Tin Đồn

Chương 17



Tịch Dữ Phong chỉ khẽ cười, chẳng những không tính toán với cậu mà còn đẩy bánh mì gan ngỗng chưa ăn đến trước mặt cậu.

***

Tịch Dữ Phong không cho.

Anh bảo "về rồi nói tiếp" xong xách Giang Nhược lên xe, khiến nỗi xúc động của cậu kẹt giữa chừng, trước mặt tài xế lão Lưu lại không dám lo mãng, chỉ đành nghịch điện thoại di dời sức chú ý.

Nghịch một chốc cậu lại hỏi người bên cạnh: "Rượu bao nhiêu tiền một chai?"

Tịch Dữ Phong ngẩng mặt dựa vào ghế, báo một con số.

Giang Nhược bấm máy tính "tành tạch", hài lòng gật đầu: "Nói chung là vẫn lời."

Cậu tính chênh lệch tiền thắng chơi bài và tiền rượu. Tịch Dữ Phong liếc hai con số trên điện thoại Giang Nhược, khóe môi khẽ mỉm cười, khẽ khàng "ừm".

Điều này làm cảm giác tội lỗi trong lòng Giang Nhược bỗng nhiên giảm bớt, nói cũng nhiều hơn.

"Tối ăn gì nhỉ?... Bữa lúc nãy có phải ăn đâu? Em còn chẳng no tí nào... Hay ăn giống hôm qua? Không thì em trần qua nước cho bớt dầu... Mà cái nhà to tướng nên gọi nhân viên dọn dẹp chứ nhỉ? Không thì thuê người nấu ăn, bảo người ta làm theo sở thích của anh."

Tịch Dữ Phong vừa nhắm mắt lại mở ra nhìn Giang Nhược, như thể đang nói: Không phải em biết nấu à?

Giang Nhược ngẩn người, đoạn nở nụ cười: "Khả năng bếp núc thấp tè của em chỉ nấu mì trần trứng thôi, với cả em không thể ở chỗ anh suốt được, còn công việc nữa mà phải không?"

Mặc dù chưa đến lúc lịch trình kín mít nhưng chưa ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy, Giang Nhược đã gặp rất nhiều tình huống người làm nghề biểu diễn bận bịu chẳng được ở nhà.

Có lẽ đồng ý với lý do của cậu, Tịch Dữ Phong nói: "Không thích nhà có người khác."

Trong mấy ngày sống chung, về cơ bản Giang Nhược đã tìm ra thói quen sinh hoạt của Tịch Dữ Phong. Anh thực sự là một người có cảm giác lãnh địa rất mạnh, loại người này thường chú trọng riêng tư và phản cảm người lạ xông vào phạm vi cá nhân của mình.

Bởi vậy Giang Nhược không biết "người khác" mà anh nói có bao gồm cả mình hay không, đang muốn hỏi dò thì thấy Tịch Dữ Phong bên cạnh đã nhắm mắt nghỉ ngơi.

Có vẻ tối qua anh cũng ngủ không ngon.

Giang Nhược bèn im lặng, nghiêng người về trước vỗ lưng ghế lái, ra hiệu lão Lưu giảm tiếng nhạc.

Trên đường trở về Giang Nhược hí hoáy điện thoại một lúc, ngẩng đầu vốn định nhìn ngoài cửa xe xem đến đâu rồi, song tầm mắt vô tình dừng trên người bên cạnh.

Anh khoanh tay tựa lên ghế, đã mệt lừ nhưng không thả lỏng, biểu cảm nửa mê nửa tỉnh còn khẽ nhăn mày, khiến Giang Nhược có ảo giác gần anh hơn một chút, dường như trông thấy những điều bất đắc dĩ bị anh giấu đi, không để người khác biết.

*

Tuần mới, Giang Nhược thật sự bận rộn hẳn.

Thứ hai quản lý bắt đầu làm việc. Lúc được gọi điện kêu đến phòng làm việc của một tòa nhà văn phòng, nhìn hợp đồng quản lý trước mặt, Giang Nhược vẫn hơi mù mịt.

Tưởng cậu lo bị lừa, chị quản lý trung niên họ Trịnh nói: "Tổng giám đốc Tịch đã đọc qua từng điều trong hợp đồng, nhìn chung những chỗ cần thầy Giang hiểu kỹ là hợp đồng có thời hạn năm năm, lợi nhuận chia ba bảy, thầy Giang giữ bảy phần."

