Tìm Thấy Sự Thật

Chương 1: 1: Đau Đớn




Ngọc Mây là cô gái tài giỏi năm nay cô ấy 25 tuổi làm pháp y, có gia đình hạnh phúc như bị vỡ tan khi cô tận mắt nhìn thấy ba cô trong 1 cơn mưa gió sấm chớp bị người ta đẩy xuống vực
- reng reng reng
Ngọc Mây tỉnh dậy,đưa tay lên tắt báo thức, bước xuống giường, đi ra ngoài phòng, vẫn là hình ảnh mẹ Ngọc Mây đang chuẩn bị đồ ăn
"con dậy rồi thì vào ăn cơm đi mẹ cũng chuẩn bị cơm con mang theo rồi này"
Ngọc Mây ngáp ngắn ngáp dài
"lúc nào mẹ cũng dậy sớm làm chi vậy con thuê giúp việc rồi mà"
Mẹ của Ngọc Mây quá hiểu con gái mình
" con khó ăn từ nhỏ rồi không phải đồ mẹ nấu con không thể ăn đâu"
Ngọc Mây chỉ biết lắc đầu ngao ngán
"rồi rồi rồi con biết nhưng con không muốn mẹ cực"
- Mẹ Ngọc Mây có cơ hội hối thúc
" con không thấy mẹ cực thì mau cưới 1 người chồng rồi sinh cho mẹ đứa cháu đi"
- Ngọc Mây lật đật lấy đồ đạc
"thôi thôi con tới giờ đi làm rồi"
- Mẹ Ngọc Mây lật đật chạy ra cửa
"con lại thế rồi nhớ 7 giờ đi xem mắt nha"
- Ngọc Mây lật đật mang giày

"lại ai nữa thế"
- Mẹ Ngọc Mây vừa cầm cái muỗng vừa nói
"là 1 người con mà mẹ mới quen rất đẹp trai cao tráo và tốt bụng nữa còn.

.

"
- Ngọc Mây liền gắt lời liền chạy ra ngoài
"nếu tốt như vậy mẹ đi xem dùm con đi nha"
- Mẹ Ngọc Mây nhìn ra ngoài cửa
"con bé này lại nữa rồi"
điện thoại reng lên
- Ngọc Mây bốc máy
"chuyện gì vậy Nguyệt Ánh "
- Nguyệt Ánh lập tức thông báo
" chị ơi xảy ra chuyện rồi vụ án tại ngã xxxx.

"
- Ngọc Mây cau mày trả lời nhanh gọn
"cảnh sát đã nói sơ bộ nó chưa"
- Nguyệt Ánh lập tức nhanh nhảu đáp lời
"hiện trường có thể cho thấy là 1 vụ cưỡng hiệp"
- Ngọc Mây thay đổi sắc mặt
"tôi lập tức đến ngay, đo thân nhiệt của thi thể rồi đến nơi báo tình hình"
- Nguyệt Ánh trả lời ngắn gọn
"rõ!"
Chạy đến nơi Ngọc Mây liên vào hiện trường đưa thẻ lên cho cảnh sát coi để vào trong
- Nguyệt Ánh vừa đi theo vừa thông báo
" đo thân nhiệt và biết được khoan thời chết là 5 tiếng trước"
Ngọc Mây mang bao tay vào rồi đưa tay chạm vào thi thể

- Nguyệt Ánh lập tức cung cấp thông tin
"trên cơ thể không có 1 vết thương vậy nguyên nhân cái chết ở đâu"
- Ngọc Mây nhìn quan sát
" không phải cứ có vết thương mới có thể giết người,họ cũng có thể giết người từ bên trong"
Ngọc Mây mở miệng nạn nhân ra rồi kêu Nguyệt ánh lấy dụng cụ lấy ra trong miệng nạn nhân 1 mảnh nhỏ của bị nhựa
- Ngọc Mây bỏ vật chứng vào bịch
"đưa qua bộ phận xét nghiệm"
Ngọc Mây nhìn nạn nhân
" tôi sẽ trả lại công bằng cho cô và đưa người làm cô mất mạng ra ngoài ánh sáng khiến hắn phải chịu nổi đau cô đang chịu"
- Nguyệt Ánh chạy vào
"mẹ của nạn nhân đang ở trước"
Ngọc Mây đứng dậy nhìn ra hướng mẹ của nạn nhân
" mong là mẹ cô sẽ hiểu cho công việc của tôi và họ sẽ thông cảm và giúp đỡ tôi mong là cô sẽ giúp tôi"
Ngọc Mây đi về phía
Tiếng khóc lóc thảm thiết này thất khiến người ta cảm nhận được nỗi đau tột cùng
- Mẹ của nạn nhân đang quỳ dưới đất
"con gái tôi con gái tôi, sao con bỏ mẹ vậy con con tỉnh lại đi mà con đừng như vậy"
Người mẹ ngất đi, được đưa vào bệnh viện,ngày hôm sau Ngọc Mây và Nguyệt Ánh vào bệnh viện
- Ngọc Mây mở cửa chào hỏi
" con chào cô"
- Mẹ của nạn nhân vẫn còn thất thần

" con gái tôi không chết vậy đâu đúng không bác sĩ "
- Ngọc Mây im lặng 1 hồi rồi
"con biết cô rất đau đớn như mong cô hay để lại tâm trí mà lo cho em"
Ngọc Mây ra hiệu bằng mắt cho Nguyệt Ánh
- Nguyệt Ánh nhanh hiểu ý
"con đỡ cô ngồi dậy nhé"
- Mẹ của nạn nhân vẫn không nhìn Ngọc Mây
" sao lại xảy ra chuyện này con gái tôi "
- Ngọc Mây hạ giọng
"cô muốn giúp con gái mình tìm hung thủ không"
- Mẹ của nạn nhân nhìn Ngọc Mây
"tôi phải làm gì giúp con gái tôi đây"
- Ngọc Mây mạnh dạn nói
"con biết đây là có lỗi với cô như con xin cô để con khám nghiệm tử thi cho con gái cô"
*1 đổ vỡ vang lên máu chảy xuống
Người mẹ lấy cái ly trên bàn ném vào đầu của Ngọc Mây.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.