể diễn xong cảnh đầu tiên, cô có thể ngồi xuống đâu đó và uống một cốc nước, làm dịu lại những tiếng thình thịch đang quay cuồng trong đầu.

Julia khiếp đảm khi cảm thấy tấm ván dưới chân đột nhiên chao đi, cảm giác giống như đang đứng trên một con thuyền đang tròng trành trên mặt nước. Giọng của Logan cứ mỗi lúc một xa dần, dù cô biết rõ anh đang đứng ngay cạnh cô. Khuôn mặt anh nhòe đi, đôi mắt xanh biến thành một đốm sắc mông lung, nhạt nhòa trong màn sương xám xịt đang lượn lờ xung quanh. Trước đây chưa bao giờ có chuyện này xảy ra. Mình sẽ ngất xỉu, cô nghĩ, vừa hoảng sợ vừa kinh ngạc, lúc này cô cũng đã cảm nhận được hai chân mình đã mềm nhũn ra.

Cô lập tức túm ngay lấy Logan để giữ cho mình đứng vững, ngay lúc anh ghì chặt lấy cô. Cô mơ hồ nhận thức anh ngay lập tức ứng biến, lấy cớ là nhân vật của cô đang bị say, rồi sau đó bồng cô lên và mang cô ra khỏi sân khấu. Khán giả không nhận ra cơn ngất này không hề có trong kịch bản, vỗ tay hết sức nhiệt liệt khi bức màn hạ xuống.

Ướt sũng mồ hôi, Julia bất động trong vòng tay Logan, không thể trả lời anh khi anh mang cô tới phòng phục trang của cô. Cẩn thận đặt cô xuống ghế, Logan cáu kỉnh ra lệnh cho những thành viên khác trong đoàn đang quấn quít xung quanh.

“Mang nước tới đây,” anh gắt lên với một người trong số đó, “những người còn lại giải tán hết.”

Những kẻ đứng xem lập tức giải tán khỏi phòng. Logan đứng trước mặt Julia, chà xát hai bàn tay lạnh giá của cô. “Nói tôi biết có gì không ổn,” anh nói, buộc cô nhìn thẳng vào anh. “Cô đang trắng bệch như xác chết ấy. Hôm nay cô đã ăn gì chưa? Có muốn uống chút trà không? Hay rượu?”

“Không,” cô lẩm bẩm, đặt tay lên miệng để ngăn chặn cơn buồn nôn đang có nhã ý chui ra. Mắt của Logan nheo lại trước cử chỉ đó, nhưng anh không nói gì, tia nhìn sắc bén của anh đang suy đoán.

Có ai đó vừa bước vào phòng, Logan nhích người sang bên. “Cô ấy không sao.” Anh nói cộc lốc.

Julia liếc nhìn khuôn mặt tối sầm và dữ tợn của chồng, miệng cô nhếch lên thành một nụ cười. Damon không cười đáp lại, anh ngồi xổm xuống trước mặt cô. Bàn tay anh ấm áp của anh lướt nhẹ bên dưới cằm cô, anh tỉ mỉ khám xét khuôn mặt cô. “Có chuyện gì vậy?” anh hỏi.

“Em bị ngất xỉu,” cô đáp, cảm giác ngạc nhiên và lúng túng lập tức quay trở lại. “Em thấy chóng mặt. Bây giờ em… em cảm thấy tốt hơn rồi.” Cô đánh liều liếc mắt về phía Logan. “Tôi nghĩ mình đủ khỏe để hoàn thành vở kịch.”

Trước khi Logan có thể trả lời, Damon đã nhẹ nhàng cắt ngang. “Em sẽ về nhà với anh.”

“Julia không có quyền quyết định đúng không?” Logan hỏi.

Luồng mắt của Damon khóa chặt vào luồng mắt của Julia, bàn tay anh rớt khỏi cằm cô. “Để cho người khác đóng thay. Hay em muốn liều mạng với nguy cơ ngất xỉu lần nữa?”

“Em chưa bao giờ rời khỏi buổi diễn trước khi nó kết thúc,” cô lí nhí, bị sốc bởi ý nghĩ đó.

“Em hầu như cũng chưa bao giờ đổ sập xuống ngay giữa cảnh diễn.” Mặc dù thái độ của Damon đang rất kiềm chế, Julia cũng nhận ra sự giận dữ và lo lắng đang trộn lẫn bên dưới vẻ ngoài đó. “Về với anh, Julia. Sắc mặt em thật sự rất tệ.”

