Chỉ trong nháy mắt, bởi vì giọng điệu chẳng khác nào đầu độc của anh mà giờ lồng nguc cậu đang lờ mờ căng lên.
Nhưng thứ cậu ôm lòng mong đợi nhỏ nhoi được nghe thấy nào phải câu ra lệnh "quay về đi".
Giang Nhược không tránh ngay mà nhìn Tịch Dữ Phong: "Tổng giám đốc Tịch nghĩ ra rồi à?"
"... Nghĩ ra gì?"
"Nghĩ ra em muốn gì."
Tịch Dữ Phong tỏ vẻ không hiểu, hệt như đang nói: Không phải em muốn những thứ này sao?
Dường như cậu đã quen với việc nhen nhóm hy vọng để rồi lại vụt tắt, và tốc độ chuyển từ phát cáu sang nguôi cơn bực cũng nhanh hơn hẳn.
Giang Nhược chống tay lên nguc Tịch Dữ Phong đặng ngồi dậy. Cậu hỏi: "Hôm nay anh cố tình đúng không? Cố tình gọi điện đúng lúc em đang ăn cơm với Trần Mộc Tân, bắt em thực hiện lời hứa."
Tịch Dữ Phong vẫn mím môi không nói.
Giang Nhược coi như anh ngầm thừa nhận: "Anh vẫn hệt trước đây, vẫn..."
Cậu như không tìm được tính từ phù hợp.
Ngang ngạnh? Phải hơn thế.
Không thấu tình đạt lý? Lại không đến nỗi.
Chuẩn hơn chắc chỉ có "h4m muốn kiểm soát cực mạnh", lẽ đương nhiên là bất cứ sự việc gì cũng buộc phải do anh làm chủ. Chẳng hạn như lúc cậu và Trần Mộc Tân đi ăn, anh biết rõ sẽ tạo thành áp lực cho người ta nhưng vẫn kiên quyết đợi bên ngoài.
Hoặc như vừa rồi, khi nắm được điểm yếu cậu tự mình để lộ, anh nhận ra nhưng không bất ngờ mà thở phào nhẹ nhõm vì chuyện nằm trong dự liệu, sau đó ra tay giáng một đòn trí mạng vào thời điểm thích hợp nhất.
Giang Nhược không thích phán xét người khác nên một mực giữ im lặng.
Cậu chỉ cảm thấy mệt mỏi. Sau khi có được tự do, cậu vẫn chẳng thể hiểu được con người trước mặt.
Khi cậu đang toan đứng dậy thì cuối cùng Tịch Dữ Phong cũng lên tiếng: "Nhưng nếu em vẫn..."
Sợ nghe thấy chữ "yêu" mà từ đầu đến cuối chỉ có mình mình thổ lộ, Giang Nhược tiếp lời: "Đúng vậy, em vẫn còn cảm giác với anh."
"Cái này chẳng có gì không thể thừa nhận cả." Cậu nói: "Đáp lại anh cũng là nhu cầu h4m muốn bình thường thôi."
Tịch Dữ Phong hỏi: "Không phải em nói em có bạn ch1ch sao?"
"Ai bảo có bạn ch1ch thì không được hôn người khác?" Giang Nhược đứng lên chỉnh lại vạt áo xộc xệch: "Lẽ nào Tổng giám đốc Tịch không kiếm ai khác?"
Đề tài này nằm trong phạm vi Tịch Dữ Phong không hiểu, anh lại tiếp tục trầm mặc.
Mãi lâu sau người sau lưng Giang Nhược mới cất giọng: "Tôi không."
Tịch Dữ Phong bộc bạch: "Tôi chỉ có mình em."
Vì câu nói ấy mà suốt thời gian còn lại của buổi chiều, hồn vía Giang Nhược như chia làm hai, một nửa có ý thức kiên định của chính cậu, một nửa thì đã bay tận đẩu tận đâu, hoàn toàn không nghe sai khiến.
Giang Nhược vừa quay xong chương trình có khoảng một tuần nghỉ ngơi, buổi chiều rảnh rỗi ngồi sô pha xem mấy bộ kịch bản mà Trịnh Y Đình gửi.
Tịch Dữ Phong nói muốn mượn chỗ để nghỉ, cậu cũng không tiện mở miệng đuổi khách nên nhường luôn phòng cho anh.
Có lẽ đã nghỉ đủ, Giang Nhược vừa đi ra thì Tịch Dữ Phong cũng đến phòng khách, ngồi xuống một bên sô pha.
