“CHỊ ẤY ĐANG VÀO thang máy,” Luke nói, mở cửa trước. “Nhân tiện thì em vừa nói chuyện điện thoại với ai thế?”
“Chẳng ai cả,” tôi nói nhanh. “Em chỉ... ừm... hỏi giờ thôi mà.” Dần dần nhịp tim tôi cũng đã chậm lại. Ổn rồi, tôi quả quyết nói với chính mình. Xong rồi. Mọi chuyện đã được làm rõ.
Tôi có thể nghe thấy tiếng thang máy đang chuyển động dưới nhà. Jess đang trên đường đến đây! Tôi nhanh tay với lấy tờ giấy ghi các đặc điểm của Jess và lướt qua lần cuối. Thích chó border collie... ghét quả bơ... thầy giáo dạy toán là thầy Lewis...
“Becky, nếu là anh thì anh sẽ vứt cái đó đi trước khi chị ấy tới,” Luke nói, trông có vẻ thích thú.
“Ừ, phải.”
Tôi nhét mảnh giấy vào túi rồi hít sâu vài lần để chuẩn bị tinh thần.
“Nghe này, Becky,” Luke nói, quan sát tôi. “Trước khi chị ấy đến... anh chân thành mong lần này thì bọn em sẽ trở thành bạn tốt của nhau. Nhưng em vẫn giữ được cách nghĩ là không có lần này thì còn lần khác đấy chứ? Không phải em đang đặt hết mọi hy vọng vào chuyến thăm lần này đấy chứ?”
“Thật sự là có, Luke ạ,” tôi điềm đạm nói. “Anh biết em rõ quá còn gì?”
Tất nhiên là tôi đặt hết mọi hy vọng vào chuyến thăm này. Bởi tôi biết rằng nó sẽ có kết quả. Lần này mọi thứ sẽ khác. Để mở đầu, chúng tôi sẽ không làm bất cứ điều gì Jess không thích. Tôi sẽ hoàn toàn để chị ấy quyết định.
Và một điều khác tôi phải ghi nhớ là bí quyết Luke bảo tôi. Anh nói rằng thật tuyệt khi tôi tỏ ra thân thiện với Jess - nhưng tính chị ấy khá trầm, và có thể những cái ôm thật chặt không phải là phong cách của chị. Vì thế anh khuyên tôi nên bình tĩnh một chút, cho đến khi chúng tôi biết nhau rõ hơn. Thật là một điểm hợp lý.
Từ phía hành lang vọng lại tiếng thang máy đang đến gần. Sao thang máy chậm thế không biết? Rồi bất ngờ cánh cửa mở ra và Jess xuất hiện, vận quần jeans và áo phông cộc tay màu xám, tay xách ba lô.
“Xin chào!” tôi hét lên, chạy tới. “Chào mừng chị! Kỳ cuối tuần này chúng ta có thể làm gì tùy thích! Gì cũng được! Chỉ cần chị nói ra thôi! Chị là sếp!”
Jess không nhúc nhích chị dường như đang đóng băng tại chỗ.
“Chào chị, Jess,” Luke nói, điềm đạm hơn. “Chào mừng đến London.”
“Chị vào nhà đi!” tôi dang rộng tay. “Cứ tự nhiên chị nhé. Không có quả bơ nào ở đây đâu!”
Jess nhìn tôi chằm chằm, nghi ngại, rồi liếc mắt sang nút bấm thang máy, gần như thể chị lại muốn đi xuống.
“Để em xách túi cho chị,” Luke nói. “Hội thảo của chị thế nào?”
Anh kéo Jess vào căn hộ, và chị cảnh giác nhìn quanh.
“Ổn cả, cảm ơn cậu,” chị nói. “Chào em, Becky.”
“Chào chị! Thật tuyệt là chị lại ở đây! Để em chỉ cho chị phòng của chị.”
Tôi mở cửa phòng dành cho khách một cách tự hào, chờ chị nhận xét gì đấy về bức tranh hang động, hoặc tờ Nguyệt san Potholing. Nhưng chị chẳng nói gì cả, chỉ “Cảm ơn,” khi Luke đặt túi chị xuống.
“Nhìn này,” tôi chỉ tay. “Đó là một cái hang đấy!”
“Ừm... phải,” Jess nói, trông hơi hoang mang.
Mọi người ngưng lại một chút - và tôi cảm thấy một gợn sóng báo động.
“Chúng ta cùng uống gì đi!” tôi kêu lên. “Mở một chai sâm panh nào!”
“Becky... mới bốn giờ thôi mà,” Luke nói. “Có lẽ một tách trà sẽ hợp hơn chăng
“Chị sẽ rất thích một tách trà,” Jess nói.
“Vậy thì trà!” tôi nói. “Ý kiến xuất sắc!”
Tôi dẫn đường, và Jess theo vào bếp, săm soi toàn bộ căn hộ.
“Chỗ này đẹp quá,” chị nói.
“Becky đã mất rất nhiều công đấy,” Luke nói một cách dễ chịu. “Chị phải nhìn thấy nó giờ này tuần trước cơ. Bọn em đã có hàng đống thứ mua về sau tuần trăng mật... và chị không thể nào di chuyển được giữa đống đồ đó.” Anh lắc đầu. “Anh vẫn không biết sao mà em làm được, Becky ạ.”
“Ôi, anh biết đấy,” tôi khiêm tốn lên tiếng. “Chỉ là vấn đề sắp xếp thôi mà.”
Tôi bật ấm đun nước trong khi Gary đi vào bếp.
“Đây là cộng sự của em, Gary,” Luke nói. “Đây là chị gái cùng cha khác mẹ của Becky, Jess. Chị ấy đến từ Cumbria.”
“A!” Gary nói khi anh bắt tay Jess. “Tôi biết Cumbria. Một vùng rất đẹp của đất nước. Chị sống ở vùng nào của Cumbria?”
“Một ngôi làng tên là Scully,” Jess đáp. “Nơi đó khá thôn dã. Rất khác ở đây.”
“Tôi đã đến Scully rồi!” Gary nói. “Nhiều năm trước. Có phải gần đó có một đường đi bộ rất nổi tiếng không nhỉ?”
“Chắc anh đang nói tới đỉnh Scully.”
“Chính l nó! Chúng tôi đã cố trèo lên, nhưng thời tiết đã thắng. Suýt thì ngã lộn cổ xuống cái đồi rất kinh ấy.”
“Trèo lên đỉnh đồi có thể là một việc nguy hiểm,” Jess nói. “Anh phải biết anh đang làm gì. Những tên ngốc thường trèo từ phía Nam và gặp đủ thứ rắc rối.”
“Chính tôi đây,” Gary vui vẻ nói. “Nhưng để được ngắm cảnh đẹp đến thế thì cũng đáng. Những bức tường xây bằng đá xếp lên nhau không cần chất gắn kết thật là ngoạn mục,” anh nói thêm với Luke. “Như một tác phẩm nghệ thuật. Dài hàng dặm hàng dặm, vắt ngang ngôi làng, như kéo dài mãi.”
