Có lẽ khách quen trên mạng giới thiệu, sau tết tiệm cà phê đông khách hơn hẳn, túi cà phê cũng rất ăn khách, tên càng hay bán càng chạy, suy cho cùng Indonesia Mandheling [tên một thương hiệu cà phê] so với Áo Vương Mùi Nắng Ipanema, Hoa Thần La Minita, Lãng Nhân Bolivia, Yirgacheffe…… Nghe vào tai sẽ lãng mạn và kích thích trí tưởng tượng hơn.
Trần Hải Thiên cũng không ngại những người đó mua là vì hương vị hay là vì cái tên của cà phê, dẫu sao tất cả đều do hắn rang, hắn còn nợ tiền ngân hàng, tất phải biết giữa lý tưởng và hiện thực cái nào nặng cái nào nhẹ, cũng dựa vào nhu cầu của khách hàng để điều chỉnh. Chỉ cần hắn không để bản thân bị thất vọng là đủ rồi.
Trái ngược với hắn, Lương Mĩ Lị đang không hài lòng với công việc hiện tại.
“Tớ không thích loại đồng nghiệp vừa cách mười phút trước đang nói cười với mình, mười phút sau đã nói xấu mình với sếp.” Buổi chiều thứ bảy, Lương Mĩ Lị làm ổ trong tiệm than thở, “Vừa nghĩ đến ngày mai phải đi làm là chán nãn.”
“Trước kia trong bar cũng vậy mà?” Trần Hải Thiên vội vàng làm đồ uống rồi bê ra cho khách.
“Đúng, nhưng ở bar tớ khoác da hổ da sói, nếu có xích mích là tiếp tới bến, hiện tại đang khoác da dê, chịu thôi.” Lương Mĩ Lị chọc chọc Ngày Mưa đang nằm trên quầy, Ngày Mưa khẽ gầm rừ, dùng móng trảo qua trảo lại.
“Nếu cậu nhịn hoài thì họ cũng đâu buông tha, đúng không?” Trần Hải Thiên ngẩng đầu nhìn Lương Mĩ Lị. Hắn biết Lương Mĩ Lị có ẩn một nhân cách rất tối tăm, nếu lý trí là cái lõi để tạo nên hắn, thì Lương Mĩ Lị là bạo lực, nếu không vẹn toàn, Lương Mĩ Lị sẽ dùng bạo lực để kết thúc mọi thứ, kết thúc chính mình. Đáng mừng là Lương Mĩ Lị áp chế được con người tối tăm đó.
“Đúng, công việc này thật vô vị, nhưng dễ dàng gợi ra nhân cách đối lập của tớ.” Lương Mĩ Lị nghiêng đầu lên quầy lăn trái lăn phải, “Diễn vai ngây thơ vô tội gì đó dễ khiến người ta ghét bỏ.”
“Vậy cậu vào vai ngây thơ vô tội đi, giúp tớ đưa cho Lực Sĩ Phấn Hồng.” Trần Hải Thiên đặt ly ca cao hương thảo lên quầy.
Lương Mĩ Lị dùng kinh nghiệm mấy năm trong bar, gọn gàng bưng ly lên, bước đi uyển chuyển, không để rơi giọt nào đưa xong rồi đi về mới hỏi Trần Hải Thiên: “Cậu độc thân được hai ba năm rồi kìa. Tiệm đang ổn định, cũng sắp ba mươi rồi, cậu tính quen ai không?”
“Tớ nghĩ là không cần đâu, yêu đương như buôn bán, có ngày buôn bán thất bại lại tách ra, phí thời gian với công sức.” Trần Hải Thiên chau mày nói.
“Ừ, cũng đúng, nghe cậu nói chuyện yêu đương giống như nó có thể sản xuất đại trà vậy, hơn nữa khi người ta chưa biết cậu yêu thì người ta đã bị thủ tiêu rồi.” Lương Mĩ Lị gật đầu như giã tỏi, dùng ngón tay chọc liên tục vào Ngày Mưa.
“Đừng ăn hiếp con nuôi cậu nữa, mà này, khi cậu nói chuyện có thể rõ ràng hơn được không?” Trần Hải Thiên đứng trong quầy bar ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn, “Ví như lúc yêu hai người là hai cái tách, không gây nhau thì thôi nhưng chạm vào sẽ vỡ.”
“Văn chương ghê tởm, tớ khinh,” Lương Mĩ Lị khinh bỉ, “Cậu không muốn tìm người trong giới kinh doanh, cũng không muốn tìm cái tách để cọ, chẳng lẽ cậu muốn đi tu?”
“Bây giờ có gì là không tốt, có tiệm, có cà phê, có Ngày Mưa, có bạn xấu, tớ chẳng cảm thấy cô đơn hay lạnh lẽo, gượng ép tìm đại một người nhét vào rất chướng mắt lại thêm phiền lòng.”
