Qua nửa đêm, Giang Nhược bưng bánh ga tô c4m ba cây nến về phòng tập múa, chúc Tịch Dữ Phong "sinh nhật vui vẻ" dưới ánh nến dập dờn.
Tịch Dữ Phong - người không bao giờ đón sinh nhật - phối hợp thổi nến. Anh đoán: "Mỗi cây nến tượng trưng cho mười tuổi à?"
Giang Nhược lắc đầu: "Không, mỗi cây một tuổi, năm nay anh ba tuổi."
Tịch Dữ Phong bật cười.
Thấy Giang Nhược nói rằng vẫn sẽ giữ căn nhà kia, không trả nhà hay cho người khác thuê lại, Tịch Dữ Phong hỏi: "Vẫn muốn dọn về đấy sao em?"
"Cái chính là em không muốn làm trái hợp đồng, em cũng thích căn nhà ấy nữa." Giang Nhược nói như thật: "Với cả nhỡ đâu sau này em bị đuổi ra đường còn có chỗ che mưa chắn gió chứ."
Câu nói quen thuộc, Tịch Dữ Phong cất lời: "Anh sẽ không đuổi em đi."
Giang Nhược nhún vai: "Tương lai ai biết trước được?"
Tịch Dữ Phong lập tức lấy điện thoại định gọi trợ lý Thi để sang tên nhà cho Giang Nhược.
Giang Nhược mau lẹ giằng điện thoại của anh: "Đêm hôm anh có cho người ta ngủ không?"
"Thế trời sáng anh gọi."
"Em không cần nhà của anh."
"Vậy thì mua luôn căn em thuê."
"Em không mua nổi."
"Anh mua."
Giang Nhược nhức não: "Vừa mới khen anh biết tôn trọng người khác mà anh đã dùng lời ngon tiếng ngọt của cánh tư bản khủng b0 em rồi, sao lớn hơn một tuổi lại thụt lùi đi thế?"
"Anh không muốn em chịu thiệt." Tịch Dữ Phong nói.
"Em hời được anh người yêu đẹp trai mà thiệt chỗ nào? Anh có biết lần đầu tiên gặp anh em đã muốn..."
Giang Nhược nói nửa chừng thì tự biết mình lỡ lời, cuống quýt bụm chặt miệng.
Không may là Tịch Dữ Phong đã nghe thấy: "Muốn gì cơ?"
Giang Nhược làm thinh nhìn trời ngó đất, Tịch Dữ Phong túm tay cậu đè lên tường, rặt một vẻ hỏi cung.
Hơi thở phả vào khiến Giang Nhược nóng bừng mặt, sóng lòng cũng rạo rực không thôi.
Giang Nhược nhanh chóng thỏa hiệp, ánh mắt mê li chú mục vào người trước mặt: "Muốn làm anh tan chảy... như tuyết tan vậy đó."
Tịch Dữ Phong nở nụ cười tỏ ra đã hiểu: "À, vừa gặp đã yêu."
Giang Nhược mắc cỡ cuống cả lên: "Vừa gặp đã yêu thì sao? Ai giống anh, tính kế từng bước."
Tịch Dữ Phong không buông lỏng tay, cứ như vậy nhìn cậu: "Anh tính kế em bao giờ?"
Nhắc tới chuyện này Giang Nhược lại hăng hái hẳn: "Lúc đầu là tính kế đó, anh lấy em ra làm lá chắn còn gì."
Tịch Dữ Phong không phủ nhận điều này: "Lúc đầu anh lợi dụng em để qua mắt người khác, nhưng về sau em cảm thấy anh còn cần s4o?"
Giang Nhược được nước lấn tới: "Xem đi, anh cũng bảo là anh lợi dụng em rồi." Kế đó cậu mượn cớ này để hỏi chuyện mình muốn biết: "Vậy anh nói coi, về sau là tính từ lúc nào?"
