Tìm Không Thấy Người

Chương 33



Edit: Zet

Ngày trôi qua quá nhanh, cà phê, bánh ngọt, chơi cùng Ngày Mưa, sang tuần, Trang Tuyết gọi điện báo đã đậu phần thi viết, kế tiếp chuẩn bị thi nói, lại bế quan hai tuần, rồi Trang Tuyết mới hỏi một vấn đề không đầu không đuôi: “Cậu từng đi sở thú chưa?”

“…… Chưa.” Trần Hải Thiên giật mình.

“Tôi cũng đoán vậy,” Trang Tuyết vui vẻ nói, “Hôm qua TV chiếu một đoạn giới thiệu Đoàn Đoàn Viên Viên, nhớ lại bốn năm học mà chưa đi một lần nào, hỏi vài đứa bạn cũ trên mạng cũng chưa.”

“Tôi học sáu năm.” Trần Hải Thiên nói ngay sau đó, “Hay thứ bảy này thi nói xong, tối ngủ ở chỗ tôi, hôm sau đi ngắm gấu trúc?”

“Cậu đóng cửa tiệm?” Trang Tuyết tỏ ra bất ngờ.

“Thông báo trước là được, chỉ có khách quen.”

Hẹn xong, Trần Hải Thiên cúp máy, sau đó lên mạng thông báo cuối tuần này nghỉ đi ngắm gấu trúc ở sở thú.

Vừa đăng tin xong, Lương Mĩ Lị liền gọi tới, “Ngắm gấu trúc? Tớ cũng muốn đi! Nhưng tớ không đi sở thú, dạo này ít ra ngoài nên muốn thay đổi không khí.”

Bây giờ Lương Mĩ Lị đã đậu học vị tiến sĩ Nga Văn, làm hội viên thứ 101 của câu lạc bộ bí mật, lương cao, tiền boa nhiều, là nơi lui tới của nhiều đại gia, trong phòng còn đặt một cây dương cầm, khuyết điểm là phải ký hợp đồng giữ bí mật, cho nên không thể dùng làm tư liệu viết tiểu thuyết, dù sao Lương Mĩ Lị chỉ lẩn vào để mở rộng tầm mắt, làm trong một năm.

“Tớ đi với Nothing.”

“À, hiểu rồi.” Lương Mĩ Lị uể oải nói, ngay sau đó hưng phấn hỏi, “Hai người bước vào giai đoạn hẹn hò rồi à? Ai hẹn ai?”

“Hẹn hò?”

“Chưa ngã bài? Cậu ta uống cà phê chỗ cậu, cậu đến ăn đậu phụ thúi của cậu ta chỉ tính là quan hệ bạn bè trong sáng, dựa vào nơi mà hai người sắp đi, cậu còn cố ý đóng cửa tiệm, không phải hẹn hò thì là gì? Ai hẹn trước?”

“Tớ hẹn cậu ta.”

“Ế ế ế, Trần Tiểu Vạn chủ động xuất chuồng! Thế giới sắp bị hủy diệt! Được rồi, lúc tận thế tớ phải giết vài bộ lạc đã, chúc cậu hẹn hò vui vẻ, mau bán mình đi bảo bối à.” Lương Mĩ Lị nói xong không đợi Trần Hải Thiên trả lời, dứt khoát cúp máy.

“Lần này……” Trần Hải Thiên chưa kịp phản ứng.

Trong hai tuần tới, Trần Hải Thiên bận rộn xử lý đủ loại việc vặt, hạt cà phê tăng giá, phải thay đổi giá bán; Trong tiệm mở thêm dịch vụ bán thức ăn, khoai tây nướng, sandwich thịt bò, pizza trái cây, bánh gato, làm theo lời Lương Mĩ Lị nói, đều là những món nằm trong cuốn sách 225 món ăn; Hắn tuân theo số mệnh chọn Noone làm tên tiệm, đặt một bảng hiệu nhỏ treo trên tường, còn mời Kính Vạn Hoa vẽ Ngày Mưa lên, dùng làm logo, bởi vì trong tiệm Noone này chỉ có mèo.

