Trong thế giới cô đơn này, không có người nào có thể dựa vào, cũng không có người nào có thể thủ hộ người khác.
Toàn bộ đều chết.
"Schreyer, Schreyer của mẹ...."
"Chết, chúng ta đều chết hết"
"Anh ơi..."
Thân thể chậm rãi uốn lên, đau khổ cùng áp lực chậm rãi cắn xé trong linh hồn, yếu hầu phảng phất như bị bóp chặt, chỉ có một chút không khí từ cổ tiến vào trong phổi.
Cậu sắp chết rồi!
"Schreyer, Schreyer!"
Xuyên thấu qua linh hồn, có người đang không ngừng gọi tên cậu. Schreyer muốn mở to mắt nhưng lại bất lực, ý thức của cậu bị một ngọn lửa điên cuồng đốt cháy, dần dần các xa thân thể của mình, càng ngày càng xa.
Còn có người nhớ đến cậu, còn có người đang gọi tên của cậu.
Cậu biết, có người đang chờ cậu thức tỉnh.
Sau khi tìm hiểu quá khứ của Grimm, Schreyer cùng Grimm nói tới ma pháp vong linh. Có lẽ bởi vì Schreyer là vong linh pháp sư duy nhất mà mấy năm nay ông mới tìm thấy, thái độ của Grimm đối với cậu rất tốt, thế nhưng còn chủ động muốn chỉ dạy cậu.
Rồi sau đó, Grimm càng hiểu sâu hơn về thiên phú của Schreyer, dùng lời của Grimm mà nói, Schreyer không phải thiên tài, cậu căn bản chính là người sinh ra để làm vong linh pháp sư.
"Cho dù đạt đến Thánh giai thì thế nào? Giống như ta suất lĩnh đại quân vong linh công thành sau đó lại để cho đám côn trùng nhỏ kia giết chết?"
Đây cũng là câu trả lời khi Schreyer biểu đạt ra ý nguyện muốn trả thù. Không khách khí, lại cũng bất đắc dĩ mà chỉ ra vấn đề.
"Vong linh pháp sư chúng ta mạnh nhất cũng có thể triệu hồi ra vô số vong linh, nhưng cho dù có triệu tập ra nhiều hơn nữa cũng không có cách nào triệt để tiêu diệt Giáo Đình Quang minh. Bởi vì đơn giản mà nói bây giờ không chừng chỉ còn lại hai vong linh pháp sư chúng ta mà thôi." Grimm khi có khi không đập xương của mình, xem ra là không yên lòng.
"Vài thập niên trước ta cũng từng có ý nghĩ tới báo thù, nhưng lại bất lực. Đối phương là Giáo Đình có vô số nhân mã, mà ta, cũng chỉ có một người mà thôi"
"Càng về sau, ta ở nơi này suốt hai năm rốt cuộc cũng dần hiểu rõ, phương thức báo thù tốt nhất không phải là trả lại những đau khổ bản thân đã nhận cho đối phương, mà là phải sống thật tốt, thậm chí phải sống tốt hơn cả người đó" Grimm cảm thán: "Cho nên đã vài năm ta không còn nghĩ tới làm thế nào để báo thù, mà là làm cách nào để lấy lại cơ thể con người"
"Tuy rằng ta là vong linh pháp sư, nhưng cũng không có nghĩa ta thích ngồi ngây ngốc ở trong mộ. Trái lại, ta là con người, ta cũng muốn sống một cuộc sống vui vẻ, bĩnh thường như bao người. Nếu cứ đeo mãi thù hận trên lưng, đi giết chết đối phương, sau đó người nhà của đối phương lại đến giết cậu... Cứ như vậy, vòng tuần hoàn kia cũng không phải là chuyện đùa"
Grimm chậm chạp nói, ngọn lửa linh hồn trong đầu lâu hòa cùng với gió ngoài cửa sổ nhẹ nhàng đung đưa.
Hạ Lưu ngồi bên cạnh Schreyer, lặng lẽ vươn tay chạm vào đầu ngón tay của cậu. Schreyer có chút xuất thần ngay nháy mắt được gọi về, sau khi phát giác hành động an ủi nho nhỏ của Hạ Lưu, liền nhẹ nhàng lắc đầu ý bảo bản thân ổn.
[Chúc mừng bạn đạt 3 điểm độ hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 81]
Có lẽ những lời Grimm nói khiến Schreyer nghĩ đến điều gì đó. Cậu thao thức suốt một đêm, mở mắt trên giường, mặt không chút thay đổi nhìn vầng trăng tròn trịa ngoài kia,
"Hạ Lưu, gia đình của tôi bị hủy, nhưng nếu tôi muốn báo thù, vậy nhất định sẽ có rất nhiều gia đình bị hủy giống như vậy."
Schreyer đặt tay lên trán, dưới ánh trăng, vẻ mặt của cậu nhàn nhạt, mang theo một phần buồn bã.
Hạ Lưu ngồi bên cạnh cậu, thân thể bởi vì hoạt động phát ra tiếng xương cốt ma sát càng có vẻ quỷ dị, chỉ là giọng nói của cô vẫn rất ôn nhu. "Vậy Schreyer, cậu mong muốn là gì?"