Giang Nhược phát hiện mình đọc không vào, hai đoạn đối thoại lật tới lật lui mất tận mười phút mà não vẫn trống không.
Thế là cậu dứt khoát cầm điện thoại lên xem nhà. Trịnh Y Đình nhắc cậu đã đến lúc đổi chỗ ở, nơi đây hạng người nào cũng có, tính riêng tư kém, mất công bị cánh săn ảnh theo đuôi chụp được lại ầm ĩ lên báo.
Cậu lướt trang web thuê nhà một lúc thì cảm thấy có ánh mắt nhìn mình, kế tiếp là câu hỏi: "Muốn chuyển nhà à?"
Tịch Dữ Phong đã nói như bình thường thì Giang Nhược cũng giả đò không có chuyện gì xảy ra: "Vâng, công ty yêu cầu."
"Nên đổi." Tịch Dữ Phong nói: "Nhưng sống ở đây rất tiện."
Nghĩ đây là cảm nhận anh có được sau khi dễ dàng tìm thấy hiệu thuốc ngay dưới tầng, tự dưng vùng da bị bỏng trên mu bàn tay Giang Nhược lại bắt đầu ngưa ngứa.
"Chịu thôi." Giang Nhược cọ mu bàn tay lên vải bọc sô pha: "Luôn phải đưa ra lựa chọn mà."
"Nghĩ kỹ rồi?"
"Vâng."
Chốc lát sau Tịch Dữ Phong nói: "Em có yêu cầu thế nào thì nói với tôi, tôi kêu trợ lý để ý nhà."
Giang Nhược từ chối theo bản năng: "Không cần, em..."
Song Tịch Dữ Phong ngắt lời cậu: "Giang Nhược."
Cậu vẫn không quen nghe anh gọi tên mình, nghẹn họng như xe phanh gấp.
Tịch Dữ Phong tiếp lời: "Cho tôi thêm chút thời gian."
Để bồi thường hai lần "giải tán trong không vui" trước đó, hôm sau Giang Nhược lại hẹn Trần Mộc Tân ăn cơm.
Cả hai đều là diễn viên, có rất nhiều chủ đề nói chuyện. Lần này hai người nói từ chuyện kịch bản sân khấu kịch mới nhận đến mấy kịch bản phim mới.
Trần Mộc Tân đề nghị Giang Nhược cân nhắc phim mới của đạo diễn Hứa: "Đạo diễn Hứa làm giám khảo nên đã nhìn thấy biểu hiện của anh trong Hoa lộ diễn viên, nắm tương đối rõ các dạng vai anh có thể hóa thân cũng như năng lực diễn xuất vân vân, chắc chắn ông ấy đã đánh giá cẩn thận rồi mới mời anh diễn."
Giang Nhược gật đầu: "Tôi hiểu điều ấy, tôi chỉ hơi lo mình không cân được vai phức tạp như thế."
"Thẩm Thanh cũng rất phức tạp còn gì? Anh cứ diễn y vậy là ngon lành."
Thẩm Thanh là tên nam chính trong phim Vỏ bọc, một thanh niên lưu lạc chốn ăn chơi a dua bán tiếng cười.
Giang Nhược đáp: "Đấy là vì Thẩm Thanh có điểm giống tôi."
"Đẹp giống anh à?" Trần Mộc Tân vừa nói vừa bắt chước điệu bộ chơi bời cà lơ phất phơ trong phim, nhấc tay phác họa đường nét gương mặt Giang Nhược.
Đây là cách thay đổi góc nhìn mà hai người hay dùng khi thảo luận cốt truyện, tức là thường xuyên vừa nãy còn trong hiện thực nhưng ngay sau đó đã lắc mình nhập vai. Vệ Sở Lâm gọi cách chuyển đổi trơn tru này là sự trau dồi của người diễn viên.
Song lần này có lẽ do chưa chuẩn bị đầy đủ, Giang Nhược vô thức nhìn sang chỗ khác, không kịp che đậy nét hoảng loạn trên mặt.
Tình cảnh nhất thời trở nên bối rối.
Tay Trần Mộc Tân giơ lên giữa không trung một lúc, cuối cùng vẫn thả xuống.
Cả hai yên lặng ăn cơm, lát sau Giang Nhược thình lình cất tiếng: "Lần trước cậu hỏi tôi nghĩ đến đâu rồi, tôi..."
