Tìm Núi

Chương 37: 37: Thứ Này Xem Như Sính Lễ Hay Của Hồi Môn




Sau khi Quý Duy Tri xoa bóp cho anh xong, cậu cũng thấm mệt, nằm sải tay sải chân trên sô pha rồi nói: "Em mới thấy vết thương của anh đã cắt chỉ rồi nhỉ?"
"Ừ, anh vừa đến bệnh viện một chuyến.

Bác sĩ Lục nói hồi phục rất tốt, có thể cắt được rồi." Thịnh Tuy nói.
"Em nói rồi mà, chuyện nhỏ thôi, không đáng để anh ủ rũ chán nản vì nó đâu." Bấy giờ Quý Duy Tri mới lười biếng nằm giãn cơ, không tránh khỏi thốt ra mấy tiếng hừ hừ.
Thịnh Tuy bị điệu bộ đáng yêu ấy nung nóng đến độ trái tim cũng ấm áp, khóe mắt đuôi mày đều là nét cười, đến nỗi anh muốn nói chút chuyện nghiêm chỉnh cũng không thể nghiêm túc được: "Tri Tri, bây giờ em có mệt không?"
Quý Duy Tri lắc đầu: "Không mệt, có chuyện gì hả anh?"
Lúc này Thịnh Tuy mới ngừng cười, anh gật đầu, nghiêm mặt nói: "Hôm nay anh còn đến cục Quản lý Hành chính Công thương một chuyến."
Quý Duy Tri nửa hiểu nửa không mà hỏi: "À, anh muốn làm chứng nhận gì hả?"
Lúc còn bé, ba mẹ Quý Duy Tri chưa từng mang công việc về nói ở nhà, Thịnh Tuy cũng không thường nói chuyện trên thương trường với bé con.

Vậy nên Quý Duy Tri hoàn toàn mù mờ mấy thứ này, nhắc đến cục Công thương cậu chỉ có thể nghĩ đến thứ đó mà thôi.
Thịnh Tuy lắc đầu, anh nói: "Không phải, anh muốn chuyển nhượng nhà máy dầu trẩu ra ngoài."
"?"
Quý Duy Tri bật thẳng lên như con cá chép, nói với vẻ không thể tin được: "Nhà máy gì cơ?"
"Nhà máy dầu trẩu Cần Thịnh."
Quý Duy Tri vẫn cảm thấy mình đã nghe nhầm, cậu hé miệng, nửa ngày trời cũng không thốt ra được câu nào.
Thịnh Tuy thấy cậu kích động như vậy thì tự kiểm điểm xem có phải anh đã dọa bé con rồi hay không.


Anh vội vàng giải thích: "Ngày trước anh luôn suy nghĩ, phải làm sao mới có thể vừa khiến liên hội nước X không nhìn chằm chằm anh, vừa có thể bảo đảm nhà máy này."
"Sau này anh bỗng hiểu ra rằng, họ dám động đến anh bởi mục tiêu là anh đây quá dễ đánh.

Nếu đổi thành một người mà họ không dám động đến đại diện cho nhà máy dầu trẩu, chắc họ sẽ yên tĩnh hơn nhiều."
Điều này tương đương với diễn kịch cho người ngoài xem, nhưng diễn viên đó phải vừa đáng tin vừa là cục xương cứng, đúng thật không dễ tìm.
"Uổng cho người ta đều nói anh thông minh, em thấy anh là tên đần thì có." Quý Duy Tri vội đến độ nói năng lộn xộn hết cả lên: "Anh đây là đưa dê vào miệng cọp đó! Miếng thịt béo bở như vậy, anh đưa cho người ta rồi còn muốn lấy về ư? Ai sẽ ngoan ngoãn trả cho anh! Nhiều tiền đến thế cơ mà, mọi người tranh nhau bể đầu cũng muốn có nó!"
Quý Duy Tri to giọng nhảy tới nhảy lui, sợ Thịnh Tuy thật sự làm ra chuyện ngu ngốc.
Thịnh Tuy mân mê sống mũi, lấy mắt kính xuống, cầm khăn lau cẩn thận.

Dây xích cũng lần lượt lay động theo biên độ.
"Em đừng gào, gào cũng vô dụng, thư chuyển đổi của bên Công thương đã đưa xuống rồi."
"Gì?" Quý Duy Tri càng to tiếng hơn: "Trời ơi sao anh làm chuyện quan trọng mà chẳng hó hé tiếng nào thế? Anh cho ai, sẽ không phải là Bạch An Hiền chứ!"
Thịnh Tuy lau kính xong thì nói một cách bất lực: "Với quan hệ giương cung bạt kiếm trên bàn đàm phán của cậu ấy với nước X, anh dám cho, cậu ấy cũng không dám nhận đâu."
"Vậy còn có thể là ai?" Quý Duy Tri sàng lọc hết một lượt trong đầu những công tử giao hảo với Thịnh Tuy, nhưng cậu không tìm ra cái tên nào đáng tin.
Thịnh Tuy khẽ cười, anh bước đến bên lò sưởi âm tường, rút ra một tờ giấy tiêu đề màu đỏ từ chồng sách được sắp xếp ngăn nắp: "Em tự xem đi."
Quý Duy Tri vội vàng nhận lấy, nhìn xuống dưới với vẻ nghi ngờ.

