Dung Nhược gắt gao quan sát gương mặt anh tuấn trước mắt, lặng yên chờ đợi đáp án.
Cần nói sao? Nên nói như thế nào?………. Vân Trạm bắt buộc chính mình nhắm mắt lại, không nhìn tới ánh mắt đang tản ra mong chờ cùng vội vàng kia.
“Làm sao vậy?” Thời gian trầm mặc khá lâu, khiến Dung Nhược nhẹ nhàng nhíu mày,”Lần trước anh đã nói là sẽ kể cho tôi nghe”.
“Nếu em đã không muốn nhớ lại, lúc này cần gì phải cố chấp?” Vân Trạm không
nhìn cô, chỉ thản nhiên mở miệng. Cô cố ý quên đi đoạn thời gian đó, là
vì nó đã gây tổn thương cho cô quá lớn, vậy thì nay, cần gì phải bắt anh vạch trần chuyện cũ, đả thương cô một lần nữa.
“…… Thế nhưng
khuyết thiếu một đoạn ký ức, loại cảm giác không hề hoàn chỉnh này, anh
có thể hiểu được không?” Một tia cô đơn tràn ra trên mặt Dung Nhược
khiến Vân Trạm đau lòng.
Dung Nhược hơi nghiêng đầu, ánh mắt có
chút hoang mang. Nói ra những câu này, cô cũng không hề làm bộ. Khi còn ở nước ngoài, phần lớn trí nhớ bị đánh mất, có một đoạn thời gian dài, cô thậm chí ngay cả bản thân tên gì cũng không thể nhớ nổi. Loại cảm giác
cô đơn cùng hoang mang khiến con người ta sợ hãi, thậm chí tuyệt vọng
này, cả đời cô cũng sẽ không quên được. Đây cũng chính là lý do vì sao
khi cô khôi phục trí nhớ, ý nghĩ đầu tiên hiện lên đó là, đáp lễ Vân
Trạm về những việc anh đã gây ra cho cô.
“Tôi không biết lúc
trước vì sao bản thân lại muốn quên đoạn ký ức kia, cũng không nghĩ được đã xảy ra vấn đề gì khiến tôi cố ý xóa sạch nó trong đầu. Hiện tại, tôi muốn làm trí nhớ trở nên đầy đủ một lần nữa, đồng thời cũng rất tò mò
đến tột cũng đã xảy ra chuyện gì……… Nếu anh biết, xin hãy nói cho tôi
nghe”. Khôi phục lại giữa miền ký ức, Dung Nhược lại một lần nữa quay
lại đề tài, cũng đột nhiên cảm thấy, cô khí thế bức người như vậy, đã
không còn giống cô trước đây.
Bàn tay vẫn khoát trên đùi đã thả lỏng một chút, Vân Trạm lặng yên ngồi, anh đang suy nghĩ.
“Nói cho tôi biết đi! Vân Trạm”. Thân thể hơi nghiêng về phía trước, đáy mắt Dung Nhược thoáng hiện lên cố chấp, lại không kịp chú ý rằng bản thân
đã vô ý kêu tên anh, mà Vân Trạm đang trong trạng thái trầm tư cũng
không hề phát hiện.
“………. Kỳ thật, sự tình rất đơn giản”. Điều
chỉnh góc độ xe lăn một lần nữa, Vân Trạm đưa lưng về phía Dung Nhược,
rốt cục mở miệng, giọng điệu bình thản.
“Đơn giản?” hàng lông
mày thanh tú nhăn lại, trên mặt lộ ra vẻ phức tạp, Dung Nhược nhìn chằm
chằm sườn mặt tuấn mỹ mà bình tĩnh kia, chờ câu giải thích của anh.
“Đúng”. Không do dự, Vân Trạm khẳng định trả lời.”Lúc ấy, em bị người ta bắt
cóc. Anh đã đến, nhưng vẫn không kịp cứu em, cuối cùng, em bị đẩy xuống
vách núi đen”.
Đang giải thích sơ sài, dừng lại một chút, Vân Trạm bổ sung:
“Sự tình chính là như vậy”. Nói xong, anh khẽ nhắm mắt lại, đóng chặt tất cả những cảm xúc nơi đáy mắt.
Bị bắt cóc……… không kịp cứu cô……….rơi xuống vực sâu…….. trôi qua đơn giản……..
Không có Vân Hân, không có bọn cướp đưa ra yêu cầu, cũng không có lựa chọn
của anh ——- tất cả đều bị anh dùng hai câu nói thoải mái mà trở nên nhẹ
nhàng.
Dung Nhược không biết bản thân lúc này nên phản ứng ra
sao ——– Vân Trạm không khơi mào quá khứ đau xót, không nhắc lại tình
huống cô bị bỏ rơi, đây không phải là tốt lắm sao? Thế nhưng, trong lòng cô lại dâng lên từng đợt khó chịu cùng thất vọng vô cùng, mặc dù ngay
cả chính cô cũng không hiểu được, tại sao lại khó chịu, tại sao lại thất vọng.
Móng tay đâm vào lòng bàn tay đau đớn khiến cô dần dịu đi cảm xúc, cô dùng thanh âm vững vàng nhất nhẹ nhàng hỏi: “Thật sự? Chỉ
đơn giản như vậy?”
“Ừm. Tất cả chỉ là ngoài ý muốn.”
Câu trả lời ngắn ngủn, lại làm cho Dung Nhược chân thực cảm nhận được lòng
mình đang dần dần chìm xuống, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hoàn mỹ không biểu lộ cảm xúc như một bức tượng điêu khắc kia, một chút hy vọng vốn
còn sót lại trong lòng giờ đây lặng lẽ biến mất.
