Anh nào có nhàn hạ thoải mái mà cứu người? Là những tên đó cản đường
anh, còn động thủ đánh anh, anh ra tay chỉ vì khó chịu, không phải vì
người khác.
Cứu người? Cái việc vô ích đó, anh không làm!
"Nhưng anh thật sự đã giúp tôi, ai, miệng vết thương của anh vẫn chảy máu,
tôi, nhà của tôi ở ngay phía trước, anh đến nhà tôi một chút, tôi giúp
anh băng lại."
Vết thương nhỏ ấy, có gì đáng ngạc nhiên sao? Anh cũng đâu mất nhiều máu!
Mặc kệ cô, Quan Trí Đàn nổ máy, chân ga đạp xuống, định chạy lấy người,
nhưng cô nữ sinh này không biết sao lại kiên trì như vậy, anh đã ngồi
lên xe, cô còn cố gắng ôm lấy cánh tay anh.
"Buông ra." Anh rít lên,
bắt đầu nổi nóng, cô tốt nhất không nên khiêu khích giới hạn của anh!
Tuy anh không thường đánh phụ nữ, nhưng nếu chọc giận anh…
"Không được! Anh bị thương." Tiểu Trinh vẫn kiên trì không chịu buông. "Năm phút thôi, năm phút là xong, anh làm ơn…."
Anh đáng lẽ nên mặc kệ cô mà chạy đi, thấy việc nghĩa nên làm làm gì? Trong từ điển của anh không có bốn chữ này, anh là Quan Trí Đàn, từ điển chỉ
có bốn chữ "Làm theo ý mình".
Nhưng là, cô gái này vừa bị đám bất
lương kia trêu chọc, không phải sao? Một mình đi trên con đường nhỏ vắng vẻ này…. Đưa cô về nhà sao? Bữa ăn khuya của anh phải làm sao bây giờ?
"Lên xe." Quên đi, anh không phải người tốt, nhưng thỉnh thoảng cũng có chút lòng trắc ẩn.
Lấy ra một chiếc mũ bảo hiểm, quăng vào vẻ mặt ngây ngôcs của cô.
"Cô ở đâu? Tôi đưa cô về, đỡ bị người ta cường bạo giữa đường."
A…. Người này nói chuyện thật sự rất thoải mái!
"Ở ngay phía trước…." Cô không phải không đề phòng, cũng biết người con
trai trước mắt rất nguy hiểm, đánh nhau rất chuyên nghiệp, tính tình
cũng không tốt, vừa rồi nói chuyện mấy câu liền đánh người, xúc động
nóng nảy, giống như quả bom có thể nổ bất kì lúc nào.
Nhưng là, cô
tin anh không phải người xấu, cũng tin rằng anh sẽ không thương tổn cô,
vì thế nói cho anh biết nhà cô, leo lên phía sau xe anh.
Xe đi qua con đường mòn, qua một công viên nhỏ, ở một công trường có một
chiếc container cũ chứa đầy gỗ, cô gái yêu cầu anh dừng lại phía trước
thùng xe container.
"Đến nhà tôi rồi, cám ơn anh đưa tôi về." Xuống xe, đứng trước ngọn đèn mờ mờ của ngôi nhà, Tiểu Trinh ngượng ngập cười.
Đèn không quá sáng, nhưng đủ để anh thấy rõ ngũ quan cô gái, không thể nói
là xinh đẹp, nhưng dễ nhìn, vẫn còn mang theo vẻ trẻ con của học sinh
trung học.
"Ừm." Về nhà là tốt rồi. Quan Trí Đàn quay đầu xe, quyết định rời đi.
Nhưng cô vội ngăn anh lại, không cho anh đi. "Không được không được, anh
không thể đi! Miệng vết thương của anh phải bôi thuốc, không xử lý tốt
sẽ bị nhiễm trùng, vào nhà đi."
Cô gái này, sao lại phiền như vậy chứ?