Julia chậm chạp liếc mắt về phía tấm gương, phát hiện ra hai chân cô vẫn còn đang loạng choạng, không vững. Damon nói đúng- cô trông nhớp nháp và tái nhợt. Vở kịch đòi hỏi phải có sự nỗ lực hết mình về mặt cảm xúc lẫn thể chất, cho nên cái ý nghĩ phải hoàn thành cho xong vở kịch là chuyện bất khả thi.

Xem ra Logan cũng đã nhận ra cô không đủ khả năng diễn tiếp. Anh thọc cả hai bàn tay vào mái tóc. “Về đi,” anh làu bàu. “Tôi sẽ thu xếp mọi thứ ở đây.” Anh dừng lại, rồi quay sang Damon nói thêm vào. “Báo cho tôi biết tình trạng của cô ấy vào sáng mai.”

Mặc kệ sự phản đối của Julia, Damon bồng cô ra khỏi đó nhà hát theo lối sau, đến nơi anh đã chỉ thị cho người đánh xe đợi sẵn ở đó. Cô nép người tựa vào anh trên đường về nhà, tìm thấy sự khuây khỏa trong vòng tay vững chãi đang bao lấy cô.

“Em không biết có chuyện gì không ổn với em nữa,” cô thì thào. “Em chỉ là cảm thấy kiệt sức. Em đoán… vai diễn có lẽ đang bòn rút hết sức lực của em.”

Damon không trả lời, vuốt lại tóc cô, rồi dùng khăn tay chấm nhẹ những giọt mồ hôi đang thấm ướt trên khuôn mặt cô.

Bác sĩ rời khỏi phòng, dừng lại trao đổi vài lời vắn ngọn với Damon đang đứng đợi ngoài cửa. Ngồi trên giường, Julia quan sát thấy vẻ hớn hở đang tô điểm trên vẻ mặt của chồng, có cả vẻ vui mừng và lo lắng trộn lẫn vào đó. Cô xoay sở nặn ra một nụ cười khi anh đi đến bên giường rồi ngồi xuống cạnh cô. Anh nắm lấy bàn tay cô nhẹ nhàng như thể nó quá mỏng manh để chịu đựng dù chỉ là một sức ép nhỏ nhất.

“Em không có chút nghi ngờ gì à?”

“Em đã không chắc chắn,” cô thú nhận, mỉm cười ấp úng. “Em đã nghĩ là em sẽ chờ thêm vài tuần nữa rồi mới nói. Anh có thích có em bé không?”

“Chúa ơi, Julia… em còn phải hỏi…” Damon chồm người tới, chiếm lấy miệng cô trong một nụ hôn tràn đầy sự sùng kính. Julia đáp trả lại một cách hăm hở, lùa ngón tay vào mái tóc đen nhánh của anh.

Lùi người lại, Damon nhìn sâu vào đôi mắt cô. Julia cảm giác được những câu hỏi đang chực chờ trên môi anh, cô biết anh đã phải vận dụng hết mọi gam kiềm chế trong người mới có thể khóa chúng lại.

“Gần đây em đang cân nhắc vài chuyện,” cô thổ lộ, đặt cả hai bàn tay lên lồng ngực anh.

Damon giữ im lặng, chờ cô tiếp tục. Việc chọn lựa đúng từ để diễn tả tâm trạng hiện nay đối với cô là điều hết sức quan trọng, cô muốn anh hiểu được những khám phá mới mẻ đã nảy sinh trong lòng cô.

Bởi vì cô chưa bao giờ nếm trải qua cảm giác an toàn kết tinh từ tình yêu và sự chấp nhận mà một người cha có thể mang đến, chưa bao giờ có thể đặt trọn niềm tin vào một ai, ngơi nghỉ trong cái nhận thức an toàn là tình yêu của họ sẽ không phai nhạt hay bị thu hồi lại. Nhưng Damon đã làm thay đổi điều đó. Anh khiến cô tin rằng những cảm xúc anh dành cho cô là vĩnh cửu… và chính nó đã ban tặng cho cô dũng khí để nới lỏng vòng kiềm hãm của việc cố bám trụ vào sự nghiệp của mình. Cô muốn khám phá những khía cạnh khác của bản thân. Cô muốn dâng hiến hết mình cho tình yêu, giống như sự dâng hiến cô đã dành cho hoài bão của mình.

Lúc nào cô cũng ẩn mình trong một lớp vỏ bảo vệ an toàn, tránh né mọi thứ có nguy cơ đe dọa đến sự độc lập của cô. Bằng cách đó cô đã tự xây dựng nên một nhà ngục, giam hãm bản thân vào trong đó, và bây giờ những bức tường đã bị phá vỡ để lộ ra một viễn ảnh mà cô chưa bao giờ ngẫm tới trước đây.