Cô đột nhiên
cảm thấy thật bi ai. Quá khứ, cô yêu anh ba năm, đang lúc hoang mang về
tình cảm thật sự của anh đối với cô, thì lại phát hiện hóa ra bản thân
chẳng hề quan trọng bằng một người phụ nữ khác. Nay, cô trở về, gặp lại
anh, lại ngây thơ muốn nhận được lời giải thích từ người đang ông hờ
hững để giải đáp nghi hoặc trước kia, thậm chí còn ôm hy vọng đối với
đáp án sắp nhận được. Thế nhưng bây giờ, cô chăm chú chặt chẽ nhìn vào
gương mặt kia, lặng yên hồi tưởng lại giọng điệu cùng ngữ khí nói chuyện của anh, cô thậm chí tìm không ra một chút tình cảm nào để cô có thể
đem lý giải thành một chữ”Yêu”………..
Có lẽ, tất cả đều giống như lời Vân Trạm đã nói ——— chẳng qua chỉ là ngoài ý muốn.
Có lẽ, trong mắt anh, chuyện phát sinh ngày ấy, thật sự cũng giống như biểu hiện của anh lúc này, vân đạm phong khinh.
Yên lặng một lát, dường như đã hạ quyết tâm, khóe miệng kéo lên một nụ cười phức tạp, Dung Nhược chậm rãi đứng dậy.
“Lúc tôi bị bắt cóc, là anh đã đến cứu tôi. Vậy thì, anh có thể cho tôi biết, quan hệ của chúng ta trước kia là gì sao?”
Bàn tay đặt trên lan can nhẹ nhàng hoạt động, Vân Trạm quay đầu lại, nhìn dung nhan thanh lệ trước mắt.
“Anh nói, em sẽ tin sao?” Nếu hiện tại anh nói cho cô biết, bọn họ từng là người yêu, cô sẽ phản ứng như thế nào?
“Nếu là lời nói có thể tin”. Nụ cười ngây thơ tràn ra trên gương mặt Dung Nhược.
Quay đầu, sắc mặt biến hóa, Vân Trạm đưa tay nặng nề đặt trên đùi, thấp giọng nói: “Chúng ta chỉ là bạn bè”.
Anh khẽ cúi đầu, không thấy được Dung Nhược ở phía sau lưng, nụ cười đã dần ngưng đọng.
“Vấn đề của em, anh đã trả lời. Nếu không còn việc gì nữa…..”
Không đợi anh nói xong, phía sau đã truyền đến thanh âm của Dung Nhược:
“Không còn việc gì nữa, không làm phiền công việc của Vân tiên sinh!”.
Cô xoay người đi vài bước, lại dừng lại lần nữa, quay đầu: “Hôm nay cám
ơn anh! Tạm biệt!”. Nói xong, cô bước nhanh ra khỏi văn phòng.
“Dung tiểu thư?”. Tiếng đóng cửa thật lớn làm kinh động thư ký đang làm việc, cô đứng lên, khó hiểu nhìn về phía gương mặt đang mang giận giữ của
Dung Nhược.
Không để ý nhiều, mang theo lạnh lùng cùng tức giận, Dung Nhược trực tiếp đi vào thang máy.
Ngoài ý muốn! Bạn bè! Lệnh đuổi khách! Nghĩ tới những điều này, cô không khỏi cười lạnh. Thì ra, bản thân mình đã quá ngây thơ! Nếu Vân Trạm ngay cả
quan hệ giữa bọn họ cũng không chịu thừa nhận, vậy thì, cô cần gì phải
để tâm nhiều! Càng không cần đi lo lắng những hành động trong tương lai
sẽ gây thương tổn đến anh ta!
Nếu, cô đã không nhìn ra một chút
tình cảm nào từ Vân Trạm, vậy thì, cuộc sống sau này, cô sẽ chỉ cố gắng
đạt tới kết quả mà mình mong muốn.
Tiếng đóng cửa thật lớn bất
ngờ đã làm cho trái tim Vân Trạm chấn động! Ngực truyền đến tiếng tim
đập cấp tốc và loạn nhịp, anh cúi đầu cau mày thở dốc.
Dung
Nhược tức giận. Là vì anh đã mở miệng mời cô đi sao? Nhớ tới ngữ khí của cô trước khi đi, tuy rằng lúc ấy anh chỉ chuyên tâm ứng phó cơn đau đớn từ thắt lưng, nhưng vẫn có thể cảm giác được sự tức giận của cô. Trước
kia, anh dường như chưa bao giờ gặp qua cô tứ giận, trong ấn tượng, cô
vẫn luôn là người con gái ôn hòa mềm mại. Xem ra, cô bây giờ, quả nhiên
thay đổi rất nhiều. Có điều, loại biến hóa này, khiến cô càng trở nên
thu hút.
Khóe môi miễn cưỡng bài ra một chút tươi cười, nhưng
rất nhanh đã bị cơn đau lấn áp. Vân Trạm mím môi, lấy tay ngăn chận hai
chân đang bắt đầu rút gân. Ngay lúc vừa rồi, khi anh còn lo lắng không
biết nói như thế nào về quan hệ giữa bọn họ, thắt lưng đã truyền đến
trận co thắt đau đớn khiến anh không thể không dùng phương thức nhanh
nhất chấm dứt cuộc nói chuyện. Anh không muốn để cho Dung Nhược nhìn
thấy bộ dạng anh lúc này, cho nên, anh dùng đáp án có lệ nhất, cũng
không để ý nhiều mà mời cô rời đi.
Tốc độ tim đập tựa hồ không
hề chậm lại, hơn nữa còn kèm theo từng đợt co rút ập tới. Khắc chế cơn
choáng váng đột nhiên kéo đến, Vân Trạm lấy điện thoại cầm tay ra, bấm
dãy số của tài xế.