Tìm Lại Yêu Thương Ngày Xưa

Chương 21: chương 4.3




- Hai người đây rồi – Giọng Vũ Phong hớn hở vui mừng reo lên khi phát hiện ra hai người bọ họ đang đứng một bên cổng của phòng trà.
Cả hai vội vàng quay đầu nhìn về phía bọn họ. Vũ Phong đã sải bước gần đến chỗ bọn họ, còn ba người kia thì đang ung dung đi tới, Tùng Quân cho hai tay vào túi, bước đi khoai thoai, tạo cảm giác êm đềm. Ngọc Loan thấy ánh mắt anh trong đêm tối sáng vằng vặt , khóe môi nở nụ cười hiền lành thật dễ dàng khiến trái tim người khác loạn nhịp.
Ngọc Loan còn đang ngây người đưa mắt nhìn Tùng Quân thì Vũ Phong đã đứng trước mặt cô, đưa tay gõ đầu cô một cái “cốc “ , Ngọc Loan hoảng hốt xoa đầu đưa mắt nhìn Vũ Phong oán trách.
- Nè, anh chẳng phải đã dặn ngồi yên chờ anh sao. Sao lại chạy ra đây khiến anh phải đi tìm có biết không? – Vũ Phong cũng cong môi ngang ngạnh mắng.
- Bọn tôi thích đứng đâu là quyền của bọn tôi, liên quan gì đến anh – Hà Trang trừng mắt nhìn Vũ Phong đốp chát lại ngay, không tí nể mặt.
- Nè bà chằng, tôi đang nói Ngọc Loan, không liên quan đến bà chằn, đừng có xía vào – Vũ Phong tức giận nhìn Hà Trang, không ngờ là bà chằng này cũng đi theo lại còn không biết lớn biết nhỏ, nói chuyện không có tí lễ phép gì hết, ít nhiều gì anh cũng lớn hơn họ hai tuổi, đúng thật là đồ con gái đáng ghét vô cùng. Ngọc Loan tuy có cãi nhau với anh, phản đối những hành động ức hiếp của anh, nhưng vẫn theo một sự lễ phép kính trọng nào đó, còn Hà trang thì hoàn toàn không.
- Cô ấy là bạn của tôi, thấy bạn mình bị người khác ức hiếp làm sao tôi có thể trơ mắt ra nhìn. Còn anh, hạng đàn ông con trai gì mà ăn hiếp con gái, không biết xấu hổ mà con cao giọng – Hà Trang hất mắt mắng mỏ Vũ Phong.
- Ngọc Loan là em gái của tôi, chuyện anh em của tôi, mắc gì cô xía vào – Vũ Phong bực tức đến nỗi thật không muốn xem Hà trang là con gái để có thể đập cô một trận cho bõ ghét.
- Ai nói làm em gái của anh hả. Không ruột rà máu mủ gì thì đừng có lớn giọng nhận bà con rồi lên mặt này nọ.

Trước lời nói sắc bén của Hà Trang, Vũ Phong bực tức quay sang nhìn Ngọc Loan hỏi:
- Em nói xem, chúng ta có tình là anh em hay không?
- Bạn chẳng cần loại anh như anh ta làm gì – Hà Trang cũng quay sang Ngọc loan bảo.
Ngọc Loan thấy hai người bỗng nhiên cãi nhau, cô cảm thấy đau đầu vô cùng khó xử, đang nghĩ nên can họ thế nào thì hai người lại đưa cô vào tình huống phải lựa chọn. Mặt Ngọc Loan bối rối khó xử vô cùng, hết nhìn Hà Trang rồi lại nhìn Vũ phong, mà ánh mắt của hai người này, ai cũng muốn Ngọc Loan về phe mình, không cho Ngọc Loan một cơ hội từ chối. Mà Hà Trang từ lúc cô ấy cứu mạng cô, truyền máu cho cô, trong người cô có phần máu của cô ấy, cô luôn xem cô ấy như chị em thân thiết nhất của mình. Còn Vũ Phong, tuy lúc đầu anh gây phiền phức khiến cô tức giận, nhưng sau đó, anh luôn khiến cô vui vẻ khi đi bên cạnh, thật sự xem anh như một người anh trai. Thật sự giữa hai người, cô cũng không biết phải chọn ai bỏ ai, càng không muốn vì chọn người này mà mất đi người kia.
- Hai người đừng làm Ngọc Loan khó xử chứ. Nhường nhịn nhau một chút đi, tất cả đều là người lớn rồi mà. Không thấy mặt Ngọc Loan trắng bệch ra rồi hay sao, xem cô ấy không thể mở miệng trả lời luôn rồi kìa. Vũ Phong, cậu nên nói chuyện nhẹ nhàng hơn với con gái. Còn Hà Trang, em cũng phải nói chuyện lễ phép một chút – Đang trong tình huống căn thẳng thì Tùng Quân đã lên tiếng can ngăn, giúp cho Ngọc Loan thoát khỏi tình huống khó xử.
Vũ Phong xưa nay cũng rất coi trọng lời của Tùng Quân, cũng nhìn thấy vẻ bối rối khó xử trong mắt của Ngọc loan, cũng không đành lòng bức ép cô nữa, chỉ hừ nhẹ một tiếng quay mặt đi.
Còn Hà Trang sau khi Tùng Quân lên tiếng, thì cảm thấy mình trước mặt anh lại gây ấn tượng xấu như thế nên lí nhí nói:
- Xin lỗi, là do em nhất thời nóng giận.
- Được rồi, dĩ hòa di quý đi. Mình đặt bàn rồi, chúng at đi ăn thôi – Thanh Tùng vỗ tay phá vỡ bầu không khí căng thẳng xuang quanh vui vẻ rủ rê.
- Chúng ta đi thôi . Cần phải lấp thịt vào cái lỗ hũng trên má của em mới được – Vũ Phong vui vẻ nắm tay Ngọc Loan lôi đi, mặc kệ Hà Trang đứng yên ở đó dậm chân tức giận.
Ngọc Loan bị lôi đi mất ngờ không kịp phản kháng, vốn định tức giận, nhưng nghe câu “lấp thịt vào cái lỗ hũng trên má “ của cô thì không khỏi phì cười. Cái lúm đồng tiền của cô từ khi nào trở thành cái lỗ hũng vậy không biết nữa.
- Em cho anh đắp đến tết công gô luôn đó, anh mà đắp được, em mới nể – Cô bĩu môi đáp lời Vũ Phong.
Vũ Phong chợt đứng lại làm cô suýt chút đập đầu vào cằm anh, Vũ Phong nhìn Ngọc Loan từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên. Sau đó lắc đầu đáp:
- Anh suy nghĩ lại rồi, không thể cho em ăn thịt nữa, chỉ có thể cho em ăn rau thôi. Em là Pé heo mà. Heo chỉ có thể ăn rau mà thôi. Haha…

