Trải qua mười mấy tiếng trên không, máy bay vững vàng đáp xuống sân bay ngoại ô của Luân Đôn.
Bạn đồng hành Cao Lỗi đang phụ giúp Vân Trạm đi ở phía trước, Dung Nhược
lùi một bước, đi theo phía sau họ. Từng trận choáng váng ập đến, cô biết mình bị say máy bay. Ngồi vào phía sau xe, cố nén cảm giác khó chịu
trong dạ dày, lúc thấy Cao Lỗi giúp đỡ Vân Trạm lên xe, cô mới phát hiện sắc mặt của Vân Trạm rất kém, dường như còn mệt mỏi tái nhợt hơn so với khi còn ngồi trên máy bay.
“Cậu không sao chứ?” Xe chạy được một quãng, Cao Lỗi quay đầu hỏi.
Đợi một lúc lâu, Vân Trạm mới khẽ trả lời: “……..Ừm”
Nghe thấy giọng nói vô lực của anh, Dung Nhược quay đầu lại. Từ lúc bắt đầu
lên xe, anh vẫn nhắm mắt, giờ phút này, cô dường như có thể thấy hàng mi xinh đẹp của anh khẽ run rẩy, hơn nữa, nếp nhíu giữa hai hàng lông mày
cũng khó che giấu được sựmệt mỏi ủ rũ. Tầm mắt dời xuống, khi bắt gặp
đôi tay anh vẫn đang cố sức chống đỡ hai bên người thì Dung Nhược đã
nhịn không được muốn tiến sang, ngồi gần anh một chút. Thế nhưng, ngay
tại lúc cô chuẩn bị dịch chuyển thì Vân Trạm bỗng mở to mắt, nhàn nhạt
đưa mắt nhìn cô, thấp giọng dặn dò tài xế: “Hạ cửa kính ở chỗ ngồi phía
sau xuống”.
Lời của anh vừa dứt, một tiếng động nhỏ vang lên,
gió lập tức ùa vào. Cảm giác hơi lạnh, nhưng đối với người đang say xe
mà nói, lại thoải mái vô cùng.
Gần như chỉ trong phút chốc, Dung Nhược cảm thấy cảm giác khó ở trong dạ dày giảm bớt rất nhiều, hơn nữa, ý nghĩ cũng dần thanh tỉnh từ trong cơn choáng váng.
Cô có chút kinh ngạc cùng cảm kích quay đầu nhìn Vân Trạm, nhưng người ngồi đó, đã sớm nhắm mắt lại, sắc mặt dường như càng thêm tái nhợt. Cô mấp máy môi, đem câu cảm ơn định nói nuốt trở vào, chỉ bình tĩnh nhích về phía Vân
Trạm một chút.
Xe bắt đầu xuống đường cao tốc, lúc đi vào nội
thành, tốc độ đã chậm lại rõ ràng. Cao Lỗi lại quay đầu, trong giọng nói mang theo nhiều lo lắng.
“Vốn là định xế chiều dự cuộc hội nghị cấp cao, bây giờ đổi lịch thành ngày mai được không?” Tuy Vân Trạm vẫn
nói không sao, nhưng mười mấy tiếng ngồi trên máy bay, đối với một người có sức khỏe bình thường đã không phải là chuyện dễ chịu gì. Với tình
trạng hiện nay của Vân Trạm, anh thật sự cảm thấy rất lo lắng.
“Buổi chiều tất cả mọi người quay về biệt thự nghỉ ngơi một chút, Dung Nhược
cũng có vẻ mệt mỏi”. Bất đắc dĩ, anh mang Dung Nhược ra làm cớ.”Buổi tối chúng ta…….”. Đột nhiên áp lực từ đâu vọt đến khiến anh không thể hoàn
thành câu nói, một chiếc xe hơi từ chỗ rẽ lao ra, vượt sát qua trước mắt làm bọn họ phải phanh gấp lại.
Sau khi giữ chặt tay vịn ổn định thân mình, anh lập tức quay đầu.
“Mọi người không sao chứ?”
“Tổng giám đốc, thật xin lỗi!”. Tài xế cũng xoay người, vẻ mặt lo sợ e ngại.