Tịch Dữ Phong hiểu ra Giang Nhược vẫn muốn biết anh bỏ việc "tính kế", bắt đầu thật lòng từ bao giờ.
Nhưng thời gian cụ thể thực sự khó xác định, anh chỉ có thể đáp: "Bắt đầu từ giây phút anh chủ động đi về phía em."
Thoạt đầu anh cho rằng ấy là thương tiếc, là cứu rỗi, về sau mới biết nó mang tên tình yêu, là dấu vết khi con tim đã tan chảy.
Trước khi chân trời hừng sáng, Giang Nhược vẫn thuận theo mong muốn của người đang đón sinh nhật, lấy một thứ từ Tịch Dữ Phong.
Hai người ngày càng ăn ý, Giang Nhược vừa chìa tay là Tịch Dữ Phong biết cậu muốn gì. Anh vào phòng ngủ lấy hộp trang sức trong ngăn kéo tủ đầu giường, đặt nó lên lòng bàn tay Giang Nhược.
Mở hộp ra, bên trong là một chiếc lắc chân thiết kế tinh xảo.
Giang Nhược nhấc chiếc lắc chân lên để ánh đèn rọi sáng vẻ lấp lánh của nó, đoạn giơ ra trước: "Đeo cho em đi."
Tịch Dữ Phong không cầm ngay mà hỏi cậu: "Không sợ anh ràng buộc em?"
"Cũng phải được em đồng ý chứ." Giang Nhược mỉm cười nhướng mày: "Nếu em không muốn, anh ràng buộc nổi em chắc?"
Khi rơi vào bế tắc, trong hàng nghìn cách, không phải Tịch Dữ Phong chưa từng nghĩ sẽ cưỡng ép trói Giang Nhược lại bên mình.
Kết quả rất rõ ràng, anh sẽ chiếm được một con chim với phần hồn đã chết bị giam cầm trong chiếc lồng.
Lông vũ của nó sẽ dần mất đi màu sắc, cũng không còn cất những tiếng hót véo von. Mà người trước mắt đây lanh lợi sống động, kiêu ngạo đến mức khiến người ta chỉ muốn thấy cậu bay cao hơn nữa.
Tịch Dữ Phong quỳ xuống đặt chân Giang Nhược lên đầu gối mình, một tay giữ lấy cổ chân mảnh khảnh, đeo sợi dây mỏng manh lên và gài mắc cài.
Rồi anh nhận lời mời của cậu vũ công, cùng nhảy một điệu.
Dưới vầng trăng, hai người ôm nhau lắc lư nhè nhẹ, khung cảnh quen thuộc dễ dàng đánh thức ký ức về ngày này năm ngoái.
Lúc kết thúc, Tịch Dữ Phong siết chặt bàn tay ôm eo Giang Nhược, Giang Nhược cũng tựa lên vai anh, thủ thỉ với anh như đang vỗ về: Em sẽ không bỏ đi.
Tuyết tan hết cũng là khi năm mới gõ cửa.
Giang Nhược ở nhà đến mùng 5 Tết, ngay cả hoạt động tập thể của cấp lãnh đạo công ty Tịch Dữ Phong cũng không tham gia.
Lý do không đi rất đầy đủ: Em thanh niên trai tráng, đi thì biết ngồi bàn lãnh đạo hay ngồi bàn các chị vợ?
Tịch Dữ Phong nói: "Muốn ngồi bàn nào thì ngồi, em vui là được."
"Mấy chỗ như thế em không vui nổi." Giang Nhược thử phản đòn: "Hay là sau Tết anh đi cùng em đến tiệc mừng khai máy của đạo diễn Hứa nhé, người ta toàn gọi em là anh Giang, anh sẽ được gọi là chị dâu đó."
Tịch Dữ Phong bàn với cậu: "Đi cùng em cũng được, nhưng chị dâu thì thôi khỏi."
