Tìm Không Thấy Người

Chương 35



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Zet

Ngày vẫn trôi, tản mạn và chậm chạp, qua Hạ Chí [21-22/06, ngày dài nhất năm], qua Đại Thử [22-23-24/07, ngày nóng nhất năm], qua Lập Thu [07-08-09/09].

Võ Đại Lang xuất hiện ba bốn lần, đến học cách thêm nước và mua hạt coffee, trong lần đến thứ hai, cậu ta giơ một tấm bưu thiếp cho Trần Hải Thiên xem, “Vừa ra khỏi cửa thì gặp người đưa thư, gửi vào ngày hôm sau khi tôi và người đó đi chơi, từ Thượng Hải.” Võ Đại Lang không giấu được hưng phấn, “Một tờ giấy mỏng băng qua đại dương bay vào tay tôi, nghĩa là tôi vẫn còn hi vọng.”

Trần Hải Thiên kiềm nén xúc động muốn châm chọc Võ Đại Lang, lật qua bề kia, chỉ có một hàng chữ.

“Sơn có mộc hề không có chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri.” (Dịch: Trên núi có cây, trên cây có cành, lòng ta có chàng, chàng nào có hay)

Hắn nhìn một câu đầy uyển chuyển trong Việt Nhân Ca [bài hát chính trong phim Dạ Yến], thầm hoài nghi hai mắt mình nhìn lầm, chẳng lẽ cũng có một kỹ sư vi tính nghiên cứu thơ cổ?

“Sáng ngày ấy, tôi ngồi trong phòng khách nhà hắn xem TV thì nghe được,” Võ Đại Lang biết hắn đang hoài nghi, chủ động giải thích, “Trong một bộ phim, hình như là Dạ Yến, tôi rất ấn tượng câu này, khi tôi gửi bưu thiếp, thì thấy bộ dáng hắn đứng cạnh đó, thái độ không muốn để ý tới tôi, chợt nhớ lại câu này rất hợp với tâm trạng nên tôi viết lên bưu thiếp.”

Hôm Võ Đại Lang ăn cơm chiên tại đây, vô tình nói ra tên người đó, sau này chỉ dùng “người đó”, người đó ở Cam Túc, người đó ở Thanh Hải, người đó ở Tây An xem đội quân đất nung, người đó người đó người đó……

“Người đó là chúa tể Voldemort à?” Có lần Trần Hải Thiên không nhịn được đã châm chọc.

Võ Đại Lang nghe xong cười không dứt, cười so với khóc còn khó nghe hơn, khóe mắt phiếm lệ, nhưng không trả lời Trần Hải Thiên, từ đó về sau, Võ Đại Lang đổi thành Tiểu Thành, không bao giờ dùng “người đó” thay thế nữa.

Trừ Võ Đại Lang, còn có mùa hè, mùa hè đáng ghét, thế là hắn đi Đài Trung hai lần, giống như năm trước, buổi chiều trốn trong nhà Trang Tuyết đọc sách uống hồng trà, buổi tối dạo chợ đêm, ăn no ăn no, nói linh tinh một trận, rồi mới về Đài Bắc trong đêm.

Hắn thích cảm giác về Đài Bắc trong đêm khuya, thành phố ồn ã nhưng không hỗn loạn, mang tâm tình thỏa mãn từ Đài Trung về, trạng thái ấy tồn tại rất dài, không bị nắng hè làm phai đi.

Trước một tuần Trang Tuyết rửa tay chậu vàng, hắn gọi điện hỏi Trang Tuyết, ngày cuối hắn hi vọng muốn bán cùng cậu, nên hỏi cậu rằng muốn bán một mình hay muốn bán cùng hắn.

Hắn biết Trang Tuyết thích cô độc, nhưng hắn không biết ngay lúc đó, Trang Tuyết muốn tự mình đối mặt, hay là muốn trải qua cùng hắn, đó là 5% mà hắn không hiểu được, hắn không nắm chắc 5% đó, cho nên suy đoán lung tung chẳng bằng hỏi trực tiếp.

Nhận ra chỗ mình không biết, cũng là một loại biết.