Tôi lắng nghe đoạn hội thoại một cách cực kỳ say sưa. Tôi muốn biết thêm một chút về nông thôn nước Anh. Tôi cũng thích được đến thăm vài bức tường xây bằng đá không cần chất kết dính. Ý tôi là, tất cả những gì tôi biết là London và Surrey, mà như thế thì thực chất chỉ có London thôi.
“Chúng ta nên mua một ngôi biệt thự ở Cumbria!” tôi hớn hở nói. “Ở làng của Jess ấy! Rồi bọn em có thể được gặp chị thường xuyên,” tôi nói thêm với Jess. “Như thế không tuyệt sao?”
Im lặng khá lâu.
“Ừ,” cuối cùng Jess nói. “Tuyệt.”
“Anh không nghĩ chúng ta sẽ mua bất cứ một biệt thự nào trong tương lai gần,” Luke nói. “Chúng ta đang có giới hạn chi tiêu, nhớ không?”
“Có, em nhớ,” tôi phản bác. “Và em vẫn đang tuân thủ đây, đúng chưa?”
“À, ừ,” Luke nói. “Thật không thể tin được là em vẫn đang tuân thủ.” Anh nhìn hộp bánh quy Fortnum trên bệ. “Cho dù, nói thật là, anh chẳng hiểu sao mà em lại làm được.” Anh mở tủ lạnh. “Nhìn tất cả những thứ này này. Quả ôliu nhồi… tôm hùm xông khói... và thế này mà là tiết kiệm à?”
Tôi không thể ngăn mình cảm thấy một niềm tự hào nho nhỏ. Tất cả số đồ ăn đó là nhờ bán những cái đồng hồ Tiffany! Tôi vui quá nên đã đi thẳng ra cửa hàng mua về một giỏ đầy những đồ ăn Luke thích.
“Chỉ là vấn đề quản lý gia đình sao cho tốt ấy mà,” tôi thờ ơ nói.
“Hmm.” Luke nhìn tôi nghi ngờ, rồi quay sang Gary. “Chúng ta phải tiếp tục thôi.”
Hai người đàn ông ra khỏi bếp để lại tôi một mình với Jess. Tôi ngồi lên cái ghế quầy bar đối diện chị.
“Ừm!” tôi nói. “Chị thích làm gì nào?”
“Chị thế nào cũng được,” Jess nói, nhún vai.
“Tùy chị mà! Hoàn toàn đấy!”
“Chị không quan trọng đâu.” Jess uống một ngụm trà.
Căn bếp tĩnh tặng, không có tiếng động gì ngoài tiếng nước tí tách rỏ từ vòi xuống bồn rửa.
Thế cũng được thôi. Đây chỉ là một trong số các khoảnh khắc yên tĩnh, thấu hiểu mà bạn có thể có với những thành viên gia đình. Trên thực tế, nó chứng tỏ rằng chúng tôi hoàn toàn thoải mái với nhau chứ không phải ngượng ngùng xa cách hay gì khác...
Ôi trời ơi, nói đi. Xin chị đấy.
“Chị muốn tập tành một chút,” Jess bất ngờ nói. “Thường thì chị vẫn tập hàng ngày. Nhưng tuần này chị chưa có
“Được!” tôi sung sướng nói. “Đó là một ý tưởng tuyệt vời! Em cũng sẽ tập.”
“Thật không?” Trông Jess rất ngạc nhiên.
“Tất nhiên rồi!” tôi uống ngụm trà cuối cùng, rồi đặt cái tách xuống. “Em đi chuẩn bị ngay đây.”
***
Thật là một ý tưởng hết sảy. Cùng nhau tập thể dục sẽ khiến bạn thấy gắn bó với nhau hơn! Chúng tôi có thể đến Câu lạc bộ Taylors Health ở góc phố, nơi tôi là thành viên đặc biệt, khởi động một chút, rồi ra quầy bán nước hoa quả. Tôi biết quầy bán nước hoa quả sẽ mở cửa, bởi tôi đã ở đó rất nhiều lần trước đây, cũng tầm giờ này.
Và tôi đoán phòng tập cũng sẽ mở cửa, dưới tầng.
Hay là tầng trên nhỉ?
Sao cũng được. Chỗ nào mà chẳng thế.
Tôi giật mạnh cửa tủ quần áo và kéo ngăn kéo đựng đầy đồ tập ra. Mình có thể mặc bộ tập có áo khoác, trừ việc nó sẽ quá nóng... hoặc mặc cái áo màu hồng sành điệu kia, nếu mình chưa nhìn thấy một em ở quầy nước hoa quả cũng có một cái y hệt...
Cuối cùng tôi cũng đã chọn được một bộ gồm quần bó sát màu đen với dải sọc dọc hai bên và áo phông cộc tay trắng, cộng thêm đôi giày hi- tech kỳ diệu tôi mua ở Mỹ. Đôi này khá đắt nhưng, như tờ quảng cáo nói, nó có cấu tạo cân bằng sinh cơ học với đế kép dày gấp đôi. Cộng thêm thiết kế tiên tiến giúp bạn có thể chạy không ngưng nghỉ từ đường chạy marathon bằng phẳng đến những đoạn leo núi gập gh
Tôi nhanh chóng đóng bộ đó vào, buộc tóc đuôi ngựa cao, đeo thêm đồng hồ thể thao hàng hiệu Adidas. (Điều này chứng tỏ Luke đã sai. Tôi biết là lúc nào đó tôi sẽ cần đến một chiếc đồng hồ thể thao mà.) Tôi vội vàng tới phòng dành cho khách và gõ cửa.
“Chào chị!”
“Vào đi.” Giọng Jess nghe như bị ngạt mũi và có vẻ hơi lạ. Tôi rón rén đẩy cửa. Chị đã thay đồ xong, giờ đang mặc một chiếc quần soóc cũ màu xám với áo phông cộc tay ngắn ngang eo, và trước sự ngạc nhiên của tôi, chị đang nằm trên sàn nhà.
Chị đang chống đẩy - tôi chợt nhận ra khi toàn thân chị nhấc lên khỏi mặt đất. Ôi. Chị ấy giỏi quá đi mất. Tôi chưa từng thấy ai có một phần bụng rắn chắc như thế bao giờ, trừ trong video của Cindy Crawford.
Giờ thì chị đang thực hiện những động tác gập bụng mà tôi chưa từng làm nổi quá ba cái.
“Thế... chúng ta đi chứ?” tôi nói.
“Đi đâu cơ?” chị đáp mà không hề ngừng lại.
“Đến phòng tập! Em tưởng chị muốn...” tôi nói nhỏ dần khi chị bắt đầu nâng chân lên khỏi mặt đất.
