Sáng hôm sau, như đã hẹn trước, Thiên Trang đặt đồng hồ báo thức lúc 4 giờ 30, chuẩn bị xong đúng 5 giờ sẽ ra biển ngắm mặt trời mọc. Lúc cô mắt mũi tèm nhèm bước ra khỏi phòng, Đức Minh đã chờ sẵn, thấy bộ dáng ngủ gà ngủ gật của cô anh phì cười:
- Anh đã nói là em thức không nổi thì thôi hôm nào anh dẫn em đi.
- Không, lần nào đi chơi với ba mẹ cũng không được ngắm mặt trời mọc cả. Mẹ toàn nói em mơ mộng. Nhưng trong phim mặt trời mọc rất đẹp, em rất muốn xem.
- Vậy đi thôi.
Hôm nay anh mặc một bộ đồ thể màu trắng nhìn rất năng động và trẻ trung. Tuy không phải là bộ đồ cao cấp hàng hiệu như anh vẫn mặc hằng ngày, chỉ là một bộ đồ mua vội vã ở chợ vào chiều qua thôi nhưng ngắm rất thích mắt, có cảm giác gần gũi hơn. Cô thích anh hiện tại hơn là anh của sự chỉnh chu, hàng hiệu. Thiên Trang cũng mặc một bộ đồ thể thao giống anh, cùng anh đi ngắn biển, chào bình minh. Hai người ăn sáng rồi quay trở về Thành phố lúc gần Mười hai giờ trưa.
Thiên Trang có nói với anh việc tạm thời chưa nói chuyện tình cảm này cho ba mẹ biết, cô muốn chuyện của chị hoàn tất rồi mới nói. Anh đồng ý vì không muốn làm cô suy nghĩ thêm.
Về đến nhà, anh ở lại ăn cơm trưa với gia đình cô rồi mới về nhà mình. Kể từ hôm đó trong cô bắt đầu có những len lỏi khác lạ. Tuy tâm trạng vẫn hoang mang nhưng có những hạnh phúc nhất định.
Sau khi tiệc đính hôn diễn ra chị Ân phải tất bật chuẩn bị cho đám cưới nào chọn váy, chụp ảnh và cả việc bắt đầu những buổi tập vật lý trị liệu đầu tiên, hôm nào chị đến bệnh viện về là ngày đó mẹ cô khóc hết nước mắt, bà nhìn chị chịu đau đớn tập đi mà khổ không tả nổi. Nhưng vì tình yêu, vì có Thế Khôi làm động lực mà người chị từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu đau đớn của cô vẫn kiên cường tập luyện. Ba mẹ vì lo cho bệnh của chị và đám cưới sắp đến, tự dưng cũng ít quan tâm đến cô hơn, nên việc tối tối cô thường ra ngoài đi chơi với Đức Minh, mỗi sáng cô lại nhận được một bó hoa Tulip mà cô thích cũng không ai hay biết.
Nhưng trong cô vẫn còn một nỗi do dự đó chính là chuyện Đức Minh cầu hôn cô. Hôm nào anh cũng nói anh đợi câu trả lời của cô. Cứ thế đã trôi qua một tuần. Cô vẫn như lênh đênh trên con thuyền nhỏ giữa biển cả đại dương mênh mông, không biết tính sao. Cô hoang mang, bối rối, cô chưa chuẩn bị tâm lý cho việc này.
- -- ---
Ngày hôm nay, vừa sáng sớm mọi người đã ra ngoài hết, ba vẫn đi làm như bình thường, mẹ và chị tranh thủ qua bệnh viện kiểm tra sức khỏe rồi đi lấy sơ-rê cưới. Hai cô giúp việc cũng đã đi chợ từ sớm phụ mẹ trong việc mua bông hoa trà quả. Chỉ còn 3 ngày nữa là đến lễ cưới của chị rồi.
Thiên Trang thức dậy thấy không việc gì làm nên ở trong phòng đọc sách, đến hơn 10 giờ thì chị và mọi người về nhà. Nhưng hôm nay chị không về thẳng phòng mình như mọi hôm mà ghé phòng của cô. Thấy chị mở cửa chống nạn bước vào, Thiên Trang vô cùng bất ngờ, vội vàng chạy đến đỡ chị.
- Chị mới đi lấy đồ cưới về có mệt không ạ.
- Không em, anh Khôi bảo tài xế đến chở nên cũng không mệt.
- Dạ. Chị ngồi nghỉ ngơi đi - Cô gật đầu cũng không biết nói gì thêm, cô biết chị qua đây là có chuyện muốn nói với cô. Nhưng đó là chuyện gì cô không rõ và cũng không dám hỏi.
Chị của cô nhìn chậu hoa tulip trong phòng, nhìn chiếc ghita trên giá một lúc rồi chị nói:
- Trang nè, chị có chuyện muốn tâm sự với em.
- Chị cứ nói đi em đang nghe ạ.