"Khoan đã." Trần Mộc Tân nói chen vào: "Để em nói trước, được không?"
Giang Nhược gật đầu.
"Thật ra em biết anh không có cảm giác đó với em." Trần Mộc Tân ngừng vài giây rồi nói: "Ít nhất bây giờ là không."
Chứng cứ trực tiếp nhất là lúc diễn với nhau, hai người có thể diễn rất hăng say, song trong thực tế lại không thể có lấy một cái động chạm tự nhiên.
Khó mà không cảm thấy nản lòng, Trần Mộc Tân buông đũa, múc canh đưa cho Giang Nhược, ngay khi Giang Nhược lại khách sáo nhường lại thì hắn bảo: "Nếu là vì người kia thì có thể đừng vội từ chối em không?...Anh và anh ta đã không phải quan hệ ấy thì cho em cơ hội được cạnh tranh công bằng với anh ta đi."
Giang Nhược cụp mắt nhìn bát canh trắng ngà: "Nhưng như vậy không công bằng với cậu."
Cậu luôn hiểu điều này không công bằng với Trần Mộc Tân. Thế nên cậu cần thận trọng và suy xét nhiều hơn, không thể vì muốn vội vàng dứt ra hay lấp đầy chỗ trống trải mà kéo người vô tội vào cuộc.
Trước ngày hôm kia cậu cũng từng ngây thơ cho rằng mình đã sắp "cai" thành công, có tư cách lựa chọn một con đường khác và thử chấp nhận một mối tình khác. Nhưng sự cầm lòng chẳng đặng của ngày hôm đó như một đòn đánh lén cảnh tỉnh cậu, nhắc nhở cậu rằng mày chưa hề dứt ra được, cũng chưa phút giây nào quên.
Đây là lần đầu tiên cậu được một người vừa ưu tú vừa chân thành theo đuổi, do vậy càng nhận nhiều ý tốt thì trong lòng càng áy náy.
Song Trần Mộc Tân nói: "Thứ như tình cảm đâu thể dùng công bằng hay không để đánh giá."
Giang Nhược mím môi: "Hôm chiếu thử Vỏ bọc, tôi dẫn cậu đi không chỉ vì đạo diễn yêu cầu mà thực ra còn vì ý đồ riêng của tôi." [1]
[1] Chỗ này hình như tác giả nhầm, phải là hôm chiếu bản cắt thô mới đúng.
"Em biết, anh muốn người kia nhìn thấy để anh ta bỏ cuộc."
Trần Mộc Tân cười rộ lên trước cái nhìn ngạc nhiên của Giang Nhược: "Đừng nhìn em bằng ánh mắt phạm lỗi rồi cầu xin tha thứ, thật ra hôm ấy em cũng ôm lòng riêng mà. Lúc ăn cơm em biết anh ta đợi anh ở ngoài, em cố tình ra vẻ rộng lượng bảo anh đi sớm đấy."
Ngạc nhiên chuyển thành khó hiểu, Giang Nhược lí nhí: "Vì sao..."
"Có thể hiểu là em muốn thể hiện tốt nhất trước mặt người mình thích, để anh phải so sánh em với anh ta."
Trần Mộc Tân nói tới đây lại hơi ngượng: "Xét trên quan hệ giữa anh và anh ta trước đây, cộng thêm hai lần em quan sát thì hẳn anh ta hay ra lệnh kiểu bề trên với anh. Em muốn cho anh thấy điều khác biệt, để anh cảm nhận được sự bao dung và thấu hiểu cần có trong một mối quan hệ bình thường."
Cách nói "mối quan hệ bình thường" đã k1ch thích Giang Nhược. Cậu trầm ngâm giây lát, đoạn hỏi: "Vậy sao cậu lại thú thật với tôi?"
"Bởi vì em thực sự rất bực, không ai có thể bình tĩnh khi "cạnh tranh không chính đáng" như thế cả." Trần Mộc Tân mỉm cười bất lực: "Vả lại so với việc để anh nhìn thấy mặt tốt nhất của em thì em muốn hai đứa mình thẳng thắn với nhau hơn, không cần đoán già đoán non người kia nghĩ thế nào, cũng không cần mưu tính điều gì."
Chưa từng tự trải nghiệm một mối quan hệ nào tương tự nên Giang Nhược vô cùng lạ lẫm với cách diễn tả ấy. Nhưng nghĩ kỹ thì đó chẳng phải thứ tình cảm mà ban đầu cậu luôn mong đợi hay sao?