Trang Tuyết suy xét hồi lâu, mới nói: “Thứ ba đến được không? Thứ sáu tôi muốn bán một mình.”

“Ừ.” Trần Hải Thiên trả lời rất nhanh.

“Vậy thứ ba gặp lại.” Trang Tuyết vui vẻ nói.

Cảm nhận được sự vui vẻ của Trang Tuyết, Trần Hải Thiên hơi kích động, sau khi cúp máy, trong đầu hắn vẫn lặp đi lặp lại những lời cậu nói, thưởng thức cảm giác ấm ấp mà cậu mang lại.

Bóng đêm mênh mông ngoài cửa sổ, tâm tư cũng lay động theo gió.

Quyến thôn sắp bị dỡ bỏ, một mảnh đất trống, mấy ông chú đã rời đi, còn lại mấy hộ giống như Trang Tuyết, có nhà ở gần đó, cho nên câu được câu không chậm rãi dời đồ đi.

Trong nhà không còn nhiều đậu hủ thúi nữa, nhưng vẫn đủ bán đến thứ sáu, đồ trong phòng khách gồm cặp loa và sách đã chuyển về nhà cậu.

Ngày đó hắn theo Trang Tuyết đi bán, trước lúc đi có mưa rào và sấm chớp làm giảm sự oi bức, mưa tạnh, bọn họ xuất phát từ Quyến thôn có từ một ngàn năm trước, Trang Tuyết bước đi thong thả, cùng Trần Hải Thiên len lỏi giữa các con hẻm, bốn phía bị mùi đậu hủ thúi bao quanh, xe hàng rong chất đầy hộp nhựa, nghe tiếng đài phát thanh, tiếng khách hàng hô to, tiếng chó sủa, tiếng đùa giỡn của các cô bé cậu bé tiểu học khi tan trường, tiếng dầu sôi trong chảo, sắc trời dần tối, Trần Hải Thiên thích quang cảnh này, cho nên hắn nghiêm túc ghi nhớ từng chi tiết nhỏ, nhưng vẫn bước đi.

Vòng qua con hẻm có miếu thổ địa công, khi mặt trời sắp lặn, bọn họ đẩy xe về Quyến thôn, dọn dẹp lại đôi chút, rồi mới đóng cửa rời đi.

Trần Hải Thiên đứng ở trong viện nhìn Trang Tuyết khóa kỹ cửa phòng khách, xoay người bước ra trước, tựa vào cánh cửa sắt màu đỏ thẫm, nheo mắt nhìn con hẻm nhỏ và bầu trời bên trên nó, Quyến thôn chẳng có một bóng người.

Đợi một lát, Trang Tuyết không đi ra, thế là hắn lại trở vào viện, giật mình thấy Trang Tuyết đứng ở một góc phải viện.

Hắn bước đến đứng song song với Trang Tuyết, bọn họ lẳng lặng đứng đó, gió thoảng thổi qua, vệt nắng cuối ngày chiếu lên bức tường bằng gạch đỏ.

Hình như qua thật lâu, Trang Tuyết mới nói, “Chỗ đó từng trồng một cây hoa quế, ông tôi vừa dọn vào ở là trồng ngay, ông nói cho bớt nhớ quê, trước đây tôi thích chạy đến đây vào mỗi tối mùa hè, ngồi dưới tán hoa quế ăn kem, ngồi đó thưởng thức hương hoa quế, trước khi ông về đại lục đã đào nó lên, bỏ vào chậu, hiện giờ nó được trồng trước sân nhà ông, nhưng nó bị teo lại, không cao bằng tôi, cũng không thể ngồi dưới tán của nó ăn kem nữa……”

Hoa Qu

Còn chưa nói xong, Trang Tuyết đột nhiên nhìn Trần Hải Thiên, “Cho tôi ôm cậu một chút, được không?” Chưa đợi Trần Hải Thiên đồng ý, cậu đã xoay người ôm lấy hắn, ôm rất chặt, giống như dùng toàn lực ôm hắn vậy.

Trần Hải Thiên dang rộng vòng tay, vỗ nhẹ lên lưng cậu, tiếng tim Trang Tuyết đập nghe rất rõ, nghe như tiếng khóc vậy.