Dung Nhược đúng lúc đó cũng đã chống dậy ngồi lại nghiêm chỉnh, khi quay đầu sang nhìn về phía Vân Trạm thì tim cô trong phút chốc dồn dập đập loạn.
Mất đi thăng bằng, Vân Trạm ngã lệch người xuống ghế, khuỷu tay trái chống
đỡ thân thể, tay phải nắm chặt vạt áo trước ngực. Tuy không thể nhìn
thấy gương mặt anh, nhưng tấm lưng gầy đang phập phồng gấp gáp kia, cũng đủ để mọi người ở đây hiểu được tình hình hiện tại.
“Trạm!………..” Dưới tình thế cấp bách, Dung Nhược buộc miệng kêu lên, đồng thời lập tức ngồi vào bên cạnh anh.
“Mau lấy thuốc ra!” Cao Lỗi cũng lao xuống xe, mở cửa xe phía Vân Trạm ra.
Taynhanh chóng tìm kiếm trong túi áo vest, Dung Nhược cảm thấy ngón tay mình đã
không còn nghe lời sai bảo. Vất vả lắm mới lấy được lọ thuốc từ trong
túi sườn áo, đổ ra viên thuốc để Vân Trạm uống vào, cô mới nhận ra bàn
tay đặt trên vai anh đang run rẩy dưới ánh sáng.
Lần đầu tiên
trực tiếp bắt gặp Vân Trạm phát bệnh như vậy, cô lúng ta lúng túng không biết phải làm sao, cũng không dám tùy tiện di chuyển anh. Chỉ nhìn thấy mái tóc đen mềm của anh bám sát vào cổ, trên cổ tay thon gầy mơ hồ hiện lên đường mạch máu. Điều duy nhất khiếm cô an tâm, đó là anh đã dần dần bình ổn hô hấp.
“Đặt cậu ấy nằm thẳng xuống”. Đợi cho tình huống của Vân Trạm ổn định, Cao Lỗi dặn dò tiếp.
Đem tầm mắt vẫn đặt tại trên người Vân Trạm dời đi, Dung Nhược ngẩng đầu
nhìn anh ta một cái, sau đó lui về vị trí ban đầu của mình. Nhẹ nhàng
dìu người đang còn thở nhẹ, cùng với trợ giúp của Cao Lỗi, đặt anh nằm
gối lên đùi mình.
“Để cho cậu ấy nằm như vậy nghỉ ngơi một
chút”. Cao Lỗi đóng cửa xe lại. Trước lúc trở về chỗ ngồi phía trước,
anh khẽ lướt nhìn Dung Nhược, ánh mắt có chút kỳ lạ.
Căn bản
không để ý anh ta đang nói gì, Dung Nhược chỉ nhẹ nhàng nhíu mày nhìn
con người đang im lặng gối lên chân mình. Làn môi và sắc mặt đều trắng
bệch như nhau, trên trán rõ ràng phủ một tầng mồ hôi, sợi tóc hơi thấm
ướt. Bàn tay nắm trước ngực, đã dần dần bình thường lại, khoát lên bụng, có vẻ vô cùng mệt mỏi.
Hết sức cẩn thận nhặt tấm chăn lông rơi
xuống ban nãy, nhẹ nhàng thay anh phủ lên, ngón tay mềm nhẹ gạt những
sợi tóc trên trán anh ra, một tia đau lòng không hề che dấu mà biểu lộ
trong mắt Dung Nhược…..
——–
“Cậu rốt cục cũng tỉnh”. Khi Vân Trạm mở mắt ra, nghênh đón anh là câu nói như trút được gánh nặng của Cao Lỗi.
Thở sâu, cơn đau phía tim đã biến mất, Vân Trạm chống thân thể ngồi dậy.
“Tiểu Hân vừa rồi có gọi điện, xem chừng tôi trở về lần này sẽ không có ngày
yên ổn”. Thấy anh đã không còn lo ngại, Cao Lỗi cũng yên tâm mà đùa cợt.
“Cùng cậu đến quá trưa, mới đi rồi”. Cố ý nhấn mạnh chữ”cùng”, Cao Lỗi thâm ý sâu xa nhìn về phía anh.
