Tìm Lại Nụ Cười Asisu

Chương 47: Ngoại truyện Noami và Izumin : HỌC CÁCH CHẤP NHẬN



Bây giờ, đã trải qua rất nhiều năm

Izumin đã là hoàng đế Hitaito, còn Noami là vương hậu. Izumin đang nằm trên giường bệnh nặng vì tuổi tác. Hắn chỉ cho một mình vương hậu kề bên chăm sóc, chỉ có cô ấy là người đặc biệt. Khẽ nhìn vào ánh mắt của người đang kề bên mình, Izumin mỉm cười trìu mến với Noami. Cô đang nhìn ra phía xa xa ngoài cửa sổ.

Cả hai người bọn họ, trong khoảnh khắc này đều không biết đối phương đều đang cùng nhớ đến kỷ niệm lần đầu tiên.

Đó là lần đầu tiên, có một cô gái vừa tát vào mặt Izumin, vừa giáo huấn hắn, nhưng hắn không thể phản kháng lại. Dù trước đây, Carol cũng từng đánh hắn, mắng hắn, nhưng hắn luôn biết mình làm đúng, nên hắn dễ dàng đối đáp lại với Carol. Là cô gái đó, làm cho hắn cảm thấy mình đã sai, sai thật rồi. 

- --

Buổi chiều tà hôm nay đến sớm hơn mọi khi. Chắc có lẽ ngay cả ông trời cũng đau buồn khi nhìn thấy Arista ra đi. Noami đã nghĩ như thế khi ngồi trên hành lang thần điện nhìn về phía chân trời. Mọi khi giờ này, cô đang cùng đứa em gái Arista trò chuyện, hay đang ở gian bếp hì hụi bắt Arista thử những món mình mới nấu. Dù cho nàng có là nữ hoàng Asisu, là nữ thần, hay là người dân bình thường, nàng vẫn là em gái Arista của cô.

Hôm qua, lễ an táng Arista mới hoàn tất.

Noami vẫn chưa tin Arista đã ra đi. Không phải, là cô không muốn tin vào một sự việc quá sức chịu đựng như thế. Mẹ cô, bà Nora đã ngã bệnh mấy ngày nay. Noami dù chẳng có tâm trạng làm gì, nhưng cô đã hứa với em gái, rằng sẽ bảo vệ và xây dựng Amet, thế nên tự buộc mình phải phấn chấn lên. Thở dài một hơi, Noami nỗ lực hết sức bắt mình phải đứng dậy và thôi than vãn đau buồn. Cô muốn đi thăm lăng mộ Arista và ghé qua bên Ari một lát, Ari trong trạng thái còn thảm hơn cô. Noami tin chắc nếu không vì lệnh của Arista, cô cam đoan Ari cũng sẽ tự tử theo từ lâu.

Những dấu chân in hắn trên cát, rồi cơn gió thổi qua, mang đến đợt cát mới lấp đầy xoá sạch vết tích ấy. Noami đi từng bước nhỏ đến gần lăng mộ, chợt nhận ra có một đoàn người đang đứng trước mặt. Nhìn mái tóc bạc bay bay của người ngồi trên lưng ngựa dẫn đầu,cô đã biết đó là ai. Là người đã trực tiếp giết em gái đáng thương của cô, trong lòng sôi sục cơn tức giận. Chậm rãi tiến đến trước Izumin, nhưng không quay đầu lại, chỉ hướng về phía cửa mộ, Noami nhàn nhạt lên tiếng:" Giết người khác chưa đủ hay sao, mà bây giờ còn đến tính cười nhạo. Hoàng tử thật rảnh rỗi."

Ruka toan lên tiếng thì bị Izumin phất tay ra hiệu chặn lại. Hắn biết cô gái kia vì sao lại cư xử như vậy. Hắn im lặng hồi lâu rồi mới lên tiếng:" Tôi chỉ muốn đến thăm nữ tư tế, không có ý gì khác."

_Ở đây không nên có rác, nơi lăng mộ cao quý không nên vương vãi những thứ hạ tiện như thế. Xin hoàng tử giúp đỡ giữ gìn thanh sạch nơi đây.

_Hỗn láo, dám ví hoàng tử và chúng ta như rác rưởi. Ta sẽ thay mặt hoàng tử lấy mạng ngươi, con ả xấc láo.

_Cứ việc, ta cũng không ngại trở thành người nổi tiếng trong nguyên nhân gây ra sự tấn công đồng loạt từ Babylon và Ai Cập đến Hitaito đâu.

_Ngươi...

Noami vẫn cứ quay lưng, cười nhếch mép. Izumin giận tím tái mặt mày, cô gái này còn ngông cuồng hơn cả Carol, cô ta không chỉ khinh miệt hắn mà còn hận thù hắn. Izumin nắm chặt dây cương, nếu không vì cô ta có đến hai thế lực hùng mạnh phía sau, hắn sẽ không ngần ngại mà giết chết cô ấy. Izumin chỉ quay đầu ngựa:"Chúng ta đi."