Tâm trí cô tràn ngập cảm giác phiêu lưu, những suy nghĩ về những gì đang chờ đợi cô nếu cô dám để cho những ám ảnh trong quá khứ trôi qua. Cô ngập ngừng kéo tay Damon đặt lên bụng mình, nơi một sinh mệnh nhỏ bé đang dần hình thành. Cô tưởng tượng ra hình ảnh Damon làm cha, ý nghĩ đó làm cô nhoẻn miệng cười. Thật lạ lùng cái điều mà cô đã từng khiếp sợ là chúng sẽ cướp mất sự tự do quý báu của cô, một người chồng và một đứa con, thì hóa ra chính họ lại mang đến cho cô sự tự do nhiều hơn cả những gì cô từng mơ. Họ là nguồn sức mạnh của cô. Và cô cũng sẽ là nguồn sức mạnh của họ.

“Em đã quyết định sẽ tạm thời rút lui khỏi sân khấu,” cô nói. “Em đã nảy ra một sự thay đổi mà em tin là sẽ phù hợp với em hơn… ít nhất trong thời gian này. Em sẽ chuyển qua quản lý việc đầu tư tài chính cho Nhà Hát Thủ Đô, cũng là một công việc quan trọng, chính là để tăng thêm đặc quyền cho tên tuổi của em trong đoàn. Em sẽ trở thành một cộng sự của Mr. Scott… chỉ là một cộng sự thứ yếu, nhưng dù vậy cũng có sức ảnh hưởng về mặt nào đó.”

“Thế em có ý định gì?”

“Em có thể phụ giúp quản lý Nhà Hát Thủ Đô, thảo luận với những kịch tác gia phát triển vở kịch; giám sát những họa sĩ, nhạc công, và thợ mộc; làm việc ở phòng kinh doanh và phụ giúp lên chương biểu diễn, thử vai, phục trang,… ôi, có cả ngàn thứ em có thể phụ giúp mà Mr. Scott không có đủ thời gian để thu xếp hết mọi thứ! Chuyện đó có thể cho phép em tăng hay giảm khối lượng công việc theo ý mình, vả lại em sẽ không còn phải chịu áp lực bởi cái nhìn của công chúng nữa. Anh không thấy đó là một sự dàn xếp hoàn hảo sao? Em vẫn ở lại nhà hát, nhưng em cũng có nhiều thời gian để dành cho anh và con hơn. Mỗi tối em đều sẽ ở nhà thay vì trở về khuya lơ khuya lắc sau mỗi buổi diễn.”

“Em sẽ muốn biểu diễn lại,” Damon nói, nhìn xuống trong lúc anh vân vê chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay cô.

“Có lẽ thỉnh thoảng… nếu vai diễn đó là một thử thách không cưỡng lại được.”

“Em nghĩ Scott sẽ phản ứng thế nào trước ý tưởng đó? Hắn có chịu để cho một phụ nữ trở thành đồng sự của mình không?”

“Chỉ cần có đủ tiền, anh ta sẽ chịu đựng bất cứ thứ gì,” Julia cam đoan với anh, cười toe toét tới mang tai.

Họ nhìn chằm chằm vào nhau một lúc lâu, mãi cho tới khi một nụ cười bất đắc dĩ lộ ra trên gương mặt Damon. Anh nhẹ nhàng đẩy cô nằm xuống nệm, rồi nằm xuống bên cạnh cô. Bàn tay anh đùa nghịch trên người cô, nấn ná lại ở bụng.

“Anh muốn em được hạnh phúc,” anh nói, môi anh quét nhẹ lên má cô.

Julia quấn cả hai chân vào chân anh. “Làm sao mà em lại không hạnh phúc chứ? Anh đã mang đến cho em quá nhiều thứ mà em chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể có… tình yêu, một mái ấm, một gia đình…”

“Nói cho anh biết em còn muốn gì khác,” Damon khum lấy khuôn mặt cô, ấn một nụ hôn cuồng nhiệt lên đôi môi cô. “Nói với anh, anh sẽ mang nó đến cho em.”!! (So sweet!!!! ^_^)

“Tất cả những gì em muốn chỉ có anh,” cô nói, đôi mắt ngời sáng. “Mãi mãi.”

“Em đã có được điều đó ngay từ lúc bắt đầu rồi,” anh thì thầm, kéo cô lại gần hơn và một lần nữa hôn cô với tất cả yêu thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.