“Cậu giúp tôi sắp xếp hành trình ngày mai”. Vân Trạm vẻ mặt lạnh nhạt, giống như hoàn toàn không thèm để ý lời nói của bạn thân.
“Trễ hai ngày cũng không muộn, cậu cần phải nghỉ ngơi nhiều. Nếu còn giống
như hôm nay, sẽ có người rất lo lắng”. Lời nói của Cao Lỗi bây giờ là
hoàn toàn thật tâm. Lúc ấy tuy rằng đang bận việc cấp cứu, nhưng anh vẫn không bỏ qua vẻ mặt lo lắng sốt ruột của Dung Nhược. Tay cô khi đó phát run, ánh mắt hoảng hốt, còn có hành động dìu Vân Trạm nằm xuống rất tự
nhiên như lẽ thường tình, tất cả đều toát ra sự quan tâm đối với Vân
Trạm. Cô khi ấy, cùng với Dung Nhược hờ hững xa cách ở nhà họ Vân hôm
nọ, quả thực là một trời một vực. Cũng chính vì sự tương phản rõ rệt này đã khiến anh chú ý cô nhiều hơn.
“……….Tôi đã không sao rồi”. Vân Trạm vẫn nhàn nhạt trả lời. Trong lòng lại vì câu nói của Cao Lỗi mà có chút hân hoan.
Sự cố chấp của anh khiến Cao Lỗi bất đắc dĩ thở dài: “Được rồi, tôi đi sắp xếp. Nhưng mà đêm nay cậu phải nghỉ ngơi thật tốt”
Gật gật đầu, cho đến khi Cao Lỗi rời khỏi phòng ngủ, Vân Trạm cũng không nói câu nào.
Màn đêm dày đặc bao phủ mọi thứ. Từng trận gió nhẹ xuyên qua cửa sổ đang mở lùa vào, tấm rèm cửa sổ khẽ lay động.
Trong mắt Vân Trạm, cũng là một mảnh tối tĩnh mịch.
Lúc ấy, khi anh lên cơn đau tim, không ngừng thở dốc, bên tai rõ ràng
truyền đến giọng nói của Dung Nhược, mang theo lo lắng cùng vội vàng.
Nhưng điều anh càng để ý đến, chính là cách cô xưng hô anh.
———Trạm!……..
Âm thanh quen thuộc trong quá khứ, cứ thế mà bật ra từ miệng cô một cách tự nhiên.
Vân Trạm thuận tay tắt đèn tường, đáy mắt tĩnh lặng ẩn hiện tia cảm xúc kỳ lạ.
——————-
Dung Nhược ôm đầu gối dựa vào tường.
Đêm rất sâu, có lẽ, tất cả mọi người đều chìm vào giấc ngủ. Nhưng cô đã lâu vẫn không thể ngủ được.
Nếu như không trải qua sự việc ở mấy tiếng trước, cô cũng sẽ không biết
được, thì ra bản thân mình yếu ớt và nhát gan như vậy. Cô, lại có thể bị Vân Trạm dọa cho thất kinh. Tâm hoảng ý loạn, chân tay luống cuống, nỗi sợ hãi mà ngay cả năm đó bên vách núi cô cũng chưa từng cảm nhận. Có
lẽ, năm đó là do trái tim tro tàn đã lấp đầy mọi thứ, nên cô mới không
cảm thấy sợ hãi. Thế nhưng hôm nay… đầu óc cô trống rỗng, chân tay phát
run.
Gió đêm ập vào, cảm thấy một trận lạnh lẽo. Theo bản năng
hai tay thu chặt, Dung Nhược nhìn chằm chằm vào tấm thảm lộ ra một nụ
cười tự giễu. Thì ra, bản thân mình lại không trấn tĩnh như vậy. Mặt nạ
lạnh lùng cô tự cho là vững chắc vất vả đeo vào bấy lâu, chỉ trong thời
gian ngắn ngủi đã hoàn toàn bị phá vỡ.
Kế tiếp, sự tình sẽ phát triển như thế nào, ngay cả chính cô cũng đã bắt đầu hoang mang không rõ.