Tìm Lại Yêu Thương Ngày Xưa

Chương 51: chương 9.3




Ngọc Loan nằm co quắp trên giường, cô quyết định đi ngủ. Hy vọng ngày mai thức giấc, cô sẽ không còn nhớ lại nỗi buồn ngày hôm nay. Quên đi mối tình đầu vừa hé mở để chìm vào một lãng quên.
Ngày mai thức dậy cô sẽ mĩm cười và chúc phúc cho Hà trang và Tùng Quân, hy vọng hai người đó sẽ được hạnh phúc mãi bên nhau.
Đúng vào lúc Ngọc Loan quyết định chìm vào giấc ngủ thì chuông điện thoại của cô reo lên. Ngọc Loan mở mắt nhìn điện thoại, là Vũ Phong gọi đến. Cô nghĩ anh giờ mới nhìn thấy tin nhắn của cô nên mới gọi điện thoại đến an ủi cô. Ngọc Loan bắt mày định nói với Vũ Phong là mình đã không sao rồi. Anh không cần phải lo lắng cho cô đâu thì đầu dây bên kia điện thoại Vũ Phong đã lên tiếng:
- Mau đi ra ban công nhanh lên.
- Ban công – Ngọc Loan ngạc nhiên ngồi nhỏm dậy.
- Ừ, anh đang đứng ở dưới , ra mau lên – Vũ Phong trong điện thoại thúc giục.
Ngọc Loan liền ngồi dậy xỏ dép vào chân rồi mở cửa ban công phòng mình, rồi đứng sát ra ban công nhìn xuống dưới nhà. Vũ phong đang đứng bên dưới xoa xoa hai tay vì lạnh ngẩng đầu nhìn lên ban công phòng cô, thấy cô lú đầu ra liền quẩy lên ra hiệu chào rồi chỉ tay vào điện thoại. Ngọc Loan liền áp tai vào điện thoại nghe anh nói:
- Mau xuống đây đi. Anh đưa em đến một nơi.
- Bây giờ sao? – Cô hỏi trong điện thoại, nhìn đồng hồ đã 10 giờ tối rồi, sau đó cau mày lắc đầu nói tiếp – Đã trễ rồi , em mà đi sẽ bị la chết.
- Chúng ta lén đi. Nhảy xuống đi, anh đỡ em – Vũ Phong vừa nói vừa đập vào tay mình ra hiệu sẽ đỡ cô mà không để cô bị thương tích nào.
- Em sợ lắm – Ngọc Loan nhìn chiều cao ở ban công phòng mình với mặt đất, tuy cô ở tầng 1 nhưng chưa bao giờ cô dám nhảy xuống như thế.

- Không sao đâu mà. Anh nhất định sẽ không để em té đâu – Vũ Phong trấn an cô.
Ngọc Loan vẫn nhăn mặt lắc đầu. Quả thật không thể vì thất tình mà liều mạng nhảy lầu như thế. Nếu chẳng may chết đi thì không nói, nếu không chết mà chỉ bị thương hay què quặc gì đó thì cuộc đời còn đáng buồn hơn.
- Em có biết lúc em nhắn tin, anh đang ở đâu hay không? Anh đã phải chạy như điên hơn nữa tiếng đồng hồ để đến đây đó. Trời thì lạnh như thế, chẳng lẽ em lại để anh phí hoài công đến đây hay sao – Vũ Phong buồn rầu thất vọng nói.
Ngọc Loan thấy bối rối vô cùng, đúng là anh vì cô mà cất công đến đây, không thể phụ tấm lòng của anh được, cô nhìn ban công và mặt đất lần nữa, cắn chặt môi quyết định liều mạng một phen. Bèn nói vào điện thoại:
- Chờ em một chút, em thay đồ đã.
Nói xong cô quay người vào phòng thay một bộ đồ đơn giản. Quần jean, áo thun hết sức đơn giản, cầm theo áo khoát rồi đi ra ban công khóa cửa lại cẩn thận rồi nhìn Vũ Phong ra hiệu.
Vũ Phong thấy cô đã thay đồ thì mừng rỡ giang hai tay ra xa, chuẩn bị tinh thần thật tốt để đón lấy cô.
Tim Ngọc Loan đập thình thịch, quả thật đây là lần đầu tiên cô làm chuyện mạo hiểm như thế này. Cô quăng đôi giày xuống đất, tạo ra một âm thanh lộp bộp, khiến cô và Vũ Phong giật cả mình, chỉ sợ người bên dưới phòng nghe động mà thức dậy. Cả hai đứng im một lúc, hồi hộp chờ đợi động tĩnh, nhưng chẳng có ánh đèn nào vụt sáng cả.
Vũ Phong ra hiệu cho cô nhảy.
Ngọc Loan cắn môi leo lên ban công, sau đó hít thở sâu lấy can đảm, sau đó thả lỏng toàn thân nhắm mắt nhảy xuống nên dưới.