Giang Nhược từng ký hợp đồng quản lý, vậy nên không thể không biết mức đãi ngộ này đối với một diễn viên không có tiếng tăm thực sự là quá hậu đãi.

Nếu Tịch Dữ Phong đã đưa ra quyết định thì cậu cũng không lo lắng gì, chỉ hỏi: "Không có yêu cầu gì ở em sao?"

Quản lý cười nói: "Đương nhiên có, nhưng mà toàn những điều không tiện viết trên hợp đồng, ví dụ như trong thời hạn hợp đồng phải kiềm chế tuân thủ lễ giáo, thận trọng từ lời nói đến việc làm, và... không được yêu đương."

Nghe đến yêu cầu cuối cùng, trong đầu Giang Nhược chợt hiện lên gương mặt của Tịch Dữ Phong.

Đã là người Tịch Dữ Phong thuê thì chắc hẳn có biết về quan hệ của hai bọn cậu, Giang Nhược bèn cười theo: "Tất nhiên, dù em có muốn cũng không dám."

Cậu ký tên lên trang cuối, quản lý vươn tay: "Chị tên Trịnh Y Đình, sau này có thể gọi chị là chị Trịnh."

Giang Nhược bắt tay chị: "Em họ Giang, chỉ cần không gọi em là thầy Giang là được."

Trịnh Y Đình lại cười: "Cậu Giang dí dỏm quá, sau này có thể cân nhắc nhận mấy bộ phim hài."

Giang Nhược đáp không hề gì: "Tất nhiên, chỉ cần chị Trịnh có thể giúp em nhận phim, đóng ăn xin cũng không thành vấn đề."

Nói thì nói vậy nhưng làm quản lý chuyên nghiệp có mười mấy năm kinh nghiệm trong nghề, Trịnh Y Đình đã sớm vạch kế hoạch phát triển chu đáo tỉ mỉ cho Giang Nhược, ngay ngày hôm ấy đã đưa Giang Nhược vài kịch bản, bảo cậu chọn một bộ đi thử vai.

Nam phụ thứ tư của phim điện ảnh chiếu rạp và nam phụ phim truyền hình cổ trang.

Giang Nhược lật xem, cả hai đều không phải nhân vật có nhiều đất diễn song hơn ở chỗ hình tượng được đắp nặn đầy đủ, cảnh đời bi thảm trải qua những chuyện lắc léo, dễ để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng khán giả.

Điều này đủ thấy con mắt chọn kịch bản của Trịnh Y Đình và sự để tâm trong việc hoạch định nghề nghiệp cho cậu. Nếu chỉ toan tính lợi ích trước mặt, có thể để cậu nhận phim mì ăn liền thịnh hành đương thời hoặc tham gia các chương trình tuyển chọn, khiến cậu nhanh chóng nổi tiếng rồi nhanh chóng chẳng ai ngó ngàng, kiếm tiền nhanh xong rút lui.

Vì thế Giang Nhược vô cùng nghiêm túc, đọc lại kịch bản thật cặn kẽ. Cậu hỏi: "Không thể thử cả hai phim ạ?"

"Được chứ." Triệu Y Đình đáp: "Chỉ là nếu thử hết thì nửa năm sau sẽ bận lắm, e rằng Tổng giám đốc Tịch không vui."

Người ta vô tư nói thẳng, Giang Nhược cũng không giữ kín như bưng nữa.

"Tổng giám đốc Tịch bận hơn em nhiều, em rảnh rang còn làm chướng mắt anh ấy." Cậu cười nói: "Với cả em nhất định phải cố gắng, không nói đến kiếm được nhiều tiền, ít nhất không thể để anh ấy lỗ vốn được đúng không?"

Trịnh Y Đình đã hiểu, lập tức lôi điện thoại ra: "Vậy chị thăm hỏi hai đạo diễn, mình đi thử tất."

Thứ tư, Giang Nhược đến một studio ở ngoại thành chụp bìa tạp chí.

Có lẽ nhân viên công tác phụ trách chụp hình đã kiểm tra lý lịch từ trước, biết Giang Nhược từng học múa nên sắp xếp cho cậu trang phục được chăm chút rất kỹ.

Thời trang kiểu này không quấn người ta thành đòn bánh tét thì cũng cực kỳ tiết kiệm vải. Không may Giang Nhược bị phân cho cái sau, là bộ chỉ có tay áo bình thường và cổ áo số đo vừa vặn, còn lại không thiếu chỗ này cũng hở chỗ kia, quạt gió vừa bật là tạo ngay cảm giác mát lạnh tr4n trụi.