Giang Nhược hứ một cái, đúng là tính hiếu thắng chết tiệt của đàn ông!
Nhưng may mà Giang Nhược không đi. Tối mùng 6 An Hà gọi điện cho cậu nói rằng đang ở sân bay chuẩn bị lên máy bay. Cậu ta hỏi cậu số tài khoản ngân hàng, nhân tiện hẹn sau này gặp lại.
Hù Giang Nhược đang nằm bẹp trên sô pha phải bật dậy: "Lên ngôi [1] á? Nhà họ Mạnh làm lố vậy à?"
[1] Lên máy bay là 登机, lên ngôi là 登基, cả hai đều phát âm là /dēngjī/
An Hà nghe điện thoại mà cười sặc sụa.
An Hà giải thích vắn tắt. Chuyện là nhà họ Mạnh cho cậu ta ra nước ngoài du học, vì giấu Mạnh Triều nên không tiện để ai đi tiễn.
Vốn dĩ An Hà có hai lựa chọn, một là cậu ta ở lại Phong Thành thì Mạnh Triều rời nhà họ Mạnh, hai là cậu ta ra nước ngoài thì Mạnh Triều ở lại. An Hà không hề do dự chọn cái sau.
"Em có biết quản lý công ty gì đâu, trong nhà không thể thiếu anh ấy được." An Hà phân tích rõ ràng mạch lạc: "Dù sao cũng chỉ là tách bọn em ra, em đi là ít mất mát nhất."
Trước giờ Giang Nhược không hay xen vào lựa chọn của bạn, chỉ thở dài: "Vất vả lắm mày mới tìm được bố mẹ ruột mà."
Cũng vất vả lắm mới tìm được người thật lòng với mình.
Nhưng ở xã hội hiện nay, những người như họ trừ khi đều không còn bố mẹ giống cậu, nếu không sẽ khó mà vẹn toàn cả tình thân lẫn tình yêu.
An Hà lại nghĩ rất thoáng: "Thời gian này em ở nhà với bố mẹ suốt. Hơn nữa đi chỉ là đi du học, có phải đi luôn không về đâu."
"Còn anh Mạnh..." Giọng An Hà nhỏ đi: "Em đi xem như cho anh ấy cơ hội lựa chọn lại. Nếu có duyên cũng chẳng ngại phải chờ mấy năm."
Giang Nhược để ý An Hà lại đổi cách xưng hô với Mạnh Triều, đồng thời nhận ra cậu ta đã giao toàn bộ quyền lựa chọn cho hắn, ý nghĩa của việc này không nói cũng hiểu.
Nhất thời cảm xúc ngổn ngang, cậu rầu rĩ như thể nhìn thấy đứa bé con dễ bắt nạt ngày nào nay đã khôn lớn và có chính kiến của mình.
Sắp đến giờ phút chia xa, Giang Nhược không muốn bầu không khí trở nên bi thương quá, nghĩ đi nghĩ lại bèn nhắc nhở thân thiện: "Nghe nói bên đấy chất lượng nước không tốt, dễ gây rụng tóc, mày nhớ giữ gìn cẩn thận."
An Hà: "..."
Nước mắt vừa rơm rớm lập tức chảy ngược vào trong.
Sau đó biết được Tịch Dữ Phong học đại học ở London, Giang Nhược lại nhắn tin bảo An Hà đừng sợ, có lẽ hói đầu còn phải xem gen.
Rồi cậu nhìn Tịch Dữ Phong với hai mắt lấp lánh, nói muốn sang thăm An Hà, tiện thể đi xem trường của anh.
Dĩ nhiên Tịch Dữ Phong đồng ý.
Từ lâu anh đã nhận ra Giang Nhược có tâm lý sùng bái kẻ mạnh rất nghiêm trọng, cho nên anh mừng vì ngày xưa mình không ỷ gia thế mà chơi bờihưởng thụ, bằng không có khi chẳng lọt nổi vào mắt xanh của Giang Nhược chứ đừng nhắc đến vừa gặp đã yêu gì đó.