Những ngày tiếp sau đó, Izumin đến thường xuyên cùng đoàn người của hắn. Noami đứng trên cao nhìn xuống, lũ người đó, không đáng cho nàng cô mở miệng, vì vậy cô không đến gây sự như lần trước, chỉ đứng quan sát động tĩnh rồi liếc mắt khinh miệt bỏ đi.

Cho đến một ngày, Noami theo kế hoạch cưỡi ngựa đi vòng rìa ốc đảo để quan sát tình hình, bất chợt nhìn thấy Izumin hôm nay đứng một mình một ngựa nhìn về lăng mộ, ánh mắt trầm lắng hơn mọi khi. Noami hiếu kì thúc ngựa chạy đến trước, lần này cô quay ngựa, mặt đối mặt với Izumin. Thấy có người cản tầm nhìn, dòng suy nghĩ của Izumin bị cắt ngang, hắn nhìn đối lại thẳng thừng vào đôi mắt của cô gái kia, có vẻ như cô ta đã nguôi ngoai hơn trước, nhưng lời nói thì ác ý vẫn không đổi.

_Hoàng tử thật kiên trì. Bộ Ngài sợ bị thần linh trừng phạt sao.

_Ta chỉ muốn đến xin lỗi nữ tư tế, không phải xin lỗi cô, làm ơn tránh ra.

_Vậy bây giờ ta giết hoàng tử, rồi đến trước mộ Ngài xin lỗi nhé. Ngài cũng có tư cách 

nói xin lỗi nữa sao.

_Cô không phải Arista, làm sao cô biết Arista muốn tha lỗi cho ta hay không.

_Vậy hoàng tử cũng không phải là em gái tôi, sao lại biết cô ấy sẽ nhận lời xin lỗi của Ngài.

Miệng lưỡi cô gái này sắc sảo không thua gì Asisu mà hắn từng đấu khẩu.

_Cuối cùng tôi cũng biết, tại sao Carol hoàng phi lại không yêu Ngài. Một người không dám chịu trách nhiệm cho những hành động của mình như Ngài. Thật nực cười.

_Câm miệng, đừng tưởng ta không dám giết cô vì cô có thế lực chống đỡ. Không được xúc phạm tình yêu của ta dành cho Carol.

_Yêu? Vậy Ngài có dám bỏ vương vị hoàng tử để chạy trốn cùng cô ấy.

_Ta...

_Vậy cũng đòi là tình yêu.

_Nhưng nếu không có vương quyền, vinh hoa và phú quý, nàng ấy sẽ không yêu ta, ta không thể cho nàng ấy sống sung sướng trên nhung lụa. Để người mình yêu chịu khổ, đó cũng không phải là yêu.

Noami nhìn Izumin cười nhạt, trong phút chốc, cô cảm thấy tên hoàng tử này thật ngu ngốc đến đáng thương.

_Ngài có biết tại sao dù trong thâm cung đầy rẫy âm mưu ám sát, bủa vây bởi những khó khăn, những chuyện khủng khiếp hơn có thể đến với mình, nhưng Arista và Carol vẫn cố gắng ở trong cung không? Không phải vì quyền lực, vinh hoa, phú quý, mà là vì nơi đó có người họ yêu thương nhất, hoàng đế Menfuisu. Ngài có biết tại sao mẫu hậu ngươi vẫn còn ở lại được trong hậu cung sau bao tranh chấp sóng gió xảy ra mà không rời bỏ không, không phải vì ngôi vị hoàng hậu, mà là vì có Ngài và công chúa ở nơi đó.

_Ý cô là cho dù Menfuisu bị giáng xuống làm nô lệ, Carol vẫn yêu hắn.

_Hoàng tử, chẳng phải người đã tự có câu trả lời cho mình rồi sao.

Noami thở đài, chầm chậm quay ngựa đi, muốn để hắn một mình tự suy ngẫm, Izumin bất chợt nói với theo.

_Ta không thể quên Carol. Tim ta đau đớn vì cô ấy.

_Là Ngài không thể quên, hay Ngài không muốn quên.

_Asisu làm sao mà quên được Menfuisu.

_Cô ấy không quên hoàng đế, chỉ là khiến mình không đau khổ vì hoàng đế nữa. Nếu hoàng tử muốn quên hoàng phi Carol, không phải chỉ ngày một ngày hai là làm được. Trước hết Ngài phải tập chấp nhận sự thật trước đã. Chấp nhận rằng Ngài không phải là người đem lại hạnh phúc cho lệnh bà.

Nói xong Noami đi thẳng, còn Izumin thì rơi vào trầm ngâm suy nghĩ. Đó là lần đầu tiên Izumin tâm sự với một người nhiều như vậy.

- --

Izumin nghĩ, hắn thật may mắn khi có cô bên cạnh. Hắn khẽ nắm tay Noami, môi thì thào hỏi cô:

_Noami, bao nhiêu năm chúng ta bên nhau rồi, nàng nói cho ta biết xem, ta có phải là hoàng đế, người chồng, người cha tốt không.

Noami chỉ mỉm cười, nắm nhẹ lại tay của Izumin

_Đối với thần thiếp, hoàng thượng cái gì cũng là tốt nhất.

Fia

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.