Trần Mộc Tân thấy Giang Nhược lại bắt đầu ngơ ngác thì tổng kết: "Vậy nên anh không cần cảm thấy gánh nặng. Theo đuổi anh là lựa chọn của cá nhân em, em sẽ chịu trách nhiệm với mọi kết quả."
Hắn tự múc canh cho mình rồi cụng bát với bát của Giang Nhược, nom như cạn ly vậy.
"Coi như em cạn ly còn anh uống bao nhiêu thì uốngnhé. Hết thảy cứ thuận theo tự nhiên là được rồi."
Tuy không đạt được mục đích ban đầu nhưng sau bữa cơm này, nỗi rối rắm trong lòng Giang Nhược đã được gỡ bỏ.
Chỉ là hết chuyện nọ nối tiếp chuyện kia, Giang Nhược vừa tiễn chân Trần Mộc Tân sắp sửa vào đoàn đóng phim, chuẩn bị dành mấy ngày còn lại đi xem nhà thì nhân vật rắc rối lại xuất hiện.
Giang Nhược xuống tầng, gọi điện thoại hỏi Chu Hân Dao đứng ở đâu, song ra đến đầu ngõ lại bắt gặp Chu Hân Dao đang khua chiếc di động đổ chuông ầm ĩ: "Cưng nhanh lên coi, chỗ này nắng chết đi được!"
Mà bên cạnh cô có một người mặc sơ mi quần tây, tay đút túi quần, không Tịch Dữ Phong thì còn ai vào đây nữa?
Phong Thành ngày đầu thu vẫn nắng nóng gay gắt, Chu Hân Dao đã đeo kính đội mũ bịt khẩu trang kín mít mà vẫn lo tia cực tím xuyên qua vải vóc làm cháy da, thấy Giang Nhược xuống tới nơi bèn hớt hải chui vào xe.
"Có người đi xem nhà với em rồi thì chị biến trước nhé!"
Cô vừa dứt lời đã nhấn ga phóng vù đi, để lại Giang Nhược ngơ ngác tại chỗ.
Chẳng bao lâu sau lưng vang lên tiếng mở cửa xe. Giang Nhược ngoái đầu nhìn, Tịch Dữ Phong đứng cạnh ghế sau rộng cánh cũng nhìn lại cậu.
Đứng nhìn nhau dưới mặt trời thế này rất dễ sinh ra cảm giác sốt ruột.
May mà lần này Tịch Dữ Phong hơi nôn nóng khác với bình thường.
"Giang Nhược." Anh gọi cậu: "Em đã đồng ý cho tôi thêm chút thời gian."
Đến khi xe lăn bánh Giang Nhược mới kịp nhận ra mình chưa hề đồng ý việc gì cả.
Chỉ là cậu không trả lời nên anh xem như cậu ngầm chấp nhận.
Chu Hân Dao gửi tin nhắn khi xe đi được chưa lâu: Hai bọn em đi chưa?
Giang Nhược thừa dịp hỏi cô: Chị thông đồng với anh ấy từ trước đúng không?
Chu Hân Dao: Đâu có, lúc chị đến anh ta đã ở đấy rồi, vừa chào hỏi xong thì em xuống
Giang Nhược nửa tin nửa ngờ: Thật không?
Chu Hân Dao hỏi lại cậu: Tổng giám đốc Tịch đang cưa cẩm em à?
Giang Nhược dòm lom lom hai chữ "cưa cẩm" một lúc mới trả lời: Em không rõ
Chu Hân Dao: Người ta trồng cây si dưới nhà rồi còn không rõ hả cưng?
Nghĩ lại những lúc bị anh hiểu sai ý trong quá khứ, Giang Nhược nói: Anh ấy không bảo thế
Vậy nên cậu không dám đoán bừa, sợ không gánh nổi kết cục đoán sai lần nữa.
Nhưng dù gì cũng lên xe rồi, Giang Nhược sẽ không tiếp tục trốn tránh suy nghĩ thật sự trong lòng.
Đây cũng là điều cậu đã nghĩ thông suốt sau cuộc trò chuyện với Trần Mộc Tần vào lần trước: Thà cứ thuận theo tự nhiên còn hơn là nín nhịn đủ đường.
Dù cho cách xử sự của Tịch Dữ Phong hiện giờ trái ngược hoàn toàn với những mong đợi ban đầu của cậu về tình cảm.
Cậu vẫn muốn cho mình thêm một cơ hội.