Huống chi bản thân Giang Nhược đã ưu tú lại còn cố gắng.
Mùng 8 sau Tết, bộ phim Thu lạnh của đạo diễn Hứa khởi quay, Giang Nhược mang quyển kịch bản viết kín chú thích vào đoàn phim, kế hoạch du lịch hai người tạm thời gác lại.
Trước khi đi quay, Giang Nhược để lại một chiếc đồng hồ nam giá hàng triệu tệ, nói rằng có tiền từ trên trời rơi xuống mà chẳng biết nên tiêu thế nào, chẳng bằng bỏ ra lấy lòng chị dâu nhà anh Giang.
Tịch Dữ Phong vui vẻ nhận. Anh hỏi: "Quà sinh nhật bù à?"
Giang Nhược đáp: "Thực ra... còn quà khác cơ."
Tịch Dữ Phong: "Quà gì?"
Thật tình là có thể đoán được.
Quen nhau hai năm có lẻ, anh chỉ từng muốn ở Giang Nhược một điều.
Nhưng rõ ràng Giang Nhược vẫn chưa chuẩn bị xong, ngập ngừng giây lát rồi nói: "Anh chờ thêm nhé. Em muốn tặng anh khi nó đẹp đẽ nhất."
Có lẽ đoàn phim chọn ngày lành khai máy, hoặc giả Tổng giám đốc Tịch thường xuyên gửi hoa quả hỏi thăm mang lại hiệu quả, lần này quay phim vô cùng suôn sẻ.
Ngay cả khi phải di chuyển qua bốn năm địa điểm quay ngoại cảnh, đi khắp mọi miền tổ quốc, mọi người vẫn có một kỳ nghỉ ba ngày quý báu vì tiến độ nhanh hơn dự kiến.
Đến cuối tháng ba cây cối đâm chồi nảy lộc, Giang Nhược bay về Phong Thành trong ngày, đợi dưới tòa nhà công ty Tịch Dữ Phong tặng anh một bất ngờ thực sự.
Vừa về tới nhà, hai người đã ôm rịt lấy nhau.
Giang Nhược nóng lòng cởi sơ mi của Tịch Dữ Phong làm rơi mất hai khuy áo xuống đất, sau cùng chẳng biết lăn lông lốc tới tận đâu.
Tịch Dữ Phong cũng nóng vội, động tác hơi thô bạo. Anh luồn tay vào vạt áo của Giang Nhược đặng nắm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cậu. Bên trên cũng không giữ lễ, cổ áo len của cậu bị kéo xuống bả vai, anh cúi đầu dán môi lên xương quai xanh đương run rẩy phập phồng của Giang Nhược, hôn mut tạo thành một loạt dấu vết ám muội.
Nắng hạn gặp mưa rào.
Sau cuộc yêu, Tịch Dữ Phong rót một ly whisky, cả hai tựa vào thành giường chia nhau ly rượu, vẫn không đủ lại hôn nhau thắm thiết, nhấm nháp vị rượu mạnh trong miệng người kia.
Đến khi kết thúc lần nữa, Giang Nhược mệt lử chẳng nhấc nổi ngón tay mà vẫn không nỡ đi ngủ, hỏi anh là dạo này có xảy ra việc gì thú vị không.
Tịch Dữ Phong nghĩ rồi kể cậu nghe phiên tòa xét xử vụ án của Bành Vĩ Bân.
Giang Nhược mất hứng: "Phán có ba năm, chẳng thú vị chút nào."
Cậu không í ới gì về kết quả tạm giam xử phạt của Tống Thi Vận, xem ra không muốn đề cập.
Tịch Dữ Phong bình thản nói: "Ba năm sau lại tống gã vào tù."
"... Thật à?"