OK, chị ấy chỉ đang chứng tỏ thôi.
“Chị không cần đi đâu cả. Tập ở đây là được rồi.”
Ở đây? Chị ấy đùa à? Ở đây làm gì có gương. Không có kênh MTV. Cũng chẳng có quầy bán nước hoa quả.
Tôi chợt để ý thấy vết sẹo hình con rắn trên ống quyển của Jess. Tôi đang định hỏi sao lại thế thì chị đã nhận ra tôi đang nhìn và đỏ mặt.
Có lẽ chị ấy hơi nhạy cảm. Tốt hơn là mình không nên nhắc tới nó. Thay vào đó tôi nói, “Chị có cần tạ không?”
“Chị có rồi.” Chị thò tay vào ba lô và lôi ra hai chai đầy cát.
Đó là tạ của chị ấy sao?
“Chị sẽ không bao giờ đến gần một phòng tập,” chị nói, bắt đầu nâng hai chai cát qua đầu. “Phí tiền. Một nửa số người đến phòng tập chẳng tập tành gì cả. Họ mua những bộ đồ tập đắt tiền rồi chẳng bao giờ thèm động tới. Làm thế để làm gì cơ chư?”
“Ừ, chính xác đấy!” tôi nói nhanh. “Em hoàn toàn đồng ý.”
Jess ngừng lại và chỉnh tư thế cầm một chai cát. Sau đó mắt chị dừng lại ở đằng sau quần tôi.
“Cái gì đây?” chị hỏi.
“Gì ạ?” tôi đưa tay mò quanh mình.
Khỉ thật. Mảnh giấy ghi giá tiền đang thòi ra.
“À... không có gì!” tôi nói, vội vàng nhét nó vào trong. “Em sẽ đi và lấy... mấy quả tạ cho mình.”
Khi quay lại từ căn bếp với hai chai nước khoáng Evian, tôi không thể không cảm thấy một chút chưng hửng. Đây không hoàn hoàn giống như những gì tôi tưởng tượng ra. Tôi đã hình dung hai chúng tôi chạy trên máy tập, chẳng đổ giọt mồ hôi nào, trong tiếng nhạc xập xình và ánh đè tập khiến tóc chúng tôi rực sáng.
Nhưng dù thế nào thì cũng không sao.
“Thế... em nên tập theo chị, đúng không?” tôi nói, ra thảm với Jess.
“Chị đang định tiếp tục tập cơ tay,” Jess nói. “Động tác này khá đơn giản.” Chị bắt đầu đưa cánh tay lên xuống, và tôi bắt chước chị. Trời ơi, chị tập nhanh quá, có phải thế không nhỉ?
“Em bật nhạc lên nhé?” tôi nói sau một lúc.
“Chị không cần nhạc,” Jess nói.
“Vâng. Em cũng không cần,” tôi liến thoắng.
Cánh tay tôi bắt đầu đau. Thế này không thể nào lại tốt cho tay được, chắc chắn luôn. Tôi đưa mắt qua Jess, nhưng chị đang đều đặn nâng lên hạ xuống. Tôi làm ra vẻ tự nhiên cúi xuống, giả vờ thắt lại dây giày. Rồi tôi chợt nảy ra một ý.
“Em ra ngoài một lát,” tôi nói, và khẩn trương ra khỏi phòng đi vào bếp tiếp. Một lát sau tôi quay lại, mang theo hai chai màu bạc thanh mảnh.
“Đồ uống bổ dưỡng đây,” tôi nói tự hào, đưa cho Jess một chai. “Để chị tái cân bằng.”
“Để chị làm gì cơ?” Jess đặt một chai cát xuống và nhíu mày.
“Trên vỏ chai nói thế mà, chị xem này,” tôi giải thích. “Nó gồm thảo dược và vitamin cần thiết cho cuộc sống được pha trộn theo công thức độc đáo.”
Jess soi kỹ cái nhãn.
“Chỉ có đường và nước thôi em. Nhìn này. Nước... xirô glucô...” Chị đặt nó xuống. “Chị không uống đâu, cảm ơn em.”
“Nhưng nó có các thành phần đặc biệt mà!” tôi ngạc nhiên nói. “Nó giúp lấy lại cân bằng, phục hồi và dưỡng ẩm làn da từ bên trong.”
“Làm thế nào mà nó làm như thế được?”
“Em... không biết.”
“Cái này bao nhiêu thế?” Jess lại cầm chai nước lên và nhìn mác giá. “Những £2,95!” Chị gần như cảm thấy bị xúc phạm. “Ba bảng cho đường và nước à? Em có thể mua một bao tải hai mươi cân khoai tây với số tiền đó!”
“Nhưng… em không muốn một bao tải hai mươi cân khoai tây.”
“Thế thì em nên mua đi!” Jess nói. “Khoai tây là một trong những thực phẩm giàu dinh dưỡng và kinh tế nhất hiện nay.” Chị nhìn tôi quở trách. “Người ta không đánh giá đúng khoai tây. Nhưng em có biết rằng vỏ một củ khoai tây còn có nhiều vitamin C hơn một quả cam không?”
“Ơ... không,” tôi căng thẳng nói. “Không, em không biết.”
“Em có thể sống tốt chỉ bằng khoai tây và sữa.” Chị lại bắt đầu nâng tạ. “Em sẽ có đủ mọi chất dinh dưỡng cơ thể cần, chỉ từ hai thứ này thôi.”
“Vâng!” tôi nói. “Như thế... thật sự tốt! Thôi... em sẽ đi tắm đây.”
***
Khi đóng cửa phòng ngủ, tôi cảm thấy cực kỳ hoang mang. Toàn bộ chuyện về khoai tây là thế nào vậy? Tôi thậm chí còn không hiểu làm sao bọn tôi lại rơi vào chủ đề này.
Tôi đi dọc hành lang và thấy Luke qua cửa phòng làm việc, đang lấy một thư xuống khỏi giá.
“Trông em rất ra dáng thể thao,” anh nói, ngước mắt nhìn tôi. “Đang định đến phòng tập à?”
“Jess và em đang tập cùng nhau,” tôi đáp, lúc lắc món tóc đuôi ngựa.
“Tuyệt. Vậy hai chị em thân thiết chứ?”
“Bọn em thân thiết cực kỳ!” tôi nói, tiếp tục đi dọc hành lang.
Điều này... tôi nghĩ cũng đúng. Cho dù nói thật là khó mà nói được Jess thì thế nào. Chị ấy chẳng làm cho bạn choáng ngợp mấy.
Nhưng dù sao đến giờ mọi chuyện vẫn ổn. Chúng tôi còn tập thể dục cùng nhau nữa, chúng tôi có thể tự thưởng cho mình! Cái chúng tôi cần là một chút đồ uống, và một chút không khí tiệc tùng, thêm chút âm nhạc nữa. Rồi chúng tôi sẽ thoải mái hơn.