“Chịu rồi, hai đứa mình đành nuôi mèo để gắng vượt qua giai đoạn này vậy.” Lương Mĩ Lị gãi cổ Ngày Mưa khiến nó thoải mái đến híp mắt lại.
“Người nuôi nó là tớ, cậu chỉ giỏi nựng nó thôi,” Trần Hải Thiên cầm lấy caramel tạo vòng hoa trên lớp bọt sữa, nghiêm túc nói, “Dù sao tớ lười diễn cái màn tách vỡ sau vài tháng, cho nên, trừ khi xuất hiện một người đáng để ở chung thì tính sau.”
“Xin đừng định nghĩa một việc theo nhiều cách, cám ơn.”
“Giống như sữa và cà phê, hòa tan vào nhau không thể tách ra được, nghe có ghê tởm quá không?” Trần Hải Thiên hài lòng nhìn Lương Mĩ Lị giả vờ ói mửa, “Dù sao tìm một người bình thường, nuôimột con mèo bình thường như Ngày Mưa, trải qua một cuộc sống bình lặng, chẳng cần kinh động trời đất, nhưng ít ra có thể ở chung mười năm.”
“Ngày Mưa mà bình thường á, nó là mèo Ba Tư đắt đỏ đó, cậu có biết tớ phải xuất bao nhiêu thủ đoạn mới đem nó về đây không? Hơn nữa muốn tìm một người bình thường thì phải qua giai đoạn cái ly, sữa và cà phê trước khi hòa tan vào nhau cũng ở riêng vậy.”
“Ừ, cũng đúng,” Trần Hải Thiên đặt caramel xuống, suy nghĩ một lát, “Sữa ở trong hộp giấy, va vào nhau thì lo gì.”
“Thôi được rồi, vậy cuộc sống của cậu là một tách Capuchino hay một tách Latte [cà phê sữa kiểu Ý]? Hay cà phê trộn sữa?”
“Tớ muốn nó đúng chuẩn Châu Âu, đựng trong cái tách vừa phải, có thể khác đôi chút nhưng nó phải vừa miệng.” Trần Hải Thiên đặt một tách Latte vừa làm xong lên quầy, “Tách này dành cho Tiểu Khả Ái ngồi bên cửa sổ.”
Tiểu Khả Ái là khách mới trong năm nay, một cậu trai vô cùng xinh đẹp và sạch sẽ, lúc cười rộ lên đôi mắt lấp lánh có thần, như là có rắc bột phát sáng trong đồng tử vậy, hợp tính hắn, lần thứ ba tới đây thì nói đôi câu về phim Âu Mỹ với Trần Hải Thiên, sau này hắn vô tình đòi xem, ngày hôm sau Tiểu Khả Ái vác một túi CD đến, cho nên tới tập thứ ba là hắn có thiện cảm với Tiểu Khả Ái rồi.
“Người trong giới?” Bưng đồ uống ra xong, Lương Mĩ Lị dùng khẩu hình hỏi.
“Có lẽ, chưa hỏi, không quan tâm.” Trần Hải Thiên nhún nhún vai, tiếp tục pha đồ uống.
“Dễ thương quá, ngay cả tớ cũng động tâm, không bắt lấy à?” Lương Mĩ Lị lộ ra bộ mặt dê xòm, tấm tắc hai tiếng.
“Bạn bè khác người yêu, cậu ta là con trai, tớ là ốc mượn hồn [tôm thân mềm phải sống nhờ vỏ của những con ốc đã chết], không hợp.” Trần Hải Thiên vừa xay cà phê vừa nói, “Cái vỏ của cậu ta dày lắm, chỉ những người da mặt dày mới đâm thủng cái lớp vỏ ấy.”
“Cậu thích loại cà phê sữa bình thường và tổ trưởng Lý, cậu còn muốn người ta nhận ra con ốc mượn hồn trong một đống sò, bảo bối, người như thế rất khó tìm.” Lương Mĩ Lị sung sướng khi người gặp họa.
“Cậu phù hợp với……” Hắn chống cằm suy nghĩ, mới nói: “Đàn bà.”
Sáu rưỡi tối, tiệm vắng khách, Lương Mĩ Lị đã lắc lư ngoài đường, tiện đường sẽ mua cho hắn một suất mỳ thập cẩm để ăn tối, trong tiệm chỉ còn lại một mình hắn.
Tết âm lịch đã qua, tháng ba sắp gõ cửa, ngõ nhỏ bị bầu không khí mùa xuân bao phủ, những đám mây xám xịt y như sợi bông bị mốc vậy, những cơn gió mát vẫn chưa xuất hiện. Mấy chậu hoa đặt trước cửa mang sắc xuân xao động, đáng tiếc cái loại xinh đẹp mong manh này không đủ để xua đi sự uể oải của toàn bộ thành phố.