Đây là một mặt hắn chưa từng nhìn thấy, Trang Tuyết yếu ớt, trong nháy mắt Trang Tuyết đã làm sụp nóc nhà để hắn thấy một bầu trời trong xanh cao vút.

Cái ôm này dài như mấy mùa, Trần Hải Thiên nghe Trang Tuyết hít sâu một hơi, buông hắn ra, mặt Trang Tuyết tái nhợt, nhưng biểu cảm vẫn bình tĩnh tự nhiên, “Đi thôi, hôm nay mang cậu tới huyện Đài Trung, tụi mình ghé vào cái miếu ở phía đông Phong Nguyên, ăn sườn rán, sau đó uống sinh tố dứa vừa chua ngọt vừa ê ẩm……”

Trần Hải Thiên cười gật đầu, kéo tay Trang Tuyết, cùng đi qua cánh cửa đỏ thẫm, khóa lại.

Hè đi thu đến, nhà cũng bị dỡ bỏ, hắn và Trang Tuyết vẫn đi về phía trước.

Một buổi chiều thứ sáu, điềm tĩnh, đầy nắng, mặt trời chói lọi, chỉ có Tiểu Khả Ái là không nên xuất hiện ở chỗ này.

Trần Hải Thiên đã lười hỏi Tiểu Khả Ái muốn uống cái gì, tự động pha một tách Latte, khi đánh bọt sữa, di động thông báo có tin nhắn đến, hắn rót bọt sữa lên mặt tách, di động lại thông báo có thêm tin nhắn, đợi đến khi pha xong, hắn mới cầm lên xem.

“Miếng đậu hủ cuối cùng không bị bán, bị tôi ăn rồi.”

“Ngày mốt đến chỗ cậu.”

Trần Hải Thiên cười cười, nhanh trả lời tin nhắn, “Trà bí đao với lúa mạch đang chờ cậu trong tủ lạnh.”

Thời đại Quyến thôn bị dỡ bỏ, cuộc sống mới của hắn và Trang Tuyết đã bắt đầu.

Hắn đặt tách Latte lên khay, bưng đến cái bàn cạnh cửa sổ cho Tiểu Khả Ái, “Sao xuất hiện giờ này, nghỉ làm?”

“Mấy ngày trước cố gắng giải quyết hết, hôm nay xin sếp cho nghỉ buổi chiều, uống xong vừa lúc có xe về Đài Nam.” Tiểu Khả Ái rắc chút đường lên bọt sữa, húp vài ngụm mới nói, “A Vạn, sao tiệm lúc nào cũng vắng khách thế, em đến mười lần liên tục mà chả thấy ai, cứ như vậy liệu có ổn không?”

“Do em toàn đến vào những giờ kỳ quái, chuyên chọn lúc vắng khách thì xuất hiện.” Trần Hải Thiên nhún nhún vai, không thèm để tâm nói. Tiệm cà phê vắng khách, người ngoài không thể hiểu rõ vẻ đẹp của nó.

“Anh tính đặt một nguồn nước phong thủy không?” Hai tay Tiểu Khả Ái nâng tách cà phê, nghiêm túc nói, “Chỉ cần có nước là cảm thấy buôn bán đắt khách ngay, phong thuỷ thịnh hành cũng có cái lý của nó, em quen một vài tiệm, để em giới thiệu cho anh.”

“Như một vật hình tròn lăn qua lăn lại, phía trên viết Chiêu Tài Tiến Bảo?” Trần Hải Thiên thấy Tiểu Khả Ái gật đầu, không nhịn được trợn mắt, “Anh mở tiệm là vì sở thích, ít người ngược lại càng hay, hơn nữa……” Hắn nhớ tới chuyện ngày trước, cười cười nói, “Hơn nữa lúc rảnh thì tới đây, nơi này sẽ biến thành cơ quan nhà nước, sau 4h chiều, người càng thưa thớt.” [Câu đối mà THT nghĩ ra để treo trước cổng cơ quan quan nhà nước ở mấy chương đầu ấy]

Tiểu Khả Ái bị nụ cười quái dị của hắn dọa cho, liếc hắn một cái, yên lặng cúi đầu uống cà phê.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.