Muốn cự tuyệt, nhưng…. Cự tuyệt có làm tổn thương cô không? Cô sẽ cho rằng anh ghét gia đình nghèo khó của cô?
* * *
Anh không phải người tốt, nhưng cũng không muốn làm người xấu, bề ngoài
tưởng vô tâm, nhưng kỳ thật anh suy nghĩ rát nhiều… Xem ra, đêm nay anh
nhất định sẽ đói bụng lên giường.
Rầu rĩ gật đầu một cái, anh xuống xe, để cô gái kéo tay vào nhà.
"Xuỵt, nói nhỏ thôi, ông nội tôi đang ngủ, ngồi ở đây, xong ngay thôi." Tiểu
Trinh để anh ngồi trên ghế, cô vội vã rửa sạch hai tay, lấy ra một hộp
thuốc, bôi cồn iot vào bông, giúp anh xử lý vết thương trên cánh tay.
"Ai, cô không phải muốn giết tôi chứ?" Quan Trí Đàn nhịn không được thấp
giọng oán. Cô rất vụng về, khiến miệng vết thương vốn không đau của anh
trở nên đau đớn, hơn nữa anh rất đói bụng, tính tình sắp không khống chế được.
"Xin lỗi, xin lỗi…" Cô nhẹ nhàng hơn, dùng băng gạc băng vết thương lại, cuối cùng buộc lại thành hình nơ bướm.
"….." Anh hối hận, làm người quả nhiên không nên quá hảo tâm, xem đi! Trên tay buộc ái quỷ này, có thể ra ngoài sao.
"Được rồi, tốt lắm." Tiểu Trinh không khỏi thở ra nghẹ nhàng. Cuối cùng cũng
giúp ân nhân bôi thuốc xong! Anh thỉnh thoảng lại mắng cô và tỏ vẻ bất
mãn, khiến cô thật sự vội vã.
"Thái độ gì vậy? Tôi mới phải cám ơn
trời đất!" Quan Trí Đàn nổi giận, nhưng lúc này bụng bỗng kêu lên, khiến khí thế của anh bị giảm đi hơn phân nửa.
Cô đương nhiên nghe thấy, nhưng không dám cười, anh đã hơi đỏ mặt, không nên cười nhạo người khác vào lúc này.
"Giờ các cửa hàng trong thị trấn đều đóng cửa rồi, nơi này cũng không có cửa hàng tiện lợi…. Tôi làm đồ ăn khuya, nếu không ngại thì, anh ăn một
chút được không? Tôi nấu mì, nhanh thôi."
"Này…." Ai muốn ăn đồ cô nấu? Anh sẽ đi mua!
Nhưng chưa kịp ngăn cản, cô đã đi vào phòng bếp nhỏ bên cạnh nấu nước sôi, lôi ra một đống rau xanh chuẩn bị.
Hiện tại đi, có kịp không? Nhưng cô nói rất đúng, đã trễ thế này, trên thị
trấn cũng không còn ai bán đồ ăn, ai bảo anh đi Đài Loan học đại học thì không đi, lại ở lại trường ở nông thôn này, muốn tới nhà gần nhất cũng
mấy cây số, đi qua đi lại cũng phải mất một giờ đi xe máy!
Quên đi, phải giải quyết cái bụng trước, Quan Trí Đàn anh cái gì cũng có thể chịu đựng, nhưng không chịu được đói bụng, hiện tại anh đói đếnmức muốn đi đánh người!
Anh thừa dịp đánh giá chỗ ở của cô gái, dù sao biến
thùng container thành nhà, đối với Quan thiếu gia từ nhỏ đã ăn sung mặc
sướng mà nói, là kinh nghiệm rất mới mẻ.
Năm phút sau, anh ngửi được mùi hương thanh đạm, một bát đồ ăn đặt trước mặt, khói bốc lên nghi ngút.