"Chỉ cần em muốn, anh có thể cho gã ngồi tù đến cuối đời."
Giọng anh lạnh như băng, làm Giang Nhược hít ngược một hơi.
Trước đây khi nghe nói Tiêu Nhân bị đưa vào bệnh viện tâm thần, Tịch Vọng Trần cũng bị bắt vì tái phạm, cậu vẫn chưa có quá nhiều cảm giác chân thực, hiện giờ dính dáng đến bản thân mới thật sự biết được thủ đoạn của Tịch Dữ Phong hung ác tàn nhẫn nhường nào.
Giang Nhược hoàn hồn, cười rộ lên: "Sợ gì chứ? Anh có làm vậy với em đâu."
Giang Nhược nhìn Tịch Dữ Phong, ánh mắt dần nhuốm vẻ mê đắm, si dại đến gần như là không bình thường.
Chẳng có ai cam lòng làm một tên nhu nhược mặc người khác bắt nạt, sùng bái kẻ mạnh cũng là do kẻ mạnh làm điều đúng đắn mà thôi.
Còn đúng đắn ở phạm vi nào thì bây giờ Giang Nhược đồng tình với mọi quyết định của Tịch Dữ Phong, thậm chí lấy nó làm tiêu chuẩn.
Giang Nhược vu0t ve khuôn mặt Tịch Dữ Phong, cất giọng khàn khàn: "Anh đỉnh thế kia cơ mà, em thích còn chẳng kịp."
Cậu quyết định dùng cách thức nguyên thủy nhất để bày tỏ sự tôn sùng.
Chân ngoắc lấy eo Tịch Dữ Phong, Giang Nhược rướn cổ kề sát tai anh, thốt ra một mệnh lệnh.
Và rồi đêm ấy lửa cháy lan đồng nội, chẳng còn ai muốn ngủ.
Thu lạnh đóng máy vào tháng năm, kịp thời điểm khai mạc liên hoan phim Cannes.
Lần đầu tiên Giang Nhược ra nước ngoài khó tránh khỏi căng thẳng. Đáng lẽ Tịch Dữ Phong định đi cùng cậu, vé máy bay cũng đặt xong, thế nhưng lúc gần đi một hạng mục Tịch Dữ Phong đang triển khai xảy ra sự cố, cần anh sang Bắc Âu công tác.
Kế hoạch chỉ đành vội vàng điều chỉnh, cuối cùng chốt phương án Tịch Dữ Phong đi Bắc Âu trước, một ngày sau Giang Nhược bay sang Pháp nhận giải, Tịch Dữ Phong xong việc sẽ đến hội họp với cậu.
Sắp xếp như vậy không có gì đáng nói, duy chỉ có một điều...
Trên đường đưa Tịch Dữ Phong ra sân bay, Giang Nhược hỏi: "Anh chắc chắn em đoạt giải luôn hả?"
Tịch Dữ Phong hỏi lại cậu: "Sao lần này không sợ anh mua giải cho em?"
Giang Nhược suy tư nghiêm túc lạ thường: "Nếu Cannes cũng mua giải được thì phải tốn bao nhiêu tiền chứ?"
Nói thẳng ra là chuyến này Giang Nhược không đủ tự tin.
Không phải cậu không có lòng tin vào Vỏ bọc và đạo diễn Trang, cậu chỉ không tin bản thân mình.
Trong mắt người khác, xuất phát điểm của cậu khá cao, ngay bộ phim điện ảnh thứ hai đã đóng vai chính. Mà có rất nhiều diễn viên vô cùng tài năng, thâm niên hàng chục năm trong nghề, nhưng vì không có đủ thiên thời địa lợi nhân hoà nên chưa từng bước lên bục nhận giải danh giá.