- Em nghĩ chị có thể trở thành người vợ xứng đáng với anh Khôi không? Sáng nay mẹ dẫn chị đi khám có trao đổi với bác sĩ khoa thần kinh về vấn đề của chị, trong thời gian sắp tới chị vẫn phải uống thuốc điều tiết tuần hoàn não, trong ba năm tới chị không nên có thai vì khi mang thai sẽ hạn chế dùng thuốc, như thế đầu chị sẽ rất đau. Rồi chân chị cũng không vận động nhanh được nữa. Như vậy liệu anh Khôi có chán ghét chị không? Có phải anh ấy chỉ vì gánh nặng trách nhiệm mới lấy chị không? Chị rất muốn hủy hôn lễ này chị thấy mình không xứng đáng.
Cô nghe chị nói thế có hơi ngẩng người bần thần, cảm thấy vô cùng khó xử. Nhưng rất nhanh sau đó cô đã tươi cười, nói:
- Cái này có được xem là trầm cảm trước hôn nhân không ạ? Vấn đề về việc con cái chị có nói với anh Khôi chưa?
- Chị có nói rồi, anh ấy nói không sao, anh ấy nói bọn chị còn trẻ không vội... nhưng chị sợ lắm Trang à, chị sợ ba năm sau chị vẫn không được phép mang thai vậy phải làm sao? Có phải là lúc đó chị phải ly hôn không? Hay em kết hôn với anh ấy đi....
- Trời chị nói gì lạ vậy? - Thiên Trang hết cả hồn khi nghe chị nói thế, một vết thương mới vừa lành lại rách toạc ra, cái điều cô từng mơ ước nay được chính miệng của chị nói ra, nhưng với cô là điều mãi mãi không thể thực hiện được; có một vết roi ngựa quất vào tim cô. Cô lại phải đè nén tất cả vờ bình tĩnh - từ nhỏ chúng ta đã lớn lên bên nhau, em luôn xem anh ấy như anh rễ tương lai của mình mà thôi. Với lại tính anh Khôi thế nào chị phải rõ hơn em chứ. Anh ấy đã nói không sao thì từc là không sao.
- Nhưng hơn tháng nay anh ấy lạ lắm như có điều gì giấu giếm chị vậy, mật khẩu điện thoại cũng đổi, mật khẩu laptop cũng vậy.
Thiên Trang hơi lúng túng, cái này thì cô không biết giải thích sao, cô đành nói:
- Vấn đề chuyện cá nhân của "anh rễ" em không có thẩm quyền xen vào. Chị muốn biết pass gì thì liên hệ "anh rễ". Và Chị à, phải tin tưởng chồng mình.
Chị nghe cô nói xong thì gật đầu: - Đúng rồi, chị phải tin tưởng chồng của mình, anh ấy cũng cần có thời gian và không gian riêng tư. Chị sẽ không hỏi anh ấy đâu, chị sẽ tin tưởng anh ấy.
Rồi hai chị em nhắc về tuổi thơ, nhắc lại nhưng câu chuyện vui của đám nhóc ngày bé. Nói về giấc mơ của chị ở tương lai, về kế hoạch sau này chị muốn có 2 đứa con... trong lúc vô tình chị kể:
- Ngày bé, chị ghen tỵ với em lắm, chị cứ nghĩ anh Khôi yêu em không hà. Anh ấy luôn thích chơi với em. Giờ cũng thế, đôi khi chị thấy ánh mắt hai người nhìn nhau rất đặc biệt.
- Chị... chị... lại nói gì thế, làm gì có chuyện đó - Thiên Trang có hơi chột dạ, cô quay mặt đi chỗ khác, bắt gặp bình hoa Tulip trên bàn, suy nghĩ tí cô quay lại nói với chị - Em đã có người yêu rồi, hôm nào sẽ dẫn về cho chị gặp mặt. Chị đừng nghĩ lung tung nữa.
- Cái gì, thật không? Ai thế? - Thiên Ân trố mắt, hét toáng lên.
- Chủ nhân của mấy bông hoa Tulip kia - Cô chỉ về phía bình hoa.
- Anh ấy tên gì, làm nghề gì? Có quen biết với gia đình ta không, hai người quen nhau từ khi nào? - Thiên Ân đặt ra một loạt câu hỏi.
- Bí mật. Vài hôm nữa chị sẽ biết. Tụi em quen nhau cũng gần bốn tháng rồi.
- Haizzz - chị thở ra - tùy em vậy. Thôi chị về phòng nghỉ đây, sáng giờ cũng mệt rồi. Đợi xem mặt bạn trai em.
- Dạ, để em dẫn chị về phòng.- cô không giữ chị lại thêm vì cô biết mục đích chị qua đây không phải là để tâm sự, không phải để tìm hiểu về chủ nhân những bông hoa Tulip, mà chị đang nghi ngờ cô và Thế Khôi nên chị qua đây là để dò hỏi. Sau khi biết cô đã có bạn trai, mục đích đã đạt được chị tự nhiên sẽ không quan tâm tới những chuyện khác
- Không sao, chị tự đi được.
Thiên Trang không ép chị thêm, cô không muốn chị có cảm giác mình cần người giúp đỡ, cô để chị tự nhiên, nhưng vẫn nhẹ nhàng tiễn chị ra cửa. Sau khi chị đi, cô đóng cửa phòng lại thở dài một hơi.
Lúc này cô đã có quyết định của mình. Cô lấy điện thoại di động nhắn tin cho Đức Minh.
"Chiều nay em muốn nói chuyện với anh".
"Được, anh làm việc xong khoảng 6 giờ qua đón em, mình đi ăn tối"