Cậu lướt qua từng hàng thuật ngữ mà cậu không hiểu, cuối cùng ánh mắt cố định trên họ tên nằm cuối cùng: [Quý Duy Tri].
???

Cả tâm trí của Quý Duy Tri đều là sương mù, cậu trỏ văn kiện mà nói không nên lời, liên tục dụi mắt: "Em?"
"Ừ, em." Thịnh Tuy thấy cậu giống như bé mèo con vậy, anh mềm lòng ghê gớm, cười nói: "Em đừng dụi nữa, không nhìn lầm đâu."
"Không đúng, sao có thể là em chứ?" Quý Duy Tri chừng như muốn nhấc cái ghế lên, đi tới đi lui vòng quanh ghế sô pha.
Thịnh Tuy bị cậu lắc lư đến nỗi choáng đầu, anh kéo tay áo của cậu để cậu đừng đi loanh quanh lung tung: "Em là người của cục Quân Chính, có thể uy hiếp họ.

Hễ nước X vẫn muốn đàm phán, họ tuyệt đối không dám dở trò gì với em."
"Vậy cũng không được! Ầm ĩ quá, một sinh viên trường quân đội như em đâu hiểu cái này.

Thứ, thứ, thứ này từ chối thế nào, còn đổi được không?"
"Đã đóng dấu hết điều khoản rồi, không đổi được."
"Vậy em có thể chuyển lại không?"
"Chuyển tới chuyển lui, em chê cục Công Thương không đủ kẹt hay sao."
Quý Duy Tri dừng chân, lắc đầu liên tục, cả người cậu đều đang kháng cự: "Nhưng anh...!làm gì có ai không nói một tiếng nào như anh!"
"Cũng không phải không nói tiếng nào." Thịnh Tuy nào chịu nỗi oan này: "Lúc trước anh hỏi em cần chữ ký và chứng nhận.

Khi ấy em nói rằng tuỳ anh cầm đi làm gì cũng được."
Quý Duy Tri bị lời này thức tỉnh rồi nhớ ra chuyện xem phim lần đó, tần suất đi lại càng tăng cao, cậu vội đến độ giọng cũng thay đổi: "Hoá ra anh đã bắt đầu chuẩn bị từ lúc ấy?"
Thịnh Tuy an ủi: "Em đừng đi loanh quanh, em bình tĩnh trước đã."
Quý Duy Tri sốt ruột, nhưng cũng không dạo quanh nữa mà ngồi xuống ngoan ngoãn nghe anh nói.

"Trên danh nghĩa thì quyền quản lý nằm ở chỗ em, em có thể tùy ý xử trí nó, nhưng anh vẫn ở tầng quản lý, nó chỉ đổi tên trực thuộc mà thôi.

Em không cần bận tâm chuyện lớn nhỏ trong nhà máy, để anh quản lý tiếp là được." Thịnh Tuy nửa đùa: "Anh làm việc, em được lợi, một cuộc mua bán đảm bảo có lợi nhuận như thế này không dễ kiếm đâu."
"Đây là chuyện mua bán ư?" Quý Duy Tri gào nửa ngày trời, cậu cũng thấy mệt, cảm thấy tất thảy đều không thuyết phục, nhưng ván đã đóng thuyền, cậu cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ nói một cách quái gở: " Cách của anh nhiều thật đấy."
Chẳng trách mấy ngày nay hồn vía của Thịnh Tuy ở trên mây, hoá ra không phải anh làm mình làm mẩy, mà là đánh nước cờ lớn.
Quý Duy Tri xem như đã hiểu rõ, không thể để Thịnh Tuy sống một mình, ai biết được ngày nào anh ấy sẽ nảy ra chủ ý gì mới.
Thịnh Tuy thấy dáng vẻ giận dỗi của cậu rất thú vị, anh không nhịn được mà chọt má cậu, hiển nhiên bị cậu né tránh.
Quý Duy Tri nói với vẻ không vui: "Trước hết anh đừng chạm vào em, để em bình tĩnh đã."
Thịnh Tuy không ngờ cậu phản ứng mạnh như vậy, anh tiếp tục khuyên: "Nếu em không nhận, ban quản trị vô chủ, vậy tất cả quyền hành của nhà máy đều gặp nguy."
Quý Duy Tri cảm thấy lời này rất hợp lý, lâm vào thế khó trong thinh lặng.
"Em yên tâm đi, chỉ đổi lớp da bên dưới mí mắt nước X mà thôi, chẳng có gì to tát cả."
"Thật không?" Quý Duy Tri vẫn cảm thấy bất thường.
Chẳng hạn, rõ ràng Thịnh Tuy mới bị thương gần đây, làm sao anh đã sớm phòng ngừa chu đáo từ lúc xem phim được, chẳng nhẽ anh ấy đã có suy nghĩ giao nó cho cậu từ lâu? Nhưng dựa vào đâu chứ?
Song Quý Duy Tri không biết rằng, trong góc khuất ánh sáng không tìm thấy, Thịnh Tuy thở dài với giọng điệu rất khẽ khàng: "Nhà máy trả lại cho em vốn là vật về chủ cũ."
"Chủ gì cơ?" Quý Duy Tri chỉ nhìn thấy miệng anh cử động, không nghe rõ lời.
Thịnh Tuy nhìn chằm chằm lò sưởi âm tường, ánh mắt dần mê man, một lúc lâu sau anh mới kéo khoé miệng, cười miễn cưỡng, nói bằng giọng rất nhẹ nhàng: "Không có gì.