Bởi vậy khi ngồi trong Palais des Festival Cannes nghe khách mời trao giải trên sân khấu xướng đến tên Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, tuy Giang Nhược đã lọt vào danh sách đề cử nhưng cuối cùng vẫn không đoạt được cúp, cậu vừa thở ra một hơi nghẹn ứ nơi lồng nguc suốt từ lúc vào hội trường, vừa cảm thấy thoải mái hẳn.
Dù diễn xuất của cậu hãy còn non nớt, chưa đạt được đến tiêu chuẩn hoàn hảo, thế nhưng cậu đã làm hết sức mình, không thẹn với lương tâm.
Hơn nữa cậu vừa mới đặt chân vào cái nghề huy hoàng xán lạn này, mỗi một bậc thang trước mắt đều là không gian cho cậu phát triển, những vì sao trên trời chính là hàng nghìn hàng vạn cơ hội để cậu có thể lên được đến đích.
Mà dường như ông trời cực kỳ chiếu cố người từng gặp khó khăn trắc trở, khi các thành viên đoàn phim Vỏ bọc đã ngồi ê mông, nụ cười trên khuôn mặt sượng cứng, cho rằng hôm nay sắp tay trắng trở về thì giải Cành cọ vàng - giải thưởng dành cho phim xuất sắc nhất - hệt như thiên thạch tượng trưng cho may mắn rơi trúng đầu họ.
Giang Nhược bần thần nhìn đạo diễn Trang lên bục nhận giải, ngay cả ông nói vào micro những gì cũng không nghe rõ.
Sau đó về hậu trường, qua lời đồng nghiệp Giang Nhược mới biết đạo diễn Trang đặc biệt cảm ơn nam chính của ông, tức Giang Nhược, nói cậu giống như chàng thơ tấu lên chương nhạc xuất sắc cho bộ phim của ông.
Trong nước nhanh chóng biết tin, điện ảnh Hoa Ngữ lại đoạt giải Cành cọ vàng sau nhiều năm chẳng khác nào một quả bom nặng ký đánh vào giới giải trí nước nhà.
Về đến khách sạn, Giang Nhược đăng nhập tài khoản chính lâu ngày không sử dụng, đăng bức ảnh chụp chung với các thành viên đoàn phim Vỏ bọc đi dự liên hoan phim.
Số lượt bình luận tăng vọt theo từng giây, Giang Nhược lướt đại vài cái rồi bị thu hút bởi một bình luận trong đó.
Tài khoản này khá quen, thường xuyên hoạt động sôi nổi trên diễn đàn công khai của Giang Nhược.
Song tài khoản này lại bình luận gay gắt, gửi ảnh chụp màn hình "tin xấu" cậu được ông lớn ngoài ngành nâng đỡ rộ lên mấy hôm trước và hỏi cậu đây là thật hay bịa đặt.
Theo lý nên thẳng tay xoá hết những bình luận này hoặc mặc kệ để nó chìm xuống, thế nhưng Giang Nhược vẫn còn lâng lâng trong tiếng vỗ tay vang dội, ma xui quỷ khiến bấm trả lời.
Cậu bảo người ta đánh giá diễn xuất của cậu trong phim.
Rõ ràng bạn fan đó đang c4m cọc trên Weibo, vì vậy nhanh chóng trả lời "Diễn rất tốt".
Giang Nhược phản hồi: Cảm ơn nhé, tương lai sẽ còn tốt hơn.
Đối với những nhận xét của người khác, trong lòng cậu tự có một cán cân đủ để phân biệt rõ câu nào nghe được câu nào tầm phào.
Với tư cách là diễn viên, việc cậu phải làm là nghiêm túc chăm chỉ, lột tả chính xác nhân vật. Chỉ cần không vi phạm pháp luật, không làm trái đạo đức xã hội, còn lại đều là chuyện riêng tư của cậu, người khác không thể can thiệp.
Trùng hợp là Giang Nhược vừa thoát Weibo thì Tịch Dữ Phong nhắn tin bảo sắp đến khách sạn, hỏi cậu ở phòng nào.