Chiều thứ bảy Trang Tuyết thi nói xong, về chỗ hắn, ra vẻ chắc chắn sẽ đậu, Trần Hải Thiên đang buồn rầu vì cà phê tăng giá cũng vui lên nhiều.

Chiều chủ nhật, thời tiết rất đẹp, nắng ấm, họ theo thói quen tới trưa mới rời giường, ăn cơm trưa vào lúc một giờ chiều, khoái trá tán dóc, uống cà phê, rửa bát, đến 3h chiều mới giật mình vì khá trễ rồi, hai người vội vàng ra ngoài, đích đến là sở thú.

Sở thú bán vé đến 4h chiều, lúc hai người tới là 3h55’, lúc mua xong là 3h58’.

“Hạ cánh an toàn.” Trang Tuyết bày ra bộ mặt nguy hiểm.

“Mong là kết quả thi cũng hạ cánh an toàn.” Trần Hải Thiên tiếp một câu.

“Cám ơn ngài đã quan tâm.” Trang Tuyết cười trả lời.

Bọn họ đạt được ước muốn nhìn thấy gấu trúc, nhưng người đến rất đông, chỉ có thể đứng xem từ xa, ấn tượng cuối cùng của hai người về sở thú Đoàn Đoàn Viên Viên là: đám đông hỗn loạn nồng nặc mùi cơ thể, các loại động vật khác cũng trốn đâu mất tăm, bên trong hàng rào chỉ có khoảng không trống rỗng.

“Chúng nó đánh thẻ tan tầm rồi.” Đây là kết luận của Trần Hải Thiên, hắn rất muốn đi về, vì mỗi con thú nơi đây toát ra sự ủ rũ, ánh mắt buồn bã.

“Ừ, đi dạo nhé, được không?” Dường như Trang Tuyết cũng cảm nhận được tâm trạng động vật nơi đây và Trần Hải Thiên đang mất hứng, đột nhiên chủ động đi trước, đề nghị rằng: “Chúng ta đến Thâm Khanh ăn tối bằng đậu phụ thúi đi [ở TP Tân Bắc, nổi tiếng bán đậu phụ].”

“Tôi muốn ăn ruột nướng với ô mai.” Trần Hải Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, “Cậu đang đi khảo sát à? Nếu cậu thi đậu, ban ngày học, tối đến chợ đêm bán đậu phụ thúi?”

Trang Tuyết nghiêm túc gật gật đầu.

Bọn họ ngồi xe buýt, chậm rãi đi đến Thâm Khanh, khi xe vào cua, Trang Tuyết bị lực ly tâm ngã về phía Trần Hải Thiên, tay trái đặt trên đầu gối đụng phải tay phải của Trần Hải Thiên.

Lợi dụng khoảnh khắc đó, Trang Tuyết kéo tay Trần Hải Thiên, giống như con nít nắm tay qua đường vậy.

Trần Hải Thiên vẫn hướng mắt ra ngoài cửa sổ, chưa từng quay đầu qua nhìn Trang Tuyết, hắn có thể cảm nhận được Trang Tuyết đang khẩn trương, cho nên hắn để Trang Tuyết nắm tay hắn, không nói một lời, tựa như một điều dĩ nhiên.

Nắng chiều yếu ớt xuyên qua cửa kính khiến hai gò má của hắn đỏ lên, hắn dựa vào ghế, hưởng thụ nắng chiều và Trang Tuyết, để bọn họ là trung tâm, từng đợt sóng dần khuếch tán ra tứ phía.

Nếu đã hiểu nhau, giải thích là một hành động dư thừa.

Khi xuống xe hai người buông tay nhau ra, đi về phía phố cổ, có đôi lần dòng người tách họ ra, Trang Tuyết sẽ giữ chặt tay hắn, hoặc là hắn đi trước kéo tay Trang Tuyết, bất giác chăm chú nhìn vào mắt đối phương, cả hai đều không né tránh, không quay đầu hay dùng ánh mắt để lãng tránh, cũng không dừng lại, ngọn đèn mờ nhạt trên phố đột nhiên sáng rõ, xung quanh có vô số gánh hàng rong, tiếng ồn và ánh đèn, tựa như từng đợt sóng đánh vào hắn rồi hóa thành vô số cánh hoa, một buổi tối thoải mái và dịu dàng từ phố núi nhẹ nhàng thấm vào lòng người.