Anh nhớ đến vài chuyện xưa."
Quý Duy Tri hoài nghi: "Em cứ cảm thấy anh còn có chuyện giấu em."
Lò sưởi âm tường bất ngờ bùng cháy, ngọn lửa vang lên tiếng lốp bốp.

Quý Duy Tri vội vàng đi thêm củi lửa, quên mất chuyện này.

Đợi đến khi cậu quay người, Thịnh Tuy đã lấy đồng hồ quả quýt ra xem: "Trễ quá rồi, nói kỹ hơn nữa thì mai không dậy nổi đâu."
Quý Duy Tri nhìn thời gian, quả thật phải về phòng nghỉ ngơi.
Nhưng trải qua một hồi như vậy, Quý Duy Tri nào ngủ được nữa?
Cậu vẫn đang mải miết lo lắng, nghĩ ngợi vẩn vơ về những thứ cái có cái không, thậm chí lo lắng Thịnh Tuy sẽ vì vậy mà phá sản.
Bé con không hay biết gì về của cải nhà họ Thịnh, hỏi một cách hồn nhiên: "Nhưng bây giờ Viễn Thịnh tạm thời tuỳ cho cục sử dụng, Cần Thịnh lại giao cho em, vậy anh phải làm sao?"
Thực ra tài sản còn lại của Thịnh Tuy đâu chỉ có chừng ấy, nhưng anh đang cố tình trêu bé con, vậy nên anh hất cằm về phía Quý Duy Tri: "Thế nếu đến lúc anh không còn tiền để tiêu nữa..."
Quý Duy Tri còn tưởng anh muốn nói mấy lời kiểu như "lấy lại nhà máy" nên cậu gật đầu lia lịa, chẳng ngờ rằng câu mà người đối diện nói là: "Anh sẽ làm nhân tình của giám đốc Quý."
Trong thoáng chốc Quý Duy Tri mặt đỏ tía tai, đầu lắc như trống bỏi, chuyển nhượng gì đó, quyền quản lý gì đó, tất cả đều bị cậu ném ra sau đầu.
Nếu không phải cậu vẫn nắm tờ giấy trắng tiêu đề màu đỏ trong tay, Quý Duy Tri gần như phải nghi ngờ rằng đây là vở kịch do Thịnh Tuy nghĩ ra để mê hoặc cậu.
"Cái gì với cái gì chứ, anh nghiêm túc chút đi." Quý Duy Tri áp tay lên mặt định hạ nhiệt cho nó, nhưng chỉ tốn công vô ích.
Thịnh Tuy "à" một tiếng, gật đầu: "Được, chúng ta nói vài chuyện nghiêm túc."
Khi Quý Duy Tri nghĩ rằng anh muốn thảo luận chuyện quan trọng nào đó với cậu, cậu nghe thấy chất giọng phong lưu mà trầm thấp của người đàn ông: "Em nói xem, anh thế này thì xem như là của hồi môn hay xem như sính lễ?"
Tên đàn ông này lại không đứng đắn rồi.
Song điều hoang đường là, Quý Duy Tri còn thật sự cân nhắc vấn đề ấy.
Hai người đàn ông, có những thứ như hôn nhân ư? Nếu có...
Quý Duy Tri ấy vậy mà lén lút so sánh chênh lệch chiều cao của hai người rồi nhớ lại tiểu thuyết mà cậu từng thấy trên phố, cân nhắc xem lúc làm chuyện thân mật phải phân công thế nào.
—— Quả thực Thịnh Tuy cao hơn cậu mấy centimet, nhưng vai anh có vết thương, có vẻ không mấy thích hợp để làm chuyện quá kịch liệt...!Khụ, vậy thì vẫn để cậu làm à?
Dừng lại, đây là ba cái thứ tạp nham gì chứ.
Vẻ mặt của Quý Duy Tri vào lúc này đặc sắc vô cùng, kết hợp giữa khát cầu kiến thức và nỗi sợ với thứ chưa biết, Thịnh Tuy nhìn mà tim cũng ngứa ngáy.
"Vui đến thế," Thịnh Tuy búng tay trước mặt cậu: "Em đang nghĩ gì đó?"
Quý Duy Tri đột ngột hoàn hồn, cậu lắc đầu, nói với một khuôn mặt thanh thuần và đứng đắn: "Không có, em đang cân nhắc xem làm thế nào để quán triệt quan điểm bình đẳng và xoá bỏ thói xấu cưới hỏi ma chay của thời đại cũ.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.