Trái tim vừa yên ổn của Giang Nhược lại đập như trống bỏi, không buồn trả lời mà chạy xộc xuống tầng.
Toàn bộ hành trình Cannes lần này đều được giữ bí mật, không ngờ gần kết thúc lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, vài phóng viên trong nước nghe phong thanh đến nằm vùng, vồ được Giang Nhược ở sảnh khách sạn.
Máy quay và micro đồng thời chĩa vào cậu, cánh phóng viên giải trí này chẳng những nhanh mồm nhanh miệng mà tốc độ tiếp thu tin tức cũng thuộc dạng thượng thừa.
Trước tiên họ hỏi Giang Nhược có thấy tiếc khi không đoạt giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất hay không, sau đó bày tỏ tiếc nuối thay Giang Nhược, hỏi cậu phải chăng vừa nãy trả lời fan trên Weibo là vì tâm trạng không vui, còn hỏi có phải cậu phớt lờ câu hỏi của fan là vì không quan tâm những tin đồn ấy, cho rằng dù gì được người khác thảo luận vẫn tốt hơn là không.
Mà lúc này phía xa xa có một chiếc xe đang lái lại gần, cho Giang Nhược lý do chạy trốn.
Đồng thời khiến cậu nhớ ra chuyện trước đây đã hẹn với Tịch Dữ Phong.
Bọn cậu hẹn sẽ cùng nhau đi Los Angeles thăm ông ngoại rồi bay sang London, đến Cambridge; cũng hẹn sẽ cùng về quê của Giang Nhược, thăm phòng tập nơi cậu từng múa.
Bọn cậu đã hẹn khi nào khai mạc giải Kim Tượng sẽ đến Hong Kong ngồi vòng đu quay, bất kể có đoạt giải hay không thì trở về cũng phải ra rạp xem một bộ phim, mò mẫm nắm tay nhau trong bóng tối, và rồi tìm một quán nướng gần đấy ăn bữa khuya.
Giang Nhược còn định viết cho Tịch Dữ Phong thật nhiều thư tình, thư không hề xuất hiện chữ "yêu" nhưng từ đầu đến cuối phải chan chứa tình nồng ý mật.
Và Tịch Dữ Phong không hay biết rằng Giang Nhược đã len lén đồng ý nguyện vọng anh từng đề cập, chuẩn bị múa cho anh xem bài Vô danh, lần này phải đẹp hơn năm mười bảy tuổi.
Bên kia đường dưới vòm trời xanh thẳm, nơi có cây bách sừng sững im lìm, cửa xe bật mở, một người đàn ông bước ra từ ghế sau, sơ mi quần tây bình thường mặc trên người anh toát lên phong thái xuất chúng khác hẳn mọi người.
Giang Nhược nôn nóng, quẳng cho cánh phóng viên một câu: "Không tiếc, không quan tâm, tâm trạng rất tốt."
Rồi cậu lách qua đám người bước nhanh về phía trước, chiếc lắc chân khẽ rung rinh nơi mắt cá chân.
Mà ở bên kia đường, Tịch Dữ Phong cũng trông thấy cậu. Anh giơ tay tỏ ý cậu chạy chậm, chú ý xe cộ qua lại, sau đó giấu đầu hở đuôi giấu bó hoa ra sau lưng.
Nhưng Giang Nhược đã nhìn thấy, cũng biết ấy là phần thưởng dành riêng cho cậu, là lời nhắn nhủ với cậu rằng: Dù tiếng vỗ tay của khán giả đều thuộc về người khác thì hoa tươi trong tay anh sẽ chỉ nở rộ vì một mình em.
Chưa khoảnh khắc nào cậu biết rõ hơn bây giờ, bọn cậu vẫn còn rất nhiều rất nhiều cái mai này.
Trong mắt anh, nam diễn viên chính xuất sắc nhất chỉ có một mình cậu.