Khi tắm, tôi bắt đầu thấy phấn khích. Không gì có thể sánh được với một đêm tuyệt vời của các cô gái. Suze và tôi từng có rất nhiều buổi tối tuyệt vời khi chúng tôi còn bên nhau. Có lần Suze bị một tên bạn trai đáng ghét bỏ rơi và suốt buổi tối chúng tôi đã lấy tên anh ta để viết thư hỏi cách chữa chứng bất lực của đàn ông. Cũng có lần chúng tôi pha rượu whisky với bạc hà và cả hai suýt nữa đã say túy lúy. Đã có lần chúng tôi quyết định đi nhuộm tóc đỏ rồi phải tìm mãi mới thấy một hàng làm tóc 24/24. Và có bao nhiêu buổi tối khác chẳng có điều gì đặc biệt xảy ra, chúng tôi chỉ cùng nhau xem phim, ăn pizza, nói chuyện và cười, tận hưởng thời gian bên nhau.
Tôi ngưng lại khi đang tóc dở. Kỳ lạ thật, việc thôi nói chuyện với Suze ấy. Cô ấy vẫn chưa gọi lại lần nào kể từ khi tôi nói có chị gái. Tôi cũng không gọi. Cằm tôi cứng đơ. Đời là thế đấy. Người ta luôn tìm thấy bạn bè mới và chị em mới. Điều này được gọi là chọn lọc tự nhiên.
Và Jess với tôi sẽ có thời gian tuyệt diệu đêm nay. Tuyệt hơn tôi từng có với Suze.
Tôi mặc quần jeans và áo phông với chữ TÌNH CHỊ EM màu bạc in nổi, bật đèn bàn phấn rồi lôi mọi đồ trang điểm mà tôi có ra. Tôi lục lọi trong một chiếc hộp dưới gầm giường và tìm được ba bộ tóc giả, bốn bộ tóc nối, mi giả, keo xịt bóng và hình xăm dùng một lần. Sau đó tôi mở cái tủ đặc biệt của mình ra. Tất cả giày dép của tôi đều cất ở đấy.
Tôi yêu tủ giày của mình.
Tôi muốn nói là tôi thực sự yêu tủ giày của mình. Đó là thứ tuyệt vời nhất trên toàn thế giới! Tất cả giày dép của tôi đều được sắp xếp vào từng ngăn duyên dáng, và thậm chí trong tủ còn gắn cả bóng đèn để bạn có thể nhìn thấy chúng rõ hơn. Tôi nhìn ngăn đựng toàn giày hiệu L.K. Bennett và Jimmy Choo một lát, sung sướng vô ngần, rồi chọn đôi trông buồn cười nhất, cao gót, có trang kim và quẳng lên giường.
Buổi hóa trang đã sẵn sàng!
Tiếp theo là phòng khách. Tôi lôi đống đĩa phim yêu thích ra xếp thành hình cái quạt trên sàn rồi thêm vào hàng chồng tạp chí. Quay lại bếp, tôi trút hết bim bim, bỏng ngô và kẹo ra bát, đốt vài ngọn nến và mở sâm panh. Khi tôi nhìn quanh bếp, mặt đá granit đang lấp lánh, đồ đạc làm bằng i nốc bắt sáng ánh lên. Trông thật là đẹp.
Gần sáu giờ tối rồi. Giờ chắc Jess đã tập xong. Tôi tiến tới phòng dành cho khách và gõ cửa.
“Chị Jess?” tôi ngập ngừng.
Không trả lời. Chắc là chị đang tắm hay
Nhưng khi trở lại bếp, bất ngờ tôi nghe thấy tiếng chị vang ra từ phòng làm việc. Kỳ ghê! Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa - và Jess đang ở đó, ngồi chỗ máy tính giữa Gary và Luke, chằm chằm nhìn màn hình màu xanh lá cây, nói chuyện.
“Các anh có thể chèn đồ họa vào như thế này,” Jess nói, lách cách gõ bàn phím. “Và làm cho khớp với nhạc nền. Tôi có thể làm giúp các anh, nếu các anh muốn.”
“Chuyện gì thế này?” tôi ngạc nhiên nói.
“Đây là CD mới về công ty,” Luke nói. “Bọn làm nó chẳng có ý tưởng sáng sủa nào cả. Mọi thứ đều cần sửa lại.”
“Chị của chị đúng là một chuyên gia thật sự về phần mềm này!” Gary nói.
“Tôi mới biết gần đây thôi,” Jess nói, nhấp chuột liên tay. “Cả trường đại học tôi học đã áp dụng nó từ năm ngoái. Mà tôi cũng hơi có máu công nghệ. Tôi thích những thứ thế này.”
“Tuyệt quá đi mất!” tôi nói. Tôi tần ngần ở cửa một lát khi Jess gõ bàn phím một lúc nữa. “Thế... chị có muốn ra ngoài này uống gì không? Em đã chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng cho một đêm tuyệt vời dành cho các cô gái.”
“Anh xin lỗi,” Luke nói, nhìn tôi như thể giờ mới nhận ra. “Bọn em đã giữ chị lâu quá. Ở đây bọn em ổn rồi. Dù sao cũng cảm ơn chị!”
“Cảm ơn!” Gary nhắc lại.
Cả hai đều nhìn chị ngưỡng mộ, tôi không khỏi thấy ghen tị.
“Đi nào!” tôi tươi tỉnh nói. “Sâm panh đang đợi.
“Cảm ơn chị lần nữa, Jess,” Luke nói. “Chị đúng là một ngôi sao!”
“Không có gì.” Jess đứng dậy và theo tôi ra khỏi phòng.
“Trời ơi!” tôi nói ngay khi biết họ không nghe thấy nữa. “Tất cả những gì trong đầu họ là máy tính!”
“Chị thích máy tính,” Jess nói.
“Ừm... em cũng thế,” tôi vội vàng quay về theo lối cũ. “Tuyệt đối thích.” Kể ra thì cũng đúng.
Ý tôi là, tôi thích eBay.
Khi dẫn Jess vào bếp, tôi cảm thấy niềm phấn khích đang trào dâng. Tôi với tay lấy cái điều khiển đầu đĩa và một lát sau bản Sister Sledge đã vang lên to hết cỡ từ loa trong bếp. Tôi đã mua cả album ấy đặc biệt dành cho dịp này!
“ ‘Chúng ta là gia đình!’ ” tôi hát theo, trong lúc lấy chai sâm panh ra khỏi xô đá. Tôi bật nắp. “Uống sâm panh nào!”
“Chị thích một thứ gì đấy không cồn, nếu em có,” chị nói, thờ ơ nhìn chai rượu. “Uống sâm panh chị hay bị đau đầu.”
“Ôi,” tôi nói, ngập ngừng. “Vâng... OK!”