Tiểu Thẩm không hiểu gu thẩm mỹ này lắm, thừa lúc nghỉ ngơi bèn hỏi: "Thầy Giang cảm thấy sao?"

Giang Nhược nhướng mày: "Cô muốn tôi tự đánh giá cơ thể mình à?"

"Không không." Tiểu Thẩm hơi ngượng: "Thì kiểu phong cách tương đối... cuồng dã này này."

"Thời trang không chịu ảnh hưởng từ bên ngoài mà có chuẩn mực riêng của nó." Giang Nhược nói: "Cũng chính là phong cách riêng mà người ta hay nói ấy, vậy nên tôi thích hay không không quan trọng."

Tiểu Thẩm "ò", hiểu mà như không hiểu. Cô hỏi tiếp: "Thầy có muốn gửi bộ ảnh này cho Tổng giám đốc Tịch xem không?"

Tay cầm cốc của Giang Nhược bất chợt run lên, nước đá vãi ra quá nửa.

Nghe Tiểu Thẩm giải thích rõ ngọn nguồn, nói rằng tình hình của cậu sẽ được Tiểu Thẩm báo cáo cho trợ lý Thi bên cạnh Tịch Dữ Phong, sau đó lại đến tai Tịch Dữ Phong. Giang Nhược đỡ trán, nghĩ thầm sống dưới sự giám sát thế này thực sự hơi khủng b0.

"Có điều tôi chỉ báo cáo những thông tin cần thiết." Tiểu Thẩm bổ sung: "Những chuyện không được phép vẫn nên chờ anh đồng ý."

Rốt cuộc không muốn làm khó cô nàng, Giang Nhược nói: "Dù gì cũng phải đăng tạp chí, người dân cả nước đều xem được, thôi gửi đi."

Đến khi Tiểu Thẩm hỏi thợ chụp hình bản sao ảnh gốc, Giang Nhược lại hối hận.

Cậu kêu Tiểu Thẩm gửi ảnh gốc cho mình, vừa lưu về máy vừa nói: "Cần gì qua tay lắm người, để tôi tự gửi cho anh ấy."

Chụp hình từ trưa tới tận sẩm tối, chụp xong Giang Nhược đi theo chọn ảnh, lại tốn thêm hơn hai tiếng.

Có lẽ đã quá lâu không gặp nghệ sĩ vô cùng phối hợp nên chỉ trong một buổi chiều, thái độ của nhân viên nhóm chụp hình với Giang Nhược đã chuyển từ khách sáo sang nhiệt tình. Trưởng nhóm chụp cũng khen Giang Nhược đứng trước ống kính rất tự nhiên, có thể cân được nhiều phong cách, muốn hẹn một buổi chụp riêng với cậu.

Tiểu Thẩm trả lời rằng lời mời thương mại phải báo cáo chị quản lý, còn phải xem lịch trình có hợp lý hay không, Giang Nhược nghe mà như thể thật sự tìm được cảm giác làm ngôi sao.

Lúc kết thúc công việc, đại diện nhóm nhân viên công tác mời Giang Nhược ăn tối cùng mọi người, đang đắn đo có cần đồng ý không thì Tiểu Thẩm đứng cạnh huých cậu một cái, đưa mắt ra hiệu nhìn bên ngoài.

Giang Nhược ngầm hiểu, từ chối khéo: "Hôm nay còn có việc, dù sao tôi cũng lưu số rồi, chúng ta hẹn lần sau nhé."

Trước đó Trịnh Y Đình nói trong điện thoại có việc cần bàn trực tiếp, Giang Nhược tưởng rằng chị qua đây, thế nên đã khá bất ngờ khi ra ngoài trông thấy xe công vụ màu đen đỗ ở chỗ rẽ.

Mở cửa lên xe, Giang Nhược nhoẻn miệng cười: "Anh ngắm ảnh chưa đã ghiền nên đích thân tới gặp người thật hay sao?"

Tịch Dữ Phong ngồi trên ghế sau bên phải như thường lệ, nghe giọng bèn ngước mắt nhìn người bên trái, không tỏ rõ ý kiến: "Tiện đường."