Có thể nhìn ra Tịch Dữ Phong rất mệt, hình như quầng thâm dưới mắt còn đậm hơn lần gặp mặt trước đôi chút.
Ghế sau rộng rãi, lúc đầu hai người ngồi cách nhau nửa mét, Tịch Dữ Phong đưa thông tin nhà đã tìm cho Giang Nhược đều phải duỗi tay.
Tuy nhiên không biết từ khi nào mà khoảng cách dần dần rút ngắn. Đến khi vải vóc chạm nhau, cậu chộp được một hơi thở gần kề, kế đó thấy trên vai nằng nặng.
Rõ ràng là anh ghé vào xem tư liệu xong giữa chừng lăn ra ngủ gật. Tịch Dữ Phong nghiêng đầu chậm rãi tựa lên vai Giang Nhược, cơ thể cũng thả lỏng tạo thành tư thế khom người trên ghế.
Đây là lần đầu tiên Giang Nhược thấy Tịch Dữ Phong "nằm dí" trên xe một cách tuỳ tiện như vậy.
Nhất thời bối rối không biết làm sao, Giang Nhược vô thức cựa mình. Và thế là cậu nghe thấy Tịch Dữ Phong cất giọng hơi mỏi mệt: "Đừng nhúc nhích, tôi nghỉ năm phút thôi."
Năm phút không hơn, đúng là máu lạnh vô tình.
Dù rằng thực ra sau đó đã quá năm phút nhiều lắm.
Giang Nhược đọc hết thông tin nhà đất rồi lấy bút kẹp bên trên khoanh vào mấy chỗ mình thích. Lúc ra hiệu lão Lưu lái xe đến phía đông thành phố, cậu hỏi nhỏ: "Anh ấy... Ý tôi là Tổng giám đốc Tịch, dạo này bận lắm hả?"
"Vâng." Lão Lưu hơi nghiêng đầu: "Nội bộ tập đoàn vừa mới ổn định, có rất nhiều chuyện cần Tổng giám đốc Tịch ra mặt thu xếp."
Giang Nhược khẽ khàng gật đầu, không hỏi tiếp nữa.
Không phải cậu không mảy may cảm động trước thiện chí của Tịch Dữ Phong.
Trong "năm phút" dài đằng đẵng, Giang Nhược cũng tự mình ngẫm lại.
Cậu nghĩ người cao ngạo như anh có thể làm những điều này vì mình, phải chăng mình nên cảm thấy hài lòng thoả dạ?
Liệu có phải mình quá tham lam, như Thẩm Thanh trong phim vậy, biết rõ chuyện tốt trên đời chẳng đến lượt mình hưởng tất nhưng vẫn vừa muốn giữ nhân cách tự do lại vừa muốn có được tình yêu lý tưởng.
Song cậu cũng không muốn tự đeo lại gông vào người chỉ bởi mềm lòng hay cảm động.
Đây mới là không công bằng theo đúng nghĩa đen. Không công bằng với cả bản thân lẫn người kia.
Xem nhà xong đi về, Giang Nhược bày tỏ cảm ơn Tịch Dữ Phong, mong anh sau này có thời gian thì ở nhà nghỉ ngơi nhiều hơn, không cần thiết phải chạy tới chạy lui vì mấy chuyện vặt vãnh này.
Tịch Dữ Phong nghe vậy bèn đáp: "Đây không phải chuyện vặt vãnh."
Giang Nhược không ừ hử gì.
Về đến dưới nhà, Tịch Dữ Phong lại bắt đầu mượn cớ vừa giúp đỡ cậu để mưu cầu lợi ích riêng cho mình.
Lần này anh không đòi mời cơm mà bảo Giang Nhược thêm lại bạn tốt trên Wechat.
Anh viện cớ đầy đủ: "Tôi gửi số của bên môi giới cho em."
Giang Nhược không có lý do gì để từ chối nhưng cũng không muốn lúc nào cũng như rơi vào bẫy, bị anh đánh tan phòng tuyến từng chút một thế này.
Vì thế sau khi kết bạn lại, Giang Nhược phóng to ảnh đại diện của Tịch Dữ Phong ngay trước mặt anh.
Giang Nhược chẳng buồn giả vờ kinh ngạc, cầm điện thoại ngẩng đầu nhìn anh: "Vậy em có thể biết tại sao Tổng giám đốc Tịch lại lấy poster phim của em làm ảnh đại diện được không?"