Tôi rót cho chị một cốc nước tinh khiết Aqua Libra rồi nhanh chóng cất cái chai đi trước khi chị nhìn thấy giá và lại bắt đầu nói về khoai tây.
“Em nghĩ tối nay chúng ta chỉ nên thư giãn thôi,” tôi nói át tiếng nhạc. “Chỉ tận hưởng... buôn chuyện... vui vẻ
“Nghe hay đấy,” Jess nói, gật đầu.
“Và ý tưởng của em là, chúng ta có thể hóa trang!”
“Hóa trang?” Trông Jess như thể chị mới nghe từ đó lần đầu.
“Đi với em!” Tôi kéo chị dọc hành lang vào phòng ngủ. “Chúng ta có thể trang điểm cho nhau... thử các loại quần áo khác nhau... em có thể sấy tóc cho chị nếu chị thích...”
“Chị không biết nữa.” Vai Jess đang so lại một cách thiếu thoải mái.
“Sẽ vui lắm cho mà xem! Xem này, chị ngồi xuống trước gương đi. Thử đội một bộ tóc giả của em xem!” Tôi đội bộ tóc vàng kiểu Marilyn Monroe lên đầu mình. “Tuyệt không?”
Jess ngập ngừng.
“Chị ghét gương lắm,” chị nói. “Và không bao giờ trang điểm.”
Tôi nhìn chị chằm chằm, hơi bối rối. Sao lại có người ghét gương được nhỉ?
“Ngoài ra, chị hạnh phúc với bề ngoài của mình,” chị nói thêm như để tự bào chữa.
“Tất nhiên rồi!” tôi kinh ngạc nói. “Đấy không phải là vấn đề! Chỉ là để... chị biết đấy. Vui thôi mà.”
Jess không nói gì.
“Nhưng sao cũng được!” tôi nói, cố giấu thất vọng. “Chỉ là một ý tưởng thôi mà. Chúng ta không nhất thiết phải thực
Tôi bỏ bộ tóc kiểu Marilyn ra và tắt đèn bàn phấn. Căn phòng ngay lập tức trở nên gần như ảm đạm. Cũng giống như tôi đang cảm thấy. Thật sự tôi đã mong chờ được trang điểm cho Jess. Tôi đã nghĩ ra biết bao ý tưởng cho đôi mắt chị.
Nhưng không sao. Chúng tôi vẫn có thể có một buổi tối vui vẻ!
“Chúng ta sẽ... xem phim chứ?” tôi đề nghị.
“Chắc chắn rồi.” Jess gật đầu.
Dù sao thì một bộ phim cũng hay hơn. Ai mà chẳng thích phim, ngoài ra đến đoạn nào chán ra còn có thể buôn chuyện nữa. Tôi dẫn chị vào phòng khách và hồ hởi ra hiệu về đám đĩa phim xếp thành hình quạt trên sàn nhà. “Chị chọn phim đi. Tất cả đĩa đều ở đây.”
“Ừ.” Jess bắt đầu xem xét đống đĩa.
“Chị có thích phim Bốn đám cưới không?” Tôi gợi ý cho chị. “Hay là Không ngủ ở Seattle... Khi Harry gặp Sally...”
“Phim gì cũng được,” cuối cùng Jess nói, ngước lên. “Em chọn đi.”
“Chị phải có một bộ phim yêu thích chứ!”
“Những phim này không phải thể loại chị thích,” Jess nói, hơi nhăn mặt. “Chị thích một bộ phim nặng ký hơn một chút.”
“Ôi,” tôi nói. “Thôi được. Em có thể đi thuê một đĩa khác nếu chị muốn! Không đến năm phút đâu. Chị chỉ cần nói với em là chị thích phim gì thôi...”
“Được rồi mà không muốn em phải ra ngoài.” Chị nhún vai. “Ta xem một trong số này là được rồi.”
“Đừng ngốc thế!” tôi vừa nói vừa cười. “Nếu chị không thích thì chúng ta sẽ không xem! Chúng ta có thể làm... một điều gì đó khác! Không sao đâu mà!”
Tôi cười với Jess, nhưng trong lòng thấy hơi băn khoăn. Tôi không chắc nên đưa ra ý tưởng gì nữa. Kế hoạch dự phòng của tôi là băng karaoke Dancing Queen - nhưng có gì đó mách bảo tôi rằng chị cũng sẽ không hát. Thêm nữa, chúng tôi đâu có đội tóc giả.
Sao mọi thứ lại trở nên gương gạo thế này? Tôi đã nghĩ rằng lúc này thì chúng tôi đang cười như điên rồi. Tôi cứ tưởng chúng tôi sẽ vui.
Ôi trời. Chúng tôi không thể nào cứ im lặng ngồi suốt đêm. Tôi sắp cạn ý tưởng rồi.
“Nhìn này chị Jess,” tôi nói, rướn người về phía trước. “Em muốn làm bất cứ thứ gì chị muốn làm. Nhưng chị phải hướng dẫn em. Thế nên chị hãy... thành thật. Nếu em không mời chị đến đây dịp cuối tuần thì giờ này chị đang làm gì?”
“À...” Jess nghĩ một lát. “Chị sẽ đang dự một cuộc gặp về môi trường. Chị là nhà hoạt động trong một nhóm địa phương. Bọn chị vận động nâng cao ý thức, tổ chức biểu tình và diễu hành phản đối... những việc kiểu như thế.”
“Thế thì chúng ta làm thế đi!” tôi hào hứng nói. “Hãy tổ chức một cuộc biểu tình! Sẽ vui lắm đấy! Em có thể làm một số biểu ngữ...”
Trông Jess có vẻ bối rối.
“Một vụ biểu tình vì cái gì?”
“Ừm... em không quan tâm! Gì mà chẳng được. Chị là khách mà... chị ch
Jess chì nhìn tôi chằm chằm, không tin vào mắt mình.
“Em không thể cứ thế mà tổ chức biểu tình được. Em phải bắt đầu bằng vấn đề. Bằng sự lo ngại về môi trường. Những việc này không phải để vui.”
“OK,” tôi vội vàng nói. “Quên chuyện biểu tình đi. Thế nếu không phải là cuộc họp mặt thì chị sẽ làm gì? Và cho dù là gì... thì chúng ta cũng sẽ làm. Cùng nhau!”
Jess nhíu mày suy nghĩ, còn tôi nhìn mặt chị khấp khởi hy vọng. Và bất chợt tò mò. Lần đầu tiên tôi cảm thấy mình đang thực sự tìm hiểu chị gái mình.
“Có lẽ là chị đang ngồi kiểm kê tài khoản,” cuối cùng chị nói. “Thật ra chị cũng mang giấy tờ đi, chẳng may có thời gian thì sẽ làm.”
Kiểm kê tài khoản. Vào một buổi tối thứ Sáu. Kiểm kê tài khoản.