Hơn tám giờ tối, bọn họ ngồi xe buýt về Đài Bắc, Trần Hải Thiên ngồi tiếp về Thành Bắc, Trang Tuyết vẫn như trước, ngồi xe về Đài Trung trong đêm.

Trần Hải Thiên biết, quan hệ giữa họ đã tiến hóa, tựa như khối bột được lên men, thong thả nở ra trong im lặng, khoảng cách cũng dần ngắn lại.

Hắn càng xác định cảm xúc của mình, cũng thích loại không khí bình thản khi hai người ở chung, nó khác với sự yên tĩnh, cũng khác với sự thoải mái khi ở chung với bạn bè, càng tiếp xúc nhiều, chẳng cần nói gì mà vẫn ăn ý.

Tuy còn nhiều trạng thái cần định nghĩa, nhưng ‘tay nắm tay’ đã là một ngòi nổ cho hắn rồi.

Mây tích trong hang núi, khe đá nhỏ giọt thành suối.

Biển rộng có xa lắm không.

Một tháng sau mới công bố kết quả, Trần Hải Thiên đến Đài Trung một lần.

Khi đó Quyến thôn đã được thông báo, cuối tháng tám phải dời nhà đi hết, bây giờ chỉ còn chưa tới bốn tháng, mấy ông lão trong xóm đang chuẩn bị rời đi, đã liên lạc với trung tâm dưỡng lão, Quyến thôn bị một bầu không khí thê lương bao trùm.

“Tôi tính bán đến ngày hai mốt tháng tám, ngay thứ sáu.” Trang Tuyết gắp một miếng đậu hủ thúi ra khỏi chảo, từng cái từng cái óng ánh xốp giòn, hình dáng xinh đẹp, “Nước ủ quá nồng, không làm tại nhà được, có lẽ sau này không bán được nữa, đợi có kết quả rồi tính tiếp vậy.”

“Ngày có kết quả là thứ ba?” Trần Hải Thiên nhìn Trang Tuyết gật đầu, lập tức nói: “Ngày đó tôi đem toàn bộ túi bùa chưa tặng hết mang tới đây, chúng ta lên mạng tra kết quả, được không?”

Trần Hải Thiên biết Trang Tuyết đã chắc chắn 100%, hắn cũng chưa rõ trình độ của cậu, nhưng hắn biết Trang Tuyết quyết định bán đến ngày hai mươi mốt, có nghĩa là sau đó cậu sẽ sống ở Đài Bắc, cũng vì sẽ học ở Đài Bắc nên mới chủ động nắm tay hắn.

Hai người sắp sống cùng một thành phố, thế là đã có động cơ yêu đương.

Ưu điểm của Trang Tuyết khiến hắn thưởng thức là: lý trí mà thực tế, giống hắn vậy. Hai đặc tính này hỗ trợ nhau sinh ra sự lãng mạn.

Cho nên tâm nguyện của Trang Tuyết quan trọng hơn trình độ học vấn, có lẽ hắn sẽ không quan tâm trường mà Trang Tuyết phải học nữa, mà là tôn trọng tâm nguyện của cậu. Hắn hi vọng túi bùa sẽ phát huy công dụng, như vậy quan hệ giữa họ mới phát triển. Đây là nguyện vọng duy nhất của hắn.

Bọn họ sắp sống cùng một thành phố. Hắn có cơ sở để mong chờ từ ‘sắp’ vô cùng lộng lẫy này.

Trang Tuyết im lặng, hơi kinh ngạc nhìn hắn, một lát mới nói: “Được, cùng xem với cậu.”

