Tìm Về Dấu Yêu

Chương 23



“Anh nghĩ, đôi khi bắt đầu nảy sinh tình cảm với một ai đó, không nhất thiết phải có lý do”.

Vân Trạm lặng yên ngồi trên xe lăn, một bên mặt khuất bóng ánh đèn vàng, u tối mờ mịt.

Anh không tin cái gọi là nhất kiến chung tình. Nhưng riêng với Dung Nhược, hình ảnh cô cùng mái tóc mây hỗn loạn của buổi tối năm năm trước, đã vô tình tấn công vào trái tim anh, có lẽ từ giây phút đó, anh đã bị cô hấp dẫn.

Anh từ xưa đến nay vốn là một con người hờ hững, nhưng đêm đó, khi nhìn thấy sự bình yên giữa hai hàng lông mày của cô, cùng với tia sáng lưu động trong đôi mắt dịu dàng kia, anh bỗng dưng rất muốn được vĩnh viễn ôm người phụ nữ mềm mại nhỏ bé này vào lòng, cùng với sự ấm áp yên bình mà cô mang đến cho anh.

——-nhưng những suy nghĩ này, anh vẫn chưa bao giờ thổ lộ cho cô biết.

Nếu như không có biến cố hai năm trước, có lẽ bây giờ, cô đã trở thành vợ của anh.

Chỉ là, sự đời chung quy cũng không thể thoát khỏi ý trời.

Vân Trạm đột nhiên trầm mặc xuống, làm như đang suy nghĩ để nói những lời tiếp theo…, nhưng sự im lặng đó trong mắt Dung Nhược, lại mang đến cho cô sự hốt hoảng——– cô sợ anh sẽ nói ra đáp án khiến cô thất vọng, dù sao, ở trong mắt cô, cảm tình mà anh dành cho cô, vẫn chưa đủ sâu bằng của anh đối với Vân Hân

“Là tôi sai rồi”. Cô bỗng nhiên mở miệng.

“Cái gì?” Vân Trạm nhìn cô.

“Anh nói đúng”. Dung Nhược cười nói,”Có lẽ vừa rồi tôi không nên hỏi về những vấn đề này…..biết nhau như thế nào, vì sao bắt đầu, tình cảm ra sao, những điều này, kỳ thật đã sớm trở thành quá khứ. Đối với tôi bây giờ, có biết hay không, có lẽ cũng chẳng khác biệt mấy……cho nên, anh cứ coi như tôi chưa hỏi nhé, không cần phải trả lời”. Cô đưa tay cầm lấy chén rượu, rũ mi mắt xuống, chậm rãi nếm một ngụm rượu nhẹ.

Bàn tay đặt trên xe lăn phút chốc nắm chặt,”Vậy sao? Đã sớm trở thành quá khứ sao…….”

“Đúng vậy”. Cô cúi đầu nhìn chất lỏng hơi dao động trong chén,”Đối với tôi mà nói, hiện tại quan trọng hơn”

“…..” Vân Trạm quay mặt đi chỗ khác, khép hờ ánh mắt thừa nhận cơn đau dội lại từ tim——– thì ra, những thứ vốn ẩn sâu trong trí nhớ của anh, không những luôn luôn bị Dung Nhược cố ý quên đi, mà còn trở thành hai chữ”quá khứ” trong miệng cô, không còn một chút ý nghĩa nào.

Ngón tay thon dài ra sức nắm lấy tay vịn, đè nén cảm giác tổn thương đang từ từ lan rộng trong lòng.

“…….Kỳ thật vẫn muốn hỏi anh, hiện tại, anh đối với tôi, vẫn còn cảm giác sao?”. Đặt chén rượu xuống, Dung Nhược ngẩng đầu, ý cười còn chưa kịp xuất hiện đã cứng lại trên môi,”Anh…”. Dưới ánh đèn, gương mặt anh tuấn tái nhợt khiến cô không kìm được mà tiến lên phía trước.

Bình tĩnh hít một hơi thật sâu, Vân Trạm mở to mắt, đôi mắt tối tăm sâu hút không thấy đáy,”Hiện tại…nếu anh nói có thì sao?”

Tiếng nói vừa dứt, bàn tay đặt trên bàn cứng lại nửa giây,”Nếu là như vậy, tôi đây đương nhiên rất vui, cũng rất vinh hạnh”. Ý cười hiện lên khóe mắt, Dung Nhược lại theo bản năng xoay mặt sang một bên, tránh đi cái nhìn của người đối diện.

Động tác như vậy lại bị Vân Trạm bắt gặp, anh lặng lẽ nhìn vào gương mặt hoàn mỹ không tỳ vết, trong mắt xẹt qua một tia sáng lạnh lẽo.

