Hành trình một tuần nước Anh sắp chấm dứt, rõ ràng là không hề phát sinh chuyện gì, vậy mà Dung Nhược lại mơ hồ cảm thấy
có điều gì đó đang thay đổi, nhưng cô không thể diễn tả được cảm giác kì quái này.
Khuya hôm trước khi cô tỉnh dậy trên sô pha, phát
hiện tấm chăn lông của Vân Trạm đang phủ lên người mình, ngoài sự kinh
ngạc, trong lòng còn dâng lên một chút ấm áp cảm động. Cũng bắt đầu từ
ngày đó trở đi, cô cảm giác ánh mắt Vân Trạm đã có chút thay đổi, có đôi khi, cô thậm chí thấy được đôi mắt anh dõi theo cô mang theo một chút
suy nghĩ cùng ý tứ sâu xa.
Nhưng mặc dù cô có hoài nghi hay suy
đoán thế nào, cũng không chiếm được một đáp án hợp lý. Vì vậy, cô chỉ hy vọng, những điều cô thấy được là do bản thân bị ảo giác.
Hạt mưa đánh vào bệ cửa sổ, phát ra âm thanh tí tách.
Vẫn dùng cơm một mình như mọi ngày, khi người giúp việc bưng lên canh hầm
nóng hổi, Dung Nhược thuận miệng hỏi: “Vân Trạm đã ra ngoài từ sáng sớm
đúng không?”
Hôm nay cô thức dậy cũng không trễ, nhưng vẫn không thể nhìn thấy anh, điều này làm cô không hỏi hoài nghi, việc của công
ty bận rộn đến mức nào mà khiến tổng giám đốc cũng không thể thoát thân, ngay cả ngày cuối cùng cũng không có thời gian rảnh rỗi.
“Thưa không, tiên sinh hôm nay không ra ngoài”
“……….Sao?” Nghe xong lời nói của người giúp việc…., cô sửng sốt, bàn tay đang cắt
bít tết dừng lại, ngẩng đầu khó hiểu hỏi: “Ý cô là, anh ta bây giờ đang ở nhà?”
“Dạ đúng vậy, Dung tiểu thư”. Người giúp việc nhìn lại
cô, không rõ là mình có nói sót chỗ nào không, để cô phải hỏi lại như
vậy.
Đặt dao nĩa xuống, Dung Nhược đột nhiên cảm thấy thật nực
cười. Cô ở nhà đợi tới trưa, vậy mà lại không biết, thì ra còn có một
người khác tồn tại.
“Anh ta trong phòng?” Cô chỉ chỉ về phía phòng ngủ.
“Thưa vâng”
Chỉ cách một cánh cửa, cô lại hoàn toàn không hề hay biết. Người giúp việc
vẫn từng ra vào phòng ngủ của Vân Trạm, cô chỉ nghĩ là sửa sang quét
tước thông thường thôi, không quá để ý.
“Vậy còn Cao tiên sinh đâu?”
“Cao tiên sinh đi ra ngoài có chút việc, nói buổi chiều mới có thể trở về”
Dung Nhược gật gật đầu, đưa mắt nhìn đồng hồ trên tường, trước khi người giúp việc đi, lại hỏi:
“Vậy anh ta…….. vẫn chưa ăn cơm sao?” Vừa nói chuyện, đồng thời ánh mắt cũng nhìn về phía phòng ngủ.
Nghỉ ngơi? Công việc mấy ngày nay bận rộn khiến anh mệt tới mức ngay cả cơm
cũng không muốn ăn sao? Dung Nhược hạ mi mắt, tình huống tỉnh lại sau
cơn say hôm trước lại một lần nữa hiện lên trong đầu, cô do dự một chút, cuối cùng hít một hơi thật sâu, đứng dậy.
Quan tâm anh một chút, coi như là cảm ơn hành động của anh ngày hôm đó đi. Cô tự mình nhủ thầm trong lòng.
Lúc Vân Nhược bước vào phòng, thấy Vân Trạm vẫn nằm trên giường như cũ, mắt nhắm lại. Cô không xác định được là anh còn ngủ hay không, đành phải
nhẹ nhàng bước tới. Ngay tại lúc cô cúi người, vừa muốn thử gọi một
tiếng thì bất chợt bắt gặp một đôi mắt đen thẳm.