Trần Hải Thiên cười gật đầu, một bên giúp Trang Tuyết xịt tương và tương ớt lên mặt, gắp dưa chua để kế bên.

Hắn phát hiện Trang Tuyết giống Bất Đảo Ông [pokemon màu xanh dương của Musa ấy] hơn là ốc mượn hồn, hắn đẩy nhẹ một cái, Trang Tuyết sẽ đẩy lại mạnh hơn, bởi vì Noone nguyện ý bước ra trước một bước, Nothing mới thay đổi tình trạng của hai người, hắn đã hiểu hành vi của Trang Tuyết, nắm rõ một quy luật nào đó. Cho nên hắn chỉ bước từng bước một, vừa chậm rãi vừa thong thả.

Chập tối, khi dọn quán, nắng chiều vẫn lưu luyến mảnh đất trống, Trần Hải Thiên tiếp lấy cái ghế tròn Trang Tuyết đưa, ngồi trước tường gạch đỏ, đây là lần thứ hai hắn ngồi ngắm hoàng hôn ở nơi đây, ngồi mà lòng ngẩn ngơ.

Trang Tuyết ngồi xuống kế bên, tự nhiên nắm lấy tay hắn.

So với lần nắm tay giữa đám đông, lần này Trần Hải Thiên đã cảm nhận được sự tồn tại của bàn tay Trang Tuyết, hơi dày và thô ráp nhưng mềm mại, các khớp ngón tay cũng không rõ ràng, là tay mệnh tốt, không xa không gần rúc vào nhau, tốt đẹp như thế; Kỳ quái là, loại cảm giác này rất quen thuộc, tựa như đã có sẵn trong trí nhớ.

Nghi vấn là thế, chờ đến khi ngồi trên xe về Đài Bắc, khi hắn đan hai tay đặt trên chiếc bụng căng tròn mới tìm được đáp án. Là tay hắn, hắn nắm tay Trang Tuyết như nắm tay mình vậy. Trang Tuyết có đôi tay giống hắn.

Hắn càng ngày càng giống thần Narcissus tự say đắm chính mình. Kết luận này khiến hắn im lặng, đành dùng các món kho để tự an ủi.

Ngày công bố kết quả, mỗi khi ngừng tại một trạm, Trần Hải Thiên sẽ uống một ngụm hồng trà để thông cổ, lên web bằng di động, mà Trang Tuyết như một vị thần chiên đậu hủ thúi, mãi cho đến lúc đứng trước bậc cửa, hắn mới biết kết quả.

Nếu đã quá hiểu một người, thì sẽ không có nhiều chuyện khiến mình bất ngờ.

Hắn đưa cho Trang Tuyết xem, “Này.”

Trang Tuyết lạnh nhạt nhìn danh sách trúng tuyển, nhướng mày nhún vai, xoay người đón khách. Thi đậu cũng không bằng bán đậu hủ thúi.

Trần Hải Thiên cứ nhìn Trang Tuyết như vậy, cũng không biết nên nói gì, hắn thích dáng đứng của Trang Tuyết, dáng đi, dáng duỗi người rồi ngáp, hắn thích cái không khí tích cực bao quanh Trang Tuyết, còn có tay trái đẩy xe, tay phải dùng kẹp trở đậu hủ, toát lên phong thái đã nắm được mọi việc trong tay.

Cũng chính là lúc, lần đầu tiên hắn phát hiện một mặt đặc biệt khác của Trang Tuyết, giọng điệu của y, biếng nhác pha chút thờ ơ, hồn nhiên pha lẫn quyến rũ, nếu có dã tâm, Trang Tuyết có thể cười khẩy thiên hạ, một nhân vật phong lưu chỉ tay giang sơn, là tổng tài vô song trong ngôn tình của Lương Mĩ Lị.

Cũng may dã tâm của Trang Tuyết đã dành hết cho đậu hủ thúi, chẳng màng danh lợi, chẳng màng vinh hoa, để cuộc đời này trôi theo duyên phận. Hắn nghĩ rằng, nếu cậu không phải như thế thì cố sự của hắn đã ngập tràn cẩu huyết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.