Hắn tự chọn cho mình một đĩa Vinyl của Carla, pha tách trà gừng, ôm Ngày Mưa ngồi trên ghế kế quầy, dùng laptop xem CD của Tiểu Khả Ái mang tới, lúc nghe tiếng chuông ngân mới ngẩng đầu lên.
Người đó rất lạ, Trần Hải Thiên ngồi im ngắm nghía người đó, hai giây sau liền phán người đó không xấu, được xếp vào bậc thiện cảm sơ cấp, hắn tắt laptop, để Ngày Mưa lên bàn, đứng dậy chào đón: “Hoan nghênh quý khách.”
Người kia vẫn đứng ở cửa, đánh giá không gian trong tiệm xong mới nhìn về phía Trần Hải Thiên.
“Tôi…… là Nothing, đến đây xem thử.” Người đó nói xong, cười thẹn thùng.
Không gian xung quanh bỗng nhiên im ắng.
Trần Hải Thiên nhìn chằm chằm người đó, quét từ đầu đến chân.
Bề ngoài dễ nhìn. Đây là nhận xét đầu tiên. Người đó cao hơn hắn, khoảng 1m75 đến 1m8, tóc xoăn tự nhiên tựa hồ khó vào nếp, khuôn mặt chính chắn, mắt nhỏ, mang kính đen, phong độ trầm ổn của người trí thức, hẳn là không quá ba mươi, giọng nói êm tai nhưng cách phát âm hơi lạ, nhìn sơ qua khá rắn chắc, có lẽ thường tập luyện, bên ngoài là áo khoác dài mang phong cách quân đội.
“Cậu là Noone? Hay tôi đã nhầm?” Người đó không thấy Trần Hải Thiên nói gì, hoang mang hỏi.
“Không, không nhầm, là tôi,” Trần Hải Thiên bỗng nhiên không biết phải phản ứng ra sao, đành dùng một câu thường nói: “Ngồi đi, cậu muốn uống gì?”
“Tôi không rành cà phê lắm, cậu pha loại nào tôi sẽ uống loại đó.” Nothing vừa ôn hòa vừa thẹn thùng cười nói rồi đi xuống bàn cuối.
“Được.” Nothing cởi áo khoác, vắt lên ghế dựa nhưng vẫn đứng, “Đó là loại cậu từng kể à?” Bên trong áo khoác quân đội là cái áo liền mũ in hình chuột Mickey rất đáng yêu.
“Ừ.” Trần Hải Thiên trả lời ngắn gọn, đặt ly nước lọc lên bàn cho Nothing xong quay trở lại quầy xay cà phê, bày ly ra chuẩn bị lọc, mùi cà phê tràn ngập trong không gian, hắn đã dùng lý trí để tìm lại trạng thái tỉnh táo, cũng may chỉ số lý trí của hắn cao hơn người thường nhiều lắm.
Nothing đi vòng chung quanh, lặng lẽ đánh giá mấy kệ đĩa Vinyl và những thứ linh tinh khác: bức họa Ngày Mưa do Kính Vạn Hoa vẽ, con mèo giấy của Tiểu Khả Ái xếp, mấy chai bia do Tiểu Mã giới thiệu, danh thiếp của sư phụ nắn cốt, dấu chân dính đất của Ngày Mưa……
Mấy nốt cao của Callas đang chiếm lĩnh không gian trong tiệm, bọn họ đều im lặng, kiểu im lặng vì xấu hổ này khiến Nothing mất tự nhiên, do Trần Hải Thiên không thèm để ý đến cậu ta, cậu ta không quen kiểu im lặng này.
Nothing đột nhiên xuất hiện khiến hắn quá bất ngờ, đã một năm rồi hắn không vào Mộng Cầu Vồng, chẳng phải cố ý, chỉ là thấy không cần thiết phải vào làm gì, cũng đã hết hứng lên nữa, nhưng sau nửa tháng Nothing không hề báo trước đến thăm hắn.
Dù không báo trước thì ít nhất cũng phải gặp nhau ở đầu chương sau chứ? Không thì đột nhiên hổn hển một tiếng cũng được. Trần Hải Thiên nhìn hơi nước chậm rãi thấm vào cà phê xay nhuyễn, nhỏ xuống từng giọt từng giọt, rất nhiều ý nghĩ chợt lướt qua trong đầu. Im lặng do xấu hổ là tấm da dê của Nothing? Hay chiếc áo khoác chỉnh chu trang nghiêm ẩn dấu chuột Mickey? Nothing dung tục chỉ tồn tại trên mạng đột nhiên bước đến đây? Ngồi ở góc đó chứng tỏ là người sống khá khép kín, không có thú vui quan sát, tính cách có vẻ hơi xa lánh? Lúc nào Nothing đọc được tin nhắn ấy? Để tay vào túi ư, cậu ta đang khẩn trương?
Có phải hắn thầm phân tích người ta nhiều quá không? Nén xuống nào. Hắn tự nhủ, ý đồ để lý trí lần thứ hai không chế suy nghĩ.