“Được!” cuối cùng tôi cũng nặn ra được một tiếng. “Tuyệt cú mèo! Được rồi, thế thì... cùng kiểm kê tài khoản nào!”
***
OK. Thế này là ngon rồi. Thế này là tốt rồi.
Hai chúng tôi ngồi trong bếp, cùng nhau tính toán. Ít nhất thì Jess cũng đang tính toán chi tiêu của chị. Còn tôi không chắc lắm về việc mình làm gì.
Tôi viết chữ Tài khoản ở đầu tờ giấy và gạch chân hai lần
Mỗi lần Jess ngẩng lên, chị rất hay ngẩng lên, là tôi lại vội vàng nguệch ngoạc mấy dòng, chỉ để trông như tôi đang làm việc này. Đến lúc đó trên trang giấy của tôi có viết:
20 bảng... ngân sách... 200 triệu bảng... Xin chào, tên tôi là Becky...
Jess đang nhíu mày trên một mớ giấy tờ trông như thông báo tình hình tài khoản của ngân hàng, đọc ngược đọc xuôi rồi tham khảo một cuốn sổ theo dõi tiền gửi nhỏ.
“Có gì không ổn không chị?” tôi nói một cách thông cảm.
“Chị đang tìm xem đã ghi một khoản tiền nho nhỏ vào chỗ nào,” chị nói. “Có lẽ là đã viết trong một sổ nhật ký thu chi chung khác.” Chị đứng dậy. “Chị sẽ quay lại ngay.”
Khi chị rời bếp tôi uống một ngụm sâm panh và liếc về phía đám giấy thông báo của ngân hàng.
Hiển nhiên tôi không định nhìn chúng hay gì khác. Đó là tài sản riêng của Jess và tôi tôn trọng điều đó. Đó không phải việc của tôi. Không hề chút nào. Chỉ có điều, chân tôi ngứa quá. Thật sự là ngứa. Tôi nghiêng người để gãi... rồi nghiêng thêm chút nữa... rồi chút nữa... cho đến khi tôi bắt được con số ở cuối trang thông báo tình hình tài khoản.
£30.002.
Tôi vội vàng nhổm dậy lần nữa, suýt cộc đầu vào cốc sâm panh của mình. Ba mươi nghìn bảng? Ba mươi nghìn bảng.
Đó là số tiền chi trội lớn hơn cả của tôi. Thật sự!
Giờ thì mọi thứ bắt đầu trở nên dễ hiểu. Mọi thứ về đúng vị trí của nó. Thảo nào chị tự làm tạ để tập. Thảo nào chị mangình đựng cà phê theo khắp nơi. Chị có lẽ đang có một động lực kinh tế, như tôi từng có. Chị có lẽ đã đọc cuổn Kiểm soát tiền của bạn của David E. Barton!
Trời ơi, ai mà biết được cơ chứ?
Khi Jess trở lại bếp, tôi không thể không nhìn chị bằng con mắt khác. Chị cầm một thông báo ngân hàng lên và thở dài nặng nhọc - và tôi cảm thấy làn sóng yêu mến chị vô bờ chợt dâng lên. Đã bao nhiêu lần tôi từng cầm thông báo của ngân hàng lên và thở dài cơ chứ? Chúng tôi đúng là cạ cứng rồi!
Chị lại nghiên cứu kỹ những con số, trông vẫn lo lắng, ừ thì rõ, với một số nợ khổng lồ như thế!
“Này,” tôi nói với một nụ cười thông hiểu. “Chị vẫn đang cố nhớ xem đã tiêu số tiền đó vào đâu à?”
“Nó phải ở đâu đấy quanh đây.” Chị nhíu mày và chuyển sang một thông báo khác.
Trời ơi, có khi ngân hàng sắp phong tỏa tài khoản của chị rồi cũng nên. Tôi phải cho chị vài lời khuyên mới được.
Tôi ngả người về phía trước, thì thào bí mật.
“Ngân hàng đúng là một cơn ác mộng, đúng không chị?”
“Ngân hàng là lũ vô dụng,” chị đáp, gật đầu.
“Đôi khi em tự hỏi sao bọn ngân hàng cứ gửi cho chúng ta những bảng kê tiền vượt chi nếu họ cứ không hề thông cảm như thế...”
“Chị không có bảng kê vượt chi,” chị nói, trông như không hiểu tôi nói gì
“Nhưng...”
Tôi ngừng lại khi lời chị chạm đến óc tôi. Chị không bị vượt chi. Điều đó nghĩa là...
Tôi thấy hơi choáng.
Nghĩa là ba mươi nghìn bảng đó thật ra là...
Là tiền có trong tài khoản?
“Becky, em có sao không?” Jess nhìn tôi một cách kỳ lạ.
“Em... ổn!” Tôi nói bằng một giọng lạ lùng và uống ừng ực mấy ngụm sâm panh, cố gắng tỉnh táo trở lại. “Vậy... là chị không bị âm tài khoản. Điều đó thật tốt! Thật tuyệt!”
“Cả đời chị chưa bao giờ bị âm tài khoản,” Jess cả quyết nói. “Chị chỉ không nghĩ ngân hàng là cần thiết thôi. Ai cũng có thể quản lý chi tiêu nếu họ thật sự muốn. Những người bị nợ nần chỉ do thiếu kiểm soát bản thân. Không bao biện được.” Chị bắt đầu vuốt thẳng đống giấy tờ, rồi ngừng lại. “Nhưng em từng là một phóng viên tài chính, đúng không? Mẹ em đã cho chị xem mấy bài báo của em. Nên chắc em phải biết hết mấy điều này rồi.”
Đôi mắt màu hổ phách của chị nhìn vào mắt tôi đầy chờ đợi và tôi cảm thấy sự lo lắng đang nhói lên một cách lố bịch. Tôi chợt không chắc có muốn chị biết về tình hình tài chính hiện tại của tôi hay không. Sự thật trăm phần trăm thì chắc chắn là không rồi.
“Em… ừm... chắc chắn rồi!” tôi nói. “Tất nhiên là em biết. Tất cả chỉ là vấn đề... vấn đề lên kế hoạch trước và quản lý cẩn thận.”
“Chính xác!” Jess tán thành. “Khi có bất cứ khoản tiền nào, việc đầu tiên chị làm l để riêng ra một nửa để tiết kiệm.”
Một nửa? Đến bố tôi cũng không tiết kiệm nhiều đến thế.
“Quá tuyệt!” tôi cố nói. “Đó là lựa chọn khôn ngoan duy nhất.” Tôi hoàn toàn sốc. Khi còn là phóng viên tài chính, tôi từng viết những vài bài báo khuyên người ta lúc nào cũng nên tiết kiệm một phần số tiền mình có. Nhưng tôi chưa từng nghĩ sẽ có người tiết kiệm đến một nửa.
Jess nhìn tôi với một sự thích thú mới mẻ và thậm chí cả quý mến nữa.