"Tôi chỉ là muốn..."
Schreyer bỗng nhiên nhắm hai mắt lại, lật người quay lưng lại với Hạ Lưu, không nói thêm nữa. Nói như vậy có lẽ thật sự quá ngây thơ, nhưng là... cậu thật sự chỉ muốn có một mái ấm mà thôi.
"Grimm nói vong linh mỗi một lần tiến giai bộ dáng đều sẽ thay đổi, Hạ Lưu, nếu mỗi ngày tôi đều cho cô ngọn lửa linh hồn, vậy đến bao lâu cô mới có thể trở thành con người đây?"
Schreyer tự lẩm bẩm, cậu dường như cũng không để ý đến Hạ Lưu sẽ trả lời thế nào, chỉ là những cảm xúc bị đè nén bấy lâu, nay nhịn không được bạo phát ra mà thôi.
"Muốn báo thù, nhưng lại không muốn có nhiều người lại giống như tôi" Một kẻ lưng đeo thù hận cùng sống mà như chết thế này, thật sự không cần có thêm nữa.
"Tôi muốn trốn... Hạ Lưu"
Trước kia cậu mang theo Hạ Lưu giả trang thành con người cùng đi dạo phố, cùng nhau đến thư viện sách của gia tộc Vicen vụng trộm đọc sách ma pháp, cùng đến học viện ma pháp Hoàng gia, cùng chạy trốn.
Mà nay, cậu đột nhiên lại muốn chạy trốn cùng với cô.
Trên đời này vốn không tồn tại chính nghĩa hay tà ác tuyệt đối, những sự dối trá hay thiện lương đều không thể dùng tiêu chuẩn công chính tuyệt đối để bình phán.
"Không có thị phi, chỉ có dựa vào thực lực mạnh hay yếu. Người mạnh thì sống, kẻ yếu thì chết" Schreyer nghiêng đầu đi, nhìn chằm chằm vào Hạ Lưu: "Cô từng nói với tôi, rất may mắn khi được tôi mang đi khỏi vị diện vong linh, vậy nếu bây giờ tôi muốn mang cô trở lại đó, cô có đồng ý không?"
Tay của cậu giật giật, ngón tay ôm lấy xương ngón tay của Hạ Lưu. Rũ mắt xuống, mái tóc vàn dán lên khuôn mặt tái nhợt, thoạt nhìn Schreyer như một đứa trẻ vô hại sắp chìm vào giấc ngủ.
Hạ Lưu giật giật xương ngón tay ôm đáp lại: "Chỉ cần là cậu muốn, cho dù là chuyện gì tôi cũng đồng ý"
[Chúc mừng bạn đạt 10 điểm độ hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 91]
Nghe câu trả lời của Hạ Lưu, Schreyer nhếch nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười ấm áp đã lâu chưa thấy.
"Không có cách nào biến cô thành con người, vậy để tôi biến thành khô lâu thì được rồi"
Hạ Lưu bị lời nói của cậu làm rung động, trong lúc nhất thời không thể phản ứng kịp. Ngay lúc nhìn thấy Schreyer cầm lấy pháp trượng bên giường, cô đại khái đã hiểu được cậu muốn làm gì.
"Cậu xác định phải làm như vậy sao?" Hạ Lưu có chút không xác định hỏi.
Schreyer gật gật đầu với cô, nụ cười vẫn không giảm: "Để tôi làm người nhu nhược một lần đi"
Cậu không chọn làm một anh hùng có chứa sắc thái bi kịch, chỉ cố gắng nâng cao thực lực để trả thù, cũng không chọn sống ẩn dật như Grimm. Sự lựa chọn cuối cùng của cậu, lại là chạy theo sự tồn tại duy nhất mà mình muốn bảo vệ.
"Em vĩnh viễn là người nhà của anh, Hạ Lưu"
Schreyer trong hư không từ từ vẽ ra một pháp trận, sau đó vươn tay với Hạ Lưu. Đợi đến khi xương bàn tay kia khoát lên lòng bàn tay mình, cậu mới chậm rãi bước về phía trận pháp. Phía bên kia, chính là vị diện vong linh.
Bọn họ sóng vai bước vào thế giới yên tĩnh vĩnh hằng kia.
[Chúc mừng bạn đạt 9 điểm độ hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 100]
[Chúc mừng bạn công lược nam chủ hắc ám Schreyer thành công! Độ khó của nhiệm vụ là cấp S, thêm vào việc ngăn cản Schreyer báo thù tàn sát hàng loạt dân trong thành, tổng cộng độ hoàn thành là 150%]
[Có muốn rời khỏi thế gưới này? Yes or No]
[No]
Hạ Lưu không chọn lập tức rời đi thế giới này, bởi vì cô muốn bảo vệ Schreyer, cho đến khi cậu có lại ý thức một lần nữa, nhớ lại khoảng thời gian mà bọn họ đã cùng nhau trải qua.
Schreyer đã hoàn toàn mất đi ý thức.