Âu phục giày da, mùi thuốc lá nhàn nhạt, cộng thêm vùng trên hai lông mày lộ vẻ uể oải, khỏi cần nói Giang Nhược cũng đoán được có lẽ anh vừa tham dự cuộc họp.

Trên xe bật điều hòa, Giang Nhược cởi áo khoác đặt sang một bên, cất tiếng hỏi: "Mình đi đâu anh?"

Tịch Dữ Phong đáp: "Ăn cơm."

Ban đầu Giang Nhược tưởng rằng giống buổi xã giao lần trước, thậm chí suốt đường cậu còn chuẩn bị tâm lý, đảm bảo chắc chắn bản thân sẽ không bị bất cứ lời nào chọc ngoáy, không ngờ tới nơi xuống xe, đi vào phòng bao mới nhận ra là một gian phòng lịch sự cho hai người.

Đúng là đến ăn cơm thật.

Đây là nhà hàng Nhật, kiểu nhà hàng không cần nhìn cũng biết mức tiêu dùng đầu người rất cao, Giang Nhược đi ngang qua mấy lần mà chẳng vào bao giờ. May sao ở những nhà hàng Nhật cao cấp, thực đơn mỗi ngày đều do bếp trưởng quyết định, cậu đỡ phải lúng túng khi không biết chọn món.

Các món ăn lần lượt được dọn lên, mỗi món không nhiều nhưng tinh tế vừa miệng.

Không biết ăn đến món thứ mấy, Giang Nhược dùng đũa chọc một thứ trông như gan trên lát bánh mì, nghe thấy người kia hỏi: "Không hợp khẩu vị à?"

Giang Nhược lập tức ngẩng đầu: "Đâu có, ngon lắm."

Tịch Dữ Phong hỏi: "Thế sao không nói chuyện?"

"Chỗ này yên tĩnh quá." Giang Nhược không dám nói to: "Em nên nói gì sao? Dựng ngón cái bảo oishii [1] như trong phim?"

[1] Nghĩa là ngon, Giang Nhược dùng tiếng Nhật.

Mặc dù Tịch Dữ Phong không biết xem ở bộ phim nào nhưng không ảnh hướng tới việc cảm thấy thú vị, sự mệt mỏi tích từng chút một cũng bay biến.

Anh nói: "Ừ, cũng được."

Giang Nhược thả lỏng hơn nhiều, bắt đầu vu vơ tìm đề tài: "Gì đây anh, gan lợn hả?"

"Gan ngỗng."

"Ò, thảo nào chỉ cho hai miếng... Thế cái này là lưỡi con gì?"

"Lưỡi bò."

"Thảo nào rõ cứng... Thế, anh xem ảnh em gửi có cứng không?"

Chủ đề thay đổi đột ngột làm động tác tay của Tịch Dữ Phong khựng lại. Anh ngước mắt nhìn người đối diện: "Em nói xem?"

Giang Nhược giả ngốc nhìn trời: "Em nói gì được đây? Về rồi nói tiếp."

Trước đó Tịch Dữ Phong từng bảo "về rồi nói tiếp", rõ ràng là cậu gậy ông đập lưng ông, cố tình châm lửa.

Tịch Dữ Phong chỉ khẽ cười, chẳng những không tính toán với cậu mà còn đẩy bánh mì gan ngỗng chưa ăn đến trước mặt cậu.

Hành động ấy khiến Giang Nhược ngớ ra giây lát. Hôm nay là lần đầu cậu ăn gan ngỗng, lấy làm lạ trước cái vị nhẵn mịn độc đáo của nó, lẽ nào ban nãy cậu không kiểm soát được biểu cảm?

Chỉ ngừng một chốc Giang Nhược đã cười hỏi: "Nhà anh có trẻ con à?"

Tịch Dữ Phong nhìn cậu theo kiểu "sao lại hỏi thế".

Giang Nhược nói thẳng: "Không thì anh học từ ai đấy, vừa xoa đầu vừa cho đồ ăn ngon, đó toàn là mấy trò dỗ trẻ con."

Tịch Dữ Phong hiểu ra: "Trong nhà không có, nhưng mà ở đây có."

Giang Nhược nhất thời không phản ứng kịp, nhìn quanh quất: "Ở đây á? Có hả?"

Lúc xoay người vô tình va phải ánh mắt đong đầy ý cười của anh, con tim vừa được vỗ về của Giang Nhược lại thình lình bị k1ch thích.

Tịch Dữ Phong nhìn cậu, cất giọng rất trầm: "Không phải em sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.