——-anh đang đợi, đợi xem người phụ nữ trước mặt này đến khi nào mới chịu gỡ bỏ lớp ngụy trang, đợi cô vạch trần mục đích thực sự.

Trong căn phòng thanh lịch, yên tĩnh mà ấm áp.

Trên bốn bức tường có vẽ một cây anh đào rất sống động, từng thứ đều được thu vào trong mắt Dung Nhược.

Chỉ là, lòng của cô, lại bị đáp án của Vân Trạm làm cho hỗn loạn ——- ngọt ngào và chua xót cùng hòa quyện.

———-

Sắc trời tờ mờ sáng, cửa sổ thủy tinh đóng chặt giữ lại sự ấm áp trong phòng, trên bệ cửa sổ đặt một chậu hoa mai, lộ ra mùi hương thơm mát, nụ hoa hé nở.

“Vậy cậu định tiếp tục thế nào?”

“Không có gì thay đổi”

“……..”

“Mình có phải đã trở nên không còn thuốc chữa?” Dung Nhược nhìn đám sương mù ngoài cửa sổ giễu cợt.

“Nếu đã biết, cần gì phải cố chấp chứ?”

“Mình thừa nhận bản thân không thể buông tay, mình cũng không thể tự thuyết phục bản thân hãy thoải mái mà buông tay. Dĩ Thuần, cậu biết không, khi anh ta nói hiện tại anh ta vẫn còn cảm giác với mình, tâm tình mình đã phức tạp cỡ nào. Nhưng Dĩ Thuần à, hai năm trước, không phải là anh ta đánh mình mắng mình, hoặc đi tìm người phụ nữ khác phản bội tình yêu của chúng mình, mà là anh ta ngay tại lúc nguy cấp nhất, đã không hề do dự vì an toàn một người phụ nữ khác mà bỏ rơi mình! Trước kia mình đã từng nói, mình không hề giận chuyện anh ta lựa chọn Vân Hân, điều làm mình đau khổ, là người mà mình đã phó thác suốt ba năm, trong lúc nguy hiểm nhất, lại phát hiện bản thân mình ngay cả giá trị để khiến anh ta lo lắng cũng không có! Cậu có biết lúc ấy anh ta kiên định cỡ nào không? Anh ta khiến mình cảm thấy, trong mắt anh ta, sự tồn tại của mình không có bất kỳ ý nghĩa nào; vì Vân Hân, thậm chí anh ta có thể tùy lúc hy sinh mình……..đây mới chính là cảm giác của mình. Nếu không phải mình gặp may mắn, mình đã chết đúng hai năm trước rồi! Nếu lúc ấy anh ta biểu hiện một chút do dự, thà rằng chỉ có vài giây, thì cho dù lựa chọn cuối cùng vẫn giống nhau, mình cũng sẽ không nản lòng thoái chí đến nhường này…….Dĩ Thuần, cậu nói xem, hiện tại mình phải làm gì mới thuyết phục được bản thân? Mình biết lấy lý do gì để dễ dàng quên đi những việc làm anh ta đã gây ra?”

“Dung Dung……..Cậu, vẫn yêu anh ta chứ?”

“A, nếu không yêu, có lẽ mình cũng chẳng để ý nhiều như vậy. Hiện tại ngay cả chính mình cũng không rõ, sự việc đến nước này, rốt cuộc là do anh ta tạo thành, hay là do bản thân mình tạo thành. Chỉ là, Dĩ Thuần, hi vọng sau này cậu đừng khuyên mình nữa. Cậu chính là người bạn tốt nhất của mình, mình không bắt ép cậu phải ủng hộ quyết định của mình, nhưng mình mong cậu hãy để mình tiếp tục làm theo ý riêng. Về phần kết cục ——– là thành công trả thù cũng được, là hại người hại ta cũng được, tất cả hãy đợi đến ngày nó chấm dứt thì nói tiếp”

“……….Được. Tóm lại, mình cũng hi vọng cậu có thể đủ lý trí để xử lý chuyện của hai người, đừng bao giờ để đến một ngày hối hận không kịp”

“Ừm”

“Ngày kia nhóm mình họp mặt, cậu có định mời anh ta đến không?”

“Nay mình vẫn còn là người yêu của anh ta, sinh nhật cậu, tất nhiên tụi mình sẽ cùng đi”

. . . . . .

Cửa sổ thủy tinh bị mở ra, hơi lạnh sáng sớm tấp vào trong nhà, bầu trời nặng nề u ám, nhìn không ra một tia nắng mặt trời.

Lạnh lẽo, như muốn mưa.

——

“Việc anh ủy thác chúng tôi điều tra chuyện Dung Nhược lúc trước, chúng tôi không thể hoàn thành, hi vọng anh bỏ qua”. Thừa lúc vợ mình cùng hai người chị em đã đi vào phòng bếp, Đỗ Khải vẻ mặt áy náy nói.