"Trong tủ lạnh không có nhiều đồ lắm, anh chịu khó ăn một chút…." Không có gì
để báo đáp anh, cô chỉ có thể dùng cách này, biểu đạt lòng biết ơn của
cô.
Quan Trí Đàn cũng không nói nhiều lời, cầm bát uống một ngụm canh, thất thần, sau đó lạ uống một ngụm.
Vốn tưởng rằng nước mì thanh đạm không vị, nhưng lại có mùi thuốc sắc trong veo, ngon ngoài ý muốn, ngay cả mặt mũi cũng rất QQ.
Trong bát không có thịt, chỉ có một đống rau xanh, nhưng không hiểu sao lại rất hợp khẩu vị, chỉ hai ba miếng đã hết.
Cơn đói được giải quyết, tính tình thô bạo cũng hết, Quan Trí Đàn nhìn
chiếc nơ bướm trên tay, còn có nữ sinh ngồi trước mặt chậm rãi ăn mì,
hàng lông mi đen khẽ nhướn lên.
"Cô tên gì?"
"Tôi? Tôi là Kỉ Tiểu Trinh." Cô nhu thuận trả lời ân nhân.
"Kỉ Tiểu Trinh…." Anh cao giọng, sau đó mắng: "Cô là đồ ngốc hả?"
"Sao?" Đột nhiên bị mắng, Tiểu Trinh cảm thấy kinh ngạc.
"Tùy tiện đưa một tên cont rai về nhà, cô mấy tuổi rồi? Không quen không
biết, cô biết tôi là ai không? Ngay cả tên cũng không biết mà cho người
ta vào nhà, cô tưởng xã hội này không có người xấu phải không?" Đây là
xuất phát từ hảo tâm mà trách cứ, Quan Trí Đàn không thể thể hiện bộ mặt ôn nhu được.
"Nhưng là…. Anh sẽ không như vậy." Tiểu Trinh bỏ bát
đũa, ánh mắt đơn thuần nhìn anh, kiên định nói: "Anh sẽ không như vậy,
anh giúp tôi, anh sẽ không hại tôi."
Cô có phải đã quá tự
tin không? Ngay cả anh cũng không tint ưởng anh sẽ không tùy hứng làm
thương tổn người khác, cô hiểu được anh bao nhiêu? Mọi người đều nói anh không cứu, cô lại biết trong anh vẫn còn phần thiện lương sao?
"Đồ ngốc." Anh mắng, nhưng khóe miệng không tự giác cong lên.
Quả là không ngờ tới, anh đánh nhau thuận tay cứu một nữ sinh ngốc, ngay ả
anh là ai cũng không biết, ngay lập tức tin anh là người tốt.
Lúc này, Quan Trí Đàn mới hiểu được, tin tưởng không lý do, là thứ anh cần nhất.
"Kỉ Tiểu Trinh, cô mấy tuổi…. Mười bảy? Học sinh trung học à? Tôi là Quan
Trí Đàn, hai mươi hai tuổi…. miệng mở to như vậy làm gì?"
Miệng mở lớn đâu phải lỗi của cô? Anh…. Anh lại là Quan Trí Đàn rất "lừng danh" sao….
Tiểu Trinh nằm mơ cũng không nghĩ tới, cô lại có cơ hội gặp gỡ với một đạit hiếu gia.
Anh đến từ Đài Bắc… Thật ra sinh viên trong trường đại học tư ở thị trấn,
hơn phân nửa đến từ nơi khác, nhưng Quan Trí Đàn thì khác, anh rất nổi
danh.
Bởi vì gần đây nhất anh đã giao chiến với con trai
của trưởng thị trấn, còn đánh hắn thành đầu heo. Bình thường trêu chọc
đến hắn, thường kết cục sẽ rất thảm, nhưng Quan Trí Đàn rất lợi hại, hậu phương vững chắc, đánh đối phương đến mức phải nhập viện, còn bắt gia
đình hắn phải tự mình đến giải thích…. Đơn giản vì bố anh là Quan Hữu
Đạt, là giám đốc một ngân hàng tài chính lớn.