Theo phản xạ
đứng thẳng dậy lui về phía sau từng bước, cô hắng giọng, mới mở miệng:
“Anh tỉnh rồi?”. Dứt lời, cô không tự nhiên mấp máy môi. Vừa rồi cách
nhau quá gần, tuy chỉ có ngắn ngủi vài giây, nhưng lại làm cho cô không
khỏi lúng túng.
“Ừm, vẫn đang tỉnh”. Vân Trạm bình tĩnh nhìn chăm chú vào từng động tác nhỏ của cô, gật gật đầu.
“Tôi nghe nói anh chưa ăn cơm, cho nên vào nhìn một chút”. Thuận tiện tìm
cái ghế dựa ngồi xuống, cô cố gắng khiến bản thân tự nhiên lại từ trận
thất thố vừa rồi.
“Không đói bụng sao?” Cô nhìn phía anh, sắc mặt anh vẫn mang vẻ tái nhợt và mệt mỏi như vậy.
“Không quá đói”. Anh nhắm mắt lại, kỳ thật so với đói, đau đớn ở phần eo bị thương còn nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Nghe được câu trả lời của Vân Trạm, Dung Nhược nhất thời không tìm được đề
tài để nói, đưa mắt quan sát xung quanh, lúc quay đầu lại thì đã phát
hiện Vân Trạm đang theo dõi cô, ánh mắt đen nổi bật trên nền gối trắng
và gương mặt thiếu huyết sắc, có vẻ càng thêm sâu thẳm.
Cô tránh đi cái nhìn chăm chú của anh, đứng dậy: “Vậy anh nghỉ ngơi tiếp, tôi đi ra ngoài”. Nói xong, liền bỏ đi.
“Có thể giúp anh một việc không”. Ngay lúc Dung Nhược tới cạnh cửa, Vân
Trạm lại lần nữa lên tiếng, giọng nói trầm lạnh của anh thành công ngăn
lại bước chân cô.
“Chuyện gì?” Cô quay đầu, chống lại ánh mắt của anh.
Nhìn thấy bóng dáng đang qua qua lại lại từ phòng tắm đến phòng ngủ, Vân
Trạm hồi tưởng lại ý niệm xuất hiện trong đầu vừa rồi khi anh giữ chân
Dung Nhược. Lần trước tái phát bệnh trên xe, mặc dù Cao Lỗi đã dùng thái độ mập mờ nhất để ám chỉ, nhưng khi đó anh gần như lâm vào trạng thái
hôn mê, ý thức cùng cảm giác không hề rõ ràng, đối với những lời miêu tả về việc Dung Nhược đã lo lắng và quan tâm anh, anh cũng không nhận thức được bao nhiêu, duy nhất có thể nhớ rõ, chính là việc cô đã thốt ra
xưng hô thân mật dưới tình thế cấp bách.
Hôm nay, cô đã chủ động tiến vào, mặc dù không nói rõ, nhưng anh hầu như có thể khẳng định đây
chính là cách cô quan tâm anh. Có lẽ là lâu rồi không cảm thụ được tình
cảm của cô, nên khi biết cô chỉ nói mấy câu rồi bỏ đi, trong lòng anh
lại cảm thấy mất mát. Vì thế, mặc dù luôn luôn không muốn để lộ một mặt
suy yếu bất lực của mình cho người khác xem, nhưng anh hôm nay đã dùng
chính lý do này để giữ cô lại.
“Tôi phải làm thế nào?” Bưng nước ấm tới, đem khăn lông khô vắt lên ghế dựa, Dung Nhược hỏi.
“Dìu anh nằm lại”. Nhìn cô một cái, Vân Trạm cố hết sức khởi động nửa người trên.
Đau đớn từ chỗ từng bị trúng đạn khuếch tán đến toàn bộ phần lưng, đây cũng là lý do cả ngày anh chỉ có thể nằm liệt trên giường nghỉ ngơi, bây
giờ, ngay cả hơi sức để xoay người cũng yếu ớt.