- Anh…- Cô tức giận dậm chân.
- Em tốt nhất là đừng nên dậm chân nha, nếu không đất lún là không ai cứu nổi em đâu. Xa cần cẩu cũng chưa chắc cẩu nổi em lên – Vũ Phong nói xong liền lùi bước bỏ chạy, cười vang khắp nơi.
Ngọc loan tức giận đến đỏ cả mặt, nhìn Vũ Phong hét lên:
- Vũ Phong, anh mau đứng lại đó cho em , em mà bắt được thì anh chết chắc.
- Lại đây mà bắt anh nè – Vũ Phong làm mặt xấu trêu chọc cô.
- Hai người này thật là trẻ con quá đi mất – Hải Đăng nhìn theo bóng dáng hai người khã lắc đầu cười bảo – Hai người họ rất hợp nhau,chỉ tiếc là trong lòng Vũ Phong chỉ có cô gái vát trắng kia mà thôi.
- Chưa chắc đâu. Cô gái ấy vẫn chưa tìm ra, nhưng biết đâu Vũ Phong đã bị Ngọc Loan làm rung lạc rồi thì sao – Thanh Tùng cũng bước đến bên cạnh trả lời.
- Chúng ta cá đi. Ai thua sẽ phải đãi một chầu nào.
- Được thôi. Mình cá là sau này Vũ Phong sẽ yêu Ngọc Loan – Thanh Tùng vui vẻ cá ngay.
- Quyết định vậy đi – Hải Đăng gật đầu rồi khoát vai Thanh Tùng bước đi theo hai người kia.

Không gian chỉ còn lại Tùng Quân và hà trang ở lại. Hà Trang cảm thấy hồi hộp vô cùng, cô không biết nên làm thế nào? Nên đi theo mọi người hay trở về, vì xem ra cô chính là người thừa nhất. Cô chỉ là đi theo Ngọc Loan đến đây mà thôi, giờ Ngọc Loan đi rồi, cô không biết phải làm sao. Nhưng cơ hội được tiếp cận với Tùng Quân thế này, cô không muốn bỏ lỡ tí nào cả. Cho nên cô mượn cớ cá độ của hải Đăng và Thanh Tùng mà tiến gần Tùng Quân hỏi:
- Anh có thấy hai người họ xứng đôi hay không?
Tùng Quân trầm mặt im lặng một lúc mới lên tiếng nói :
- Cái đó còn tùy thuộc vào tình cảm của Ngọc loan đối với Vũ Phong nữa.
- Vậy sao? Cũng phải, em thấy Ngọc loan ở bên anh ta, nhất định sẽ bị anh ta ức hiếp đến chết. Thật ra những người như anh hợp với tụi em hơn – Hà Trang cố tình bày tỏ một cách tinh tế, cô mong là Tùng Quân sẽ hiểu tâm ý của cô qua lời nói đó. Anh mắt nhìn Tùng Quân trả lời, không ngờ Tùng Quân lại nói:
- Em và Ngọc Loan đến đây bằng xe buýt đúng không? Vũ Phong chở Ngọc Loan rồi, để anh chở em đi.
Trước lời đề nghị của Tùng Quân, hai mắt Hà Trang sáng rực lên, vội gật đầu cảm ơn. CÔ cảm thấy hồi hộp vô cùng, cố gắng hít thở nhẹ nhàng bình ổn lại tâm trạng vui mừng của mình. Vậy là cô có thể tiếp cận với Tùng Quân rồi.
Đọc tiếp Tìm lại yêu thương ngày xưa – chương 4.4



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.