Chuyện này lưu truyền
khắp nơi trong thị trấn, mọi người đều nói không nên chọc giận Đài Bắc
đại thiếu gia, anh ta rất hung đữ, tính tình khó chịu, không nhẫn nại,
khiêu khích anh tuyệt đối sẽ không toàn mạng, hậu phương của anh vô cùng chắc chắn, đắc tội anh sẽ bị nghiền xương thành tro.
"Anh đâu có tay rảnh để lau, em lau đi!" Quan Trí Đàn trừng cô, khó chịu rống.
Ánh mắt Tiểu Trinh không dám nhìn xuống dưới, bởi vì nửa người anh cởi
trần, chiếc búa trên tay đều đều gõ xuống, giúp cô đóng ghế.
Anh một tay giữ ghế, một tay cầm búa, quả thật không có tay cầm khăn mặt.
"Chuyện đó…"
"Làm sao nữa?" Quan Trí Đàn rống lên với cô nàng lề mề, "Mồ hôi rơi vào
trong mắt anh rồi, sau không mau lau đi?" anh hung dữ nói, ngẩng đầu để
cô nhìn thấy mồ hôi rơi vào hốc mắt.
"Được rồi, được rồi!" Tiểu Trinh bị dọa không có biện pháp, đành vừa thẹn vừa tức lại giúp anh lau mồ
hôi, gần gũi một người con trai như vậy, khiến cô có cảm giác rất quái
dị, rất thẹn thùng, mặt đỏ tim đập.
Nhưng là, anh là Quan Trí Đàn,
không phải người cô có thể vọng tưởng…. Nữ sinh trong lớp thường nói,
anh chỉ là thương hại cô mà thôi. Trong mắt không khỏi có chút cô đơn,
nụ cười dần dần nhạt đi.
Mùa hè năm ngoái cô đã lên cao
nhị, từ đó về sau, Quan Trí Đàn thường xuyên quan tâm chăm sóc cô, biết
cô đi làm thêm, sẽ tới trường đón cô tan học, đưa cô tới chỗ làm; Sau
biết cô vì tiết kiệm tiền xe buýt mà đi bộ về nhà, tức giận mắng cô một
trận, sau đó không chỉ đưa cô đi làm, mà làm xong còn đưa cô về nhà.
Ngẫu nhiên có ngày nghỉ, anh sẽ đến nhà cô tìm cô hoặc nói chuyện phiếm với
ông nội, ông nội tuổi đã lớn, không thể tiếp tục làm thợ mộc nữa, nhưng
ông lại là một sư phụ có tay nghề rất cao, gặp Quan Trí Đàn cảm thấy rất hứng thú, đem toàn bộ kinh nghiệm truyền cho anh. Vì thế về sau, Quan
Trí Đàn lại có thêm cơ hội đếnnhà cô, lấy mấy miếng gỗ đóng thành ghế
dựa, bàn, chậm rãi, thay đổi toàn bộ những đồ vật đã cũ kỹ trong nhà.
"Còn cổ nữa? Chỉ lau mỗi mặt thôi sao? Đừng có làm việc nửa chừng thì bỏ đấy!" Quan Trí Đàn không buông tha cô, soi mói nói.
"Anh, anh tự lau không được sao?" Là ảo giác của cô sao? Tại sao luôn có cảm
giác bị đùa bỡn? Chẳng qua lau mồ hôi thôi, anh sai bảo, làm cô khó xử,
bắt cô lau hết mồ hôi.
Anh cố ý. Tiểu Trinh biết như vậy, nhưng không dám vạch trần, cảm giác nói ra sẽ gặp phiền toái.
"Ngại sao, Kiể Tiểu Trinh, em báo đáp ân nhân cứu mạng như vậy à?" Quan Trí Đàn trừng mắt, lấy ân tình áp bức cô.