Đỡ lấy phần eo
gầy yếu, cẩn thận tỉ mỉ giúp Vân Trạm lật người lại, để anh nằm thẳng
trên giường, Dung Nhược một lần nữa lấy chăn đơn phủ lên người anh.
“Trong ngăn kéo tủ đầu giường có tinh dầu, sau khi chườm nóng, xoa trực tiếp,
để nó thấm vào da là được”. Động tác vừa rồi tuy có ngoại lực hỗ trợ,
nhưng vẫn khiến anh phải hít sâu một cái.
Dựa theo lời Vân Trạm, Dung Nhược lấy được tinh dầu, làm ướt khăn mặt. Nhìn anh đang làm sấp
trên giường, cô căn bản không nghĩ đến, anh sẽ mở miệng nhờ cô “giúp
đỡ”, càng không nghĩ đến, cái gọi là giúp đỡ chính là mát xa cho anh. Kể từ lúc cô trở về gặp lại anh tới nay, trong thời gian đó, anh vẫn luôn
khước từ sự trợ giúp của người ngoài, kiêu ngạo và tự tôn trong con
người anh dù không lên tiếng nhưng lại được thể hiện rất rõ ràng. Vậy mà giờ đây, anh lại mở miệng nhờ cô giúp, trong lòng cô ngoài sự kinh
ngạc, còn có một tia vui sướng.
Là vì điều này đã chứng minh
rằng trong mắt anh cô không hề là người ngoài? Hay là vì cô đã từng bước đến gần trái tim anh hơn, có thể đảm bảo thành công cho kế hoạch lúc
trước?
Nhưng phần vui sướng này còn chưa kịp xác định vì sao mà kéo đến, thì đã bị hình ảnh tiếp theo cô bắt gặp đánh tan.
Áo ngủ vén cao tới lưng, vết sẹo dưới eo khiến Dung Nhược bất giác ngơ ngẩn, theo cô thấy, là vô cùng đáng sợ.
Bỏ quên khăn nóng trên tay, cô chậm rãi vươn ngón tay, nhẹ nhàng xoa lên,
cô nhìn thấy trên đó có dấu vết của đạn xuyên qua, cũng thấy tay mình
đang run rẩy.
Lúc trước, một viên đạn đã bắn vào nơi này, mới
khiến cho Vân Trạm từ nay về sau không còn cách đứng lên. Tay cô vuốt ve lên vết sẹo vĩnh viễn không bao giờ biến mất, cô nhìn Vân Trạm đang
nhắm mắt lại, không hề cảm nhận được động tác của cô, trong lòng dâng
lên một trận chua xót. Bị viên đạn bắn trúng xương sống sẽ đau đớn biết
nhường nào? Khi cô rơi xuống vách núi, anh đã phải thừa nhận đau đớn như vậy; khi cô mất trí nhớ, anh cũng mất đi tri giác từ phần eo trở xuống; mà khi cô khôi phục trí nhớ, anh lại vĩnh viễn không thể đi lại.
Cô và anh, vận mệnh hai người bất chợt đã thay đổi từ lúc nào.
Khăn mặt nắm chặt trong tay đang dần nguội lạnh, cũng nhắc nhở cô thức tỉnh
trong đau thương. Bắt buộc chính mình thu tay lại, cô làm ướt khăn mặt
thêm lần nữa, nhẹ nhàng đắp lên.
Thời gian còn lại, cô tuy rằng
rất chú tâm vào công việc chườm nóng, xoa tinh dầu, mát xa, nhưng trái
tim vẫn chưa có giây phút nào bình tĩnh. Ngay cả chính cô cũng chưa bao
giờ biết đến, chỉ một vết sẹo, lại có thể gây ra tổn thương lớn đến như
vậy. Mà trong toàn bộ quá trình, Vân Trạm vẫn nhắm mắt lại, trên trán
theo động tác mát xa mà hiện một tầng mồ hôi.
Mùi hương tinh dầu quanh quẩn trong không khí tĩnh lặng, chỉ còn nghe thấy hô hấp của hai người.