“Sao có thể chứ, đội trưởng Đỗ khách khí quá rồi”. Vân Trạm cười nhạt.

Tuy anh và Đỗ Khải không quen, nhưng anh biết rõ Dung Nhược cùng Điền Ngọc cảm tình rất tốt. Nếu Dung Nhược không cho phép, anh rất khó từ Đỗ Khải – chồng của Điền Ngọc lấy được tin tức về cô. May mắn, lúc trước anh cũng chỉ ủy thác việc đó cho đội thám tử này mà thôi.

“Này hai anh”, Điền Ngọc bưng một khay hoa quả ra từ phòng bếp,”Đang nói chuyện gì vậy? Ăn trái cây đi”. Đem khay đặt lên bàn trà, cô ngồi xuống bên cạnh Đỗ Khải.

Vân Trạm chuyển động xe lăn, đến bên cửa sổ, chống tay vịn di động thân thể một chút, phía sau đã vang lên thanh âm dịu dàng: “Sao vậy? anh mệt mỏi sao?”

Vân Trạm quay đầu, chống lại ánh mắt trong suốt của Dung Nhược,”Không sao”

“Hay là, chúng ta về trước”. Dung Nhược đến bên người Vân Trạm, nhìn khuôn mặt tiều tụy của anh.

“Dung Dung, chúng ta chơi bài đi?” Điền Ngọc ngồi trên sô pha hỏi.

Dung Nhược nhìn người trên xe lăn một cái, xoay người,”Không được, các cậu chơi đi, mình và Vân Trạm về trước một chút”

“Sao thế? Về rồi à?”

“Ừm”. Dung Nhược cười đi tới ôm lấy món quà sinh nhật,”Dĩ Thuần, sinh nhật vui vẻ!”

“Đinh!” Lầu một, cửa thang máy mở ra, Dung Nhược đẩy Vân Trạm đi đến đại sảnh sáng rực.

“Tuyết rơi rồi!” Cô đột nhiên dừng bước, nhìn ra ngoài cửa kính. Phía ngoài cửa, dưới ánh đèn đường, có thể thấy rõ những hạt tuyết đang rơi xuống.

“Đúng vậy, Dung tiểu thư, cũng rơi vài tiếng rồi, rất lớn nữa”. Bác gác cửa đeo chiếc kính lão cười híp mắt nói.

“Vậy ạ?” mỉm cười đáp lại, Dung Nhược đi thẳng đến cạnh cửa, quả nhiên phát hiện mặt đường đã đọng lại một lớp tuyết dày.

“Để anh gọi lái xe tới, đưa em về trước nhé”. Vân Trạm chuyển động xe lăn, đi đến bên cạnh Dung Nhược, lấy di động từ trong túi ra.

“Chờ chút!” Dung Nhược đè tay anh lại. Buổi chiều lúc bọn họ đến, vì không đoán được là sẽ chơi đến khi nào, nên Vân Trạm đã dặn tài xế trở về trước, bây giờ tuyết rơi quá lớn, lái xe cũng sẽ không an toàn, vì vậy, cô theo bản năng ngăn anh lại.

“…….Hay là để tôi đi lên mượn cái ô rồi tính sau”. Cô xoay người đi về phía thang máy, đi được hai bước lại dừng, xoay người lại nói,”Anh trước hết khoan gọi tài xế đến”

“Ừ”. Gật gật đầu, Vân Trạm nắm điện thoại trong tay, nhìn theo cô bước vào thang máy.

“Ơ? Sao cậu quay lại vậy?” Mở cửa ra, Hã Dĩ Thuần khó hiểu hỏi.

“Tuyết rơi rồi, cho mình mượn cái ô”

“Thật sao?” Điền Ngọc bở dở bài trong tay, chạy đến trước cửa sổ, đẩy cửa ra, phấn khởi reo lên,”Woa, tuyết lớn quá!”

“Cho cậu”. Đem ô đưa cho Dung Nhược, Hà Dĩ Thuần nhìn ra ngoài cửa sổ một cái,”Tuyết lớn như vậy, đi ra ngoài ổn không?”

“Ừm, mình cũng sợ lái xe không an toàn”. Dung Nhược nhíu mày. Cho dù cảm tình và thái độ hiện nay với Vân Trạm đã khác, nhưng cô vẫn không thể yên tâm mà để Vân Trạm ngồi xe về trong thời tiết thế này.

“Như vầy dễ dàng hơn nè!” Điền Ngọc tựa vào cửa sổ, nở nụ cười,”Để anh ta đến nhà cậu đi! Dù sao nhà cậu cách nơi này không xa, đi từ từ là đến thôi”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.