“Thế… em cũng làm thế, đúng không, Becky?”
Trong vài giây tôi không thể hình thành nổi một câu trả lời.
“À... vâng!” cuối cùng tôi nói, hắng giọng. “Có lẽ không hẳn là chính xác một nửa mỗi tháng...”
“Chị cũng thế mà.” Mặt chị dãn ra thành một nụ cười. “Đôi khi chị chỉ có thể tiết kiệm được hai mươi phần trăm.”
“Hai mươi phần trăm!” tôi yếu ớt nhắc lại. “Thôi... không sao. Chị không nên tự trách mình.”
“Nhưng chị thật sự thấy rất tệ,” Jess nói, nghiêng người ra phía trước, qua cái bàn. “Em hẳn là hiểu điều đó.”
Tôi chưa từng thấy gương mặt chị lại cởi mở thế bao giờ. Trời ơi. Chúng tôi đang gắn bó.
“Hai mươi phần trăm của cái gì?” Tiếng Luke vang lên khi anh và Gary cùng đi vào bếp, trông cả hai đều có vẻ đang vui.
Có lẽ đã đến lúc chuyển chủ đề cuộc nói chuyện.
“À... không có gì!” tôi nói.
“Bọn tôi chỉ đang nói về chuyện tiền nong,” Jess nói với Luke. “Chúng tôi đang kiểm tra tài khoản của mình.”
“Tài khoản của em á?” Luke nói, bật cười. “Tài khoản gì vậy, Becky?”
“Anh biết mà!” tôi cao giọng nói. “Chuyện tiền nong của em và những thứ tương tự vậy.”
“À.” Luke gật đầu, lôi trong tủ lạnh ra một chai rượu. “Thế em đã gọi đội SWAT chưa? Cả hội Chữ Thập Đỏ nữa?”
“Ý cậu là gì?” Jess nói, không hiểu.
“Theo truyền thống thì họ luôn được gọi đến những vùng xảy ra thảm họa, đúng không?” Anh cười với tôi.
“Này!” tôi nói nhanh, cố chuyển chủ đề. “Có ai... ờ... xem East Enders tối qua không?”
Dường như không ai nghe thấy tôi nói gì.
“Nhưng Becky là một phóng viên tài chính mà!” Jess nói, giọng bối rối.
“Phóng viên tài chính?” Luke trông rất thích thú. “Chị có muốn nghe chuyện em gái chị trong những ngày còn là phóng viên tài chính không?”
“Không,” tôi chen vào. “Chị ấy không muốn nghe
“Cái thẻ rút tiền mặt,” Gary nói, hồi tưởng lại.
“Cái thẻ rút tiền mặt!” Luke vỗ vào mặt bàn thích thú. “Chuyện này diễn ra khi Becky là một chuyên gia tài chính nổi tiếng trên ti vi,” anh nói với Jess. “Cô ấy quay một đoạn phim hướng dẫn sử dụng thẻ ATM. Cô ấy đưa thẻ của mình vào máy để minh họa...” Anh lại bắt đầu cười. “Và camera quay luôn cảnh nó bị máy nuốt.”
“Rồi một hôm khác họ chiếu cảnh đó trên chương trình các clip tình huống hài thực tế,” Gary nói với tôi. “Đoạn chị bắt đầu lấy giày đập vào cái máy rút tiền là một đoạn kinh điển!”
OK. Anh ta sẽ bị loại khỏi danh sách nhận quà Giáng Sinh của tôi.
“Nhưng sao nó lại bị nuốt được?” Jess nói, trông chị lúng túng. “Có phải em... bị âm tài khoản không?”
“Becky có bị âm tài khoản không à?” Luke vui vẻ nói, lấy thêm mấy cái cốc nữa. “Giáo hoàng có phải theo đạo Thiên Chúa không?”
Jess trông càng bối rối.
“Nhưng mà, Becky, em nói tháng nào em cũng giữ lại một nửa lương mà.”
Điên thật.
“Xin lỗi?” Luke từ từ quay lại. “Becky nói cô ấy làm gì?”
“Đó... đó không phải chính xác là những gì em đã nói,” tôi nói, tim đập loạn xạ. “Em nói là thật tốt nếu giữ lại không tiêu nửa tiền lương, về mặt nguyên tắc. Và... đúng thế mà! Đó là một ý tưởng hay!”
“Thế còn vụ không trả nổi đống hóa đơn thẻ tín dụng khổng lồ mà em giấu nhẹm không cho chồng biết thì sao?” Luke nói. “Đó cũng là một ý tưởng hay về mặt nguyên tắc à?”
“Hóa đơn thẻ tín dụng?” Jess nói, nhìn tôi thảng thốt. “Thế… em đang nợ à?”
Trời ạ, sao chị ấy phải nói như thế cơ chứ? Nợ. Như thể đó là một loại bệnh dịch vậy. Như thể tôi sắp phải đi lao động cải tạo vậy. Giờ là thế kỷ hai mươi mốt rồi. Mọi người ai chẳng đang nợ.
“Chị biết chuyện bác sĩ lại là những bệnh nhân nặng nhất chứ?” tôi nói, khẽ cười. “Còn, phóng viên tài chính là những... ờ...”
Tôi chờ chị bật cười theo, hay ít nhất thì cũng mỉm cười thông cảm. Nhưng nét mặt chị chỉ lộ ra vẻ kinh hoàng.
Toàn bộ cuộc nói chuyện này đang bắt đầu khiến tôi day dứt. OK, đành rằng tôi có một khoản nợ vặt vãnh trong lúc này. Nhưng chị cũng không cần phải nhìn tôi chê trách đến thế.
“Nhân tiện, chị Jess này,” Gary nói. “Chúng tôi vừa gặp chút rắc rối với chương trình đó.”
“Vậy sao?” Jess nhìn lên. “Nếu anh muốn tôi có thể đến xem thế nào.”
“Chị chắc không?” Gary liếc sang tôi. “Chúng tôi không muốn xen vào buổi tối của chị...”
“Không sao,” tôi nói, xua xua tay. “Cứ đi đi!”
***
Khi tất cả bọn họ biến mất vào trong phòng làm việc tôi tha thẩn dọc hành lang rồi tới phòng khách. Tôi ngồi phịch xuống ghế sofa và đau khổ nhìn chằm chằm vào cái màn hình ti vi trống trơn.
Jess và tôi chẳng hợp nhau một chút nào.
Chúng tôi không hợp nhau. Đó là sự thật.
Bất chợt tôi thấy mệt nhoài vì thất vọng. Tôi đã cố gắng bao nhiêu từ ngày chị đến. Tôi đã làm tất cả những gì có thể. Tôi đã mua một bức tranh hang động... và tôi đã chuẩn bị tất cả chỗ đồ ăn vặt ngon lành này... lại còn tổ chức một buổi tối tuyệt nhất có thể nữa. Còn chị thì thậm chí không thèm cố gắng tham gia. Thôi được rồi, cứ cho là chị không thích phim nào trong số phim tôi có đi. Nhưng chị cũng có thể giả vờ chứ, chẳng lẽ lại không sao? Nếu là tôi thì tôi đã giả vờ rồi.