Hạ Lưu tận mắt nhìn thấy thân thể cậu mục rữa biến thành một khô lâu, nhìn ngọn lửa linh hồn của cậu dần dần sáng lên, cũng nhìn thấy cậu biến thành một bộ xương khô cấp thấp nhất mờ mịt đứng bên cạnh mình.
Đỉnh đầu là mặt trăng đỏ quen thuộc, ánh trăng ửng đỏ chiếu vào mặt đất, đây là khung cảnh chỉ có ở vị diện vong linh.
Hạ Lưu vươn tay, sờ sờ vào khung xương có vẻ mảnh khảnh của Schreyer.
Hiện tại cậu đã mất đi ý thức, chỉ dựa vào bản năng mà hành động, mờ mịt muốn đi về phía trước. Hạ Lưu ngăn cậu lại, cẩn thận chỉ dẫn cậu về phương hướng an toàn mà đi.
"Schreyer, Schreyer..."
Hạ Lưu đi bên cạnh cậu, dùng linh hồn một lần lại một lần gọi tên của cậu, nhưng lại không hề có tiếng đáp trả nào.
Trước khi Schreyer bước vào vị diện vong linh, cậu cũng đã chuẩn bị tốt cho việc mất đi ý thức. Vong linh sở dĩ sinh ra ý thức bởi vì thực lực cao, cậu cùng Hạ Lưu đã ước hẹn, trước khi thực lực cậu đủ để sinh ra ý tức, đều sẽ để cô mang theo cậu tránh các mối nguy hiểm.
Hạ Lưu mang theo Schreyer chỉ còn là một khung xương bị bản năng thao túm ngồi vào một khe hở của một tảng đá lớn. Hình như bởi vì vẫn còn khế ước, cho nên Schreyer như theo bản năng mà tự động thuận theo để Hạ Lưu mang đi. Vốn là vong linh vừa gặp mặt liền chém giết cướp đoạt ngọn lửa linh hồn, nhưng bây giờ lại an tĩnh ngồi bên cạnh Hạ Lưu, cùng ngẩng đầu ngắm trăng tròn.
"Schreyer, anh xem ánh sáng của trăng ở đây, có phải không giống với trăng ở đại lục Vĩnh Hằng không?" Hạ Lưu chạm vào ngọn lửa linh hồn nho nhỏ của Schreyer, người kia ngốc ngốc quay đầu nhìn cô, trong hốc mắt trống rỗng, ngọn lửa màu u lam lẳng lặng cháy.
Hạ Lưu rất ôn nhu lần nữa sờ sờ ngọn lửa linh hồn của cậu, "Đi, chúng ta đi tìm con mồi"
Ít nhiều trước kia cô cũng đã được Schreyer cho hấp thụ rất nhiều ngọn lửa linh hồn, lúc này thực lực của Hạ Lưu lớn hơn một chút so với khô lâu thông thường. Sau khi chật vật đánh nhau một hồi, cô nâng hai ngọn lửa linh hồn đến bên cạnh Schreyer.
Ngọn lửa linh hồn đối với vong linh mà nói rất có lực hấp dẫn. Đối với chúng nó mà nói, đây có lẽ chính là thức ăn duy nhất. Schreyer gần như là đoạt lấy hai ngọn lửa linh hồn kia trên tay Hạ Lưu, ngay lúc cậu muốn hấp thụ cả hai vào, bỗng động tác chậm dần, sau đó cứng ngắc đưa ra một phần cho cô.
Hạ Lưu nao nao, trong lòng dân lên một dòng nước ấm. Cho dù không có ý thức và ký ức, cậu cũng sẽ theo bản năng đối xử tốt với cô. Cô đẩy đẩy xương bàn tay của cậu, ý bảo cậu nhanh chóng hấp thu hai ngọn lửa linh hồn này đi.
"Không cần đâu, anh cần nó hơn em đấy! Anh phải nhanh chóng có được ý thức, đến lúc đó chúng ta bắt đầu một Cốt Long làm vật cưỡi đi"
Schreyer không có bất kỳ hành động hay lời nói nào đáp lại, nghiêm túc cắn nuốt ngọn lửa.
Hạ Lưu nhìn nhìn đầu lâu của cậu, sau đó một cách tự nhiên kéo lấy cánh tay của Schreyer, "Chúng ta tiếp tục tiến về phía trước thôi nào!"
"Nếu lát nữa em không cẩn thận bị vong linh cấp cao giết chết, anh nhớ là phải chạy trốn thật nhanh đi đấy!"
"Ngọn lửa linh hồn cho anh phải hấp thụ thật nhanh, nếu không sẽ tiêu tan mất"
"Ở vị diện vong linh... Em liền có thể thật sự bảo hộ anh rồi!"
Cứ như vậy lẩm bẩm với Schreyer, người kia vẫn như cũ tỉnh tỉnh mê mê, không hề đáp lại. Hai khô lâu đi trên nền đất màu đen của vị diện vong linh, trong tầm mắt là bình nguyên mênh mông bát ngát vô hạn, vầng trăng đỏ treo lơ lẳng trên bầu trời chiếu ánh sáng ôn nhu xuống, hai cái bóng phía sau hai người cũng gộp lại thành một.