Vũ Phong đón lấy cô một cách chính xác, ôm chặt lấy cô lại, nhưng vẫn là mất đà và ngã phịch về phía sau kéo theo cả Ngọc loan.
Ngọc loan thấy toàn thân nằm trên người Vũ Phong, vòng tay anh ôm lấy cô thật chặt đúng như lời hứa không để cô bị chút thương tích nào. Tuy nhiên trán cô lại đập vào mũi anh, có chút tê tê. Trái tim đập loạn của cô cũng bình tâm lại, cô từ từ mở mắt ra. Không ngờ gương mặt cô với gương mặt Vũ Phong lại kề sát nhau đến như vậy, cô còn nghe rõ hơi thở về nhịp tim của anh. Trong ánh sáng mờ của điện thoại cô đang cầm trên tay, cô thấy mũi của Vũ Phong có chút đỏ như cà chua thì phì cười vuốt vuốt mũi anh hỏi:
- Có đau không?
- Sao lại không đau, thêm chút nữa là chảy máu rồi – Vũ Phong lườm cô nói.
- Sao em lại không thấy đau nhỉ? – Cô cười cười trêu.
- Để anh dùng trán đập vào xem em có đau không thì biết. Còn ở đó mà trêu anh.
Nói xong, cả hai nhìn nhau bật cười khúc khích. Không biết vì nụ cười của hai người hay là củ nhảy vừa rồi đã tạo ra âm thanh mà ánh đèn ở phòng bật sáng, cả hai hốt hoảng đứng dậy chạy trốn, Ngọc Loan để chân trần chạy rồi nhớ lại bèn kêu khẽ:
- Giày của em.
Vũ Phong lập tức quay lại lấy rồi cả hai lao ra khỏi bên đất vườn nhà cô, chiếc xe Vũ Phong đang dựng ở đó, nhanh chóng lái xe chạy đi. Cũng may xe Vũ Phong thuộc loại xịn nên không tạo ra âm thanh ầm ĩ náo động cả khu này. Cả hai ra đến đường lộ thì phá ra cười thích thú. Ngọc Loan đập vai Vũ Phong nói:
- Đây là lần đầu tiên em nhảy lầu, cùng trốn nhà đi chơi thế này.

- Cái gì cũng phải có lần đầu tiên chứ? Có thú vị không?
- Có, đến giờ tim em vẫn còn đập nè.
- Ôm chặt anh vào – Vũ Phong dặn Ngọc Loan rồi rồ ga thật mạnh, phóng xe lao đi, Vũ Phong đưa cô đi đến một hội chợ đông đúc.
- Vào đây làm gì – Ngọc Loan nhìn thấy trời tối mà mọi người vẫn đông đúc thì e ngại.
- Đương nhiên là đến để chơi rồi. Hôm nay phải chơi thâu đêm suốt sáng mới được – Nói xong Vũ Phong kéo tay Ngọc loan tham gia các trò chơi.
Vũ Phong chơi rất giỏi, hầu như thắng rất nhiều. Ngọc loan rất ít chơi mấy trò này, nên mãi chẳng thắng được chút nào hết, đành đi theo sau anh xách túi lớn túi nhỏ nặng trịch, cô mếu máo nói:
- Này, thôi đi. Anh ăn nhiều như vậy, không khéo mấy người ở đây sẽ đốt phong long chúng ta mất.
- Vậy thì em chơi đi – Vũ Phong đưa thẻ vòng thảy trên tay mình cho cô rồi bảo.
- Thôi, anh chơi đi, em chơi dở lắm.
- Anh dạy em, lại đây.
Ngọc Loan đành bỏ túi đồ qua một bên rồi đến trước quầy cầm cái vòng trên tay Vũ Phong xoay người chuẩn bị thảy. Vũ Phong đột ngột đứng sát sau lưng cô, một tay đặt ở eo cô, một tay nắm lấy cổ tay cô, ở phía sau giảng dạy cô cách thảy vòng cho chuẩn xác.
- Em phải nghiêng người như thế này….- Vũ Phong chỉnh lại tư thể cho Ngọc loan, hơi phả anh phủ đầy sau ngày cô, Ngọc Loan bất giác đỏ mặt, dù cô không có ý gì với anh nhưng mà dù sao cô vẫn là con gái, cũng có chút ngượng ngùng – Sau đó thì ném….

Ngọc Loan làm theo đúng y chang như vậy và cô quăng đúng vào một vòng, cô đờ người há miệng kêu lên rồi vòng tay ôm chầm lấy Vũ Phong nhảy lên vui sướng:
- Em thắng rồi…em thắng rồi.
Nhận được món quà đầu tiên, Ngọc loan vô cùng thích thú. Sau đó cô có hứng chơi nhiều hơn, được Vũ Phong chỉ dạy cách chơi, tuy cô không giỏi như Vũ Phong lần nào cũng lấy được phần thưởng nhưng ít ra cũng thấy thú vị, đến nỗi Vũ Phong nhìn cô cười trêu:
- Là ai bảo nghỉ mà bây giờ chơi hứng thú như vậy chứ.
Cô chỉ biết chun mũi cười trừ mà thôi.
Cuối cùng chiến lợi phẩm nhiều quá, Vũ Phong bèn đưa cô đến một nơi. Đó là một phòng trống, chỉ để vài vật dụng đánh đàn.
- Đây là phòng luyện tập của tụi anh.
- Ồ….- Ngọc Loan ngạc nhiên vô cùng. Cô cứ nghĩ họ là ngẫu hứng mà chơi, không ngờ lại có tập luyện nghiêm túc đến thế.
- Lại đây đi, anh thường đến đây để chút bỏ buồn phiền trong lòng – Vũ Phong chỉ vào bộ trống mình thường chơi nói.
Anh chỉ Ngọc loan cách đánh trống thế nào, hai tay anh nắm lấy hai tay cô bắt đầu gõ nhịp. Ngọc loan có thể cảm nhận được hơi ấm của anh qua lòng bàn tay đang nắm tay cô, qua hơi thở phủ trên đỉnh đầu cô, tim cô bất giác đập loạn cả lên, cô ngơ ngẩng lèn lút nhìn Vũ Phong , nào ngờ bị anh bắt gặp và nháy mắt với cô, cái nháy mắt trêu chọc y như lúc cô đi đến lớp anh bắt gặp anh bị thầy mắng.
Không hiểu vì sao lòng cô thấy khác lạ.
Đọc tiếp Tìm lại yêu thương ngày xưa – chương 9.4



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.