Tại sao chị cứ phải khổ sở thế? Tại sao chị không thể chỉ vui vẻ thôi?
Khi tôi uống sâm panh, sự oán giận mỗi lúc một dâng lên trong tôi.
Sao chị lại có thể ghét mua sắm được? Sao lại thế cơ chứ? Chị có ba mươi nghìn bảng, vì Chúa! Chị nên mê mẩn mua sắm mới phải! Và những chuyện khác nữa... sao chị cứ bị ám ảnh đến thế về khoai tây? Mấy củ khoai tây dở hơi ấy thì có gì vĩ đại?
Tôi chỉ không hiểu nổi chị. Chị là chị gái của tôi, nhưng tôi không hiểu chị một tí tẹo nào. Luke đã đúng từ đầu đến cuối, vấn đề chỉ là việc nuôi dưỡng. Di truyền chẳng có ý nghĩa gì.
Tôi bất đầu chán nản lướt qua đám đĩa phim. Có lẽ tôi sẽ xem một trong số này một mình. Và ăn bỏng ngô. Cả một trong số sô cô la ngon lành hiệu Thorntons kia
Jess có khi thậm chí còn không ăn sô cô la. Trừ phi đó là sô cô la do chị làm, từ khoai tây.
Tốt thôi, tốt cho chị. Tôi sẽ đi trang điểm và xem một bộ phim hay.
Tôi chỉ vừa mới lấy đĩa Pretty Woman ra thì điện thoại reo.
“Alô?” tôi nhấc máy.
“Xin chào, Bex à?” một giọng thánh thót quen thuộc vang lên. “Mình đây.”
“Suze!” tôi cảm thấy một niềm vui vô bờ ập đến. “Ôi trời ơi! Chào! Cậu thế nào?”
“Ôi, mình khỏe! Cậu ổn chứ?”
“Mình ổn! Mình ổn!”
Đột nhiên tôi ước ao có Suze ở đây từ tận đáy lòng. Như hồi ở Fullham. Tôi nhớ cô ấy quá. Nhớ quá.
“Vậy, vụ spa với Lulu thế nào?” tôi nói, cố tỏ ra bình thường.
“Cũng... được,” cô nói sau khi ngưng một lát. “Cậu biết đấy. Kiểu như là... hơi khác biệt một chút... nhưng cũng vui!”
“Tốt!”
Sự im lặng gượng gạo nhảy vào giữa hai chúng tôi.
“Và... và mình đang tự hỏi không biết cậu với chị gái mới thế nào rồi,” Suze ngập ngừng. “Hai người... hai người là bạn tốt của nhau chứ?”
Tôi không thể thừa nhận sự thật với Suze. Chỉ đơn giản là tôi không thể thú nhận rằng mọi chuyện đều hỏng bét cả. Rằng cô ấy thì đi spa với bạn thân mới, còn tôi thì thậm chí không thể xoay xở nổi một buổi tối với chính chị gái mình.
“Tuyệt lắm!” tôi nói. “Không thể tốt hơn được! Bọn mình rất hợp nhau!”
“Vậy sao?” Suze nói, nghe có vẻ hơi thất vọng.
“Tất nhiên rồi! Thật ra thì ngay lúc này bọn mình đang tận hưởng một buổi tối kiểu phụ nữ! Xem phim... cười đùa... chỉ thư giãn thôi. Cậu biết đấy!”
“Hai người đang xem phim gì thế?” Suze nói ngay lập tức.
“À...” tôi nhìn màn hình ti vi vẫn trống trơn. “Pretty Woman”
“Mình thích Pretty Woman lắm,” Suze thiết tha nói. “Cái cảnh trong cửa hàng ấy!”
“Mình biết! Đó là cảnh tuyệt nhất từng có!”
“Và cuối cùng, khi Richard Gere trèo lên nữa!” Giọng Suze vút lên vì hứng khởi. “Ôi trời, mình muổn được xem nó ngay bây giờ!”
“Mình cũng thế!” tôi buột miệng nói. “Ý mình là... mình muốn xem phần còn lại.”
“Ôi,” Suze đổi giọng. “Chắc mình đang làm cậu bị đứt quãng. Xin lỗi nhé.”
“Không!” tôi nói ngay. “Mình muốn nói là không sao hết...”
“Mình cúp máy đây. Cậu chắc là muốn quay lại với chị gái lắm rồi. Nghe có vẻ như hai người đang có một khoảng thời gian tuyệt vời.” Giọng Suze có vẻ nuối tiếc. “Hai người chắc là có nhiều chuyện để nói với nhau lắm.”
“Ừ,” tôi nói, nhìn quanh căn phòng trống, “Ừ, tất nhiên là thế rồi!”
Nhưng thay vì thế tôi đặt ống nghe xuống và nhìn vào khoảng không. Cuối căn hộ tôi có thể nghe thấy Luke, Gary và Jess đang cùng cười về chuyện gì đó. Họ gắn bó với sự vĩ đại của chị ấy. Chỉ có tôi là không.
Vậy mà tôi đã hy vọng viển vông như thế. Tôi đã quá phấn khích trước việc mình có chị gái. Tôi đã làm mọi thứ mình có thể nghĩ ra, và chúng đều hỏng cả. Jess và tôi sẽ không bao giờ thành bạn. Một triệu năm nữa cũng không.
***
WEST CUMBRIA BANK
Số 45 phố Sterndale
Coggenthwaite
Cumbria
Kính gửi: Bà Jessica Bertram
Số 12 Hill Rise
Scully
Cumbria CAI9 1BD
Ngày 16 tháng 05 năm 2003
Thưa Bà Bertram:
Xin cảm ơn lá thư của bà.
Sau khi xem xét chi tiết tài khoản của bà, tôi chỉ có thể bày tỏ sự đồng tình rằng nó bị vênh mất 73 xu.
Tôi vô cùng xin lỗi bà vì lỗi từ phía ngân hàng này và đã cộng thêm vào tài khoản của bà khoản tiền trên, tính lùi lại ba tháng. Tôi cũng đã, theo yêu cầu của bà, thêm vào khoản lãi suất bị tính thiếu.
Cho phép tôi được nhân cơ hội này một lần nữa tán dương sự quan tâm tỉ mỉ và chu đáo của bà tới tài khoản của mình.
Về mặt cá nhân, tôi mong đợi được gặp bà tại bữa tiệc tối nhẹ gồm rượu và pho mát của Tập đoàn Prudent Savers. Tại đó, người phụ trách các tài khoản cá nhân của chúng tôi sẽ có bài phát biểu nhan đề Tài thắt chặt hầu bao.