[Đoản Văn] Tín Hiệu Bão

Chương 2: Day 1



2: 00 p.m.

Hoắc Cửu An không thể sống qua buổi tối hôm đó, lúc chín giờ thì tim ngừng đập, không thể cứu được.

Hoắc Trường Trì không có nhiều tình cảm với Hoắc Cửu An, càng giống như một người xa lạ hơn, bởi vậy hắn cũng chỉ cảm thấy một chút nuối tiếc. Hắn liên lạc với cha, cha đang trên đường đến từ Australia.

Hắn để trợ lý đi sắp xếp tang lễ cho Hoắc Cửu An, nghĩ đến những gì đã hứa với em trai Hoắc Trường Trì đi đến tòa nhà Hải Xương mà Hoắc Cửu An nhắc đến, tiện đường đi đến công ty về khoa học kỹ thuật của em trai, đến phòng làm việc của y lấy bản vẽ.

Hoắc Cửu An dù sao cũng là một nhân vật khá quan trọng ở công ty, thi thể còn chưa nguội lạnh thì đồng nghiệp ở công ty đã nhanh chóng gói đồ dùng của y mang đến, chuẩn bị trả lại cho người nhà. Năm ngoái Hoắc Cửu An nhận được cúp của một cuộc thi thiết kế lớn, chiếc cúp được cấp vào trong hộp rồi để vào trong két sắt sau tủ quần áo.

Chỉ có Hoắc Cửu An mới mở được cái két kia còn lại không ai biết mật mã để mở hết.

Thân phận của Hoắc Trường Trì khác với Hoắc Cửu An, khi hắn đến công ty thì ông chủ ở đó nhiệt tình chiêu đãi nhưng hắn không rảnh cùng bọn họ nói chuyện nhiều, mở két sắt, bên trong chỉ có một túi đựng tài liệu dày cộp. Ông chủ của công ty muốn ngăn cản nhưng vì đối phương là Hoắc Trường Trì nên không dám mở miệng, đành phải trơ mắt nhìn Hoắc Trường Trì cầm đồ đi.

Hoắc Trường Trì đi xuống lầu bắt một chiếc taxi đi thẳng đến tòa nhà Hải Xương.

Tòa nhà Hải Xương nằm ngay cạnh đó, vị trí cũng không tệ lắm, có tổng cộng mười lăm, mười sáu tầng, hai lô A và B, từng ô cửa sổ nhỏ xếp cạnh nhau san sát cho thấy diện tích bên trong cũng không rộng rãi lắm.

Lô B nằm ở bên trong, có một nhân viên bảo vệ trung niên đang ngồi trước sảnh đọc báo về các công tử nhà giàu thỉnh thoảng lại chỉnh kính lão, nhìn thấy Hoắc Trường Trì đi tới ông ta nâng mắt lên khỏi tờ báo liếc nhìn hắn sau đó lại cúi xuống: “Thang máy quẹo trái.”

Hoắc Trường Trì tiến vào trong thang máy chật chội, đi mãi mới lên đến tầng mười sáu, phòng 1603 nằm ở vị trí khuất nhất trên hành lang nhỏ hẹp, Hoắc Trường Trì nhìn hành lang tối tăm nhíu nhíu mày rồi đi về phía trước.

Trong tay hắn là xâu chìa khóa của Hoắc Cửu An, Hoắc Trường Trì cũng không biết là chìa nào cho nên đứng ở trước cửa phòng 1603 thử hai, ba lần mới mở được cửa.

Trong phòng rất tối tăm, rèm cửa sổ khép hờ, phòng lớn hơn so với hắn tưởng tượng khoảng chừng một trăm mét vuông, thiết kế rất đơn giản, trong nhà chỉ có phòng khách có đèn lớn, mờ mờ ảo ảo và các gia cụ xung quanh.

Trong phòng không có một góc nhọn nào, tất cả đều là vòng cung mềm mại, trên đất trải thảm len dày. Theo lý thì đây vốn nên là một không gian ấm áp nhưng bởi vì tối tăm mà mất đi vẻ đẹp của nó.

Hoắc Trường Trì cởi giày đi vào, giờ đang đứng cạnh ghế sa lông quan sát đánh giá căn nhà, trên lưng hắn đột nhiên xuất hiện thêm một cánh tay.

Thân thể Hoắc Trường Trì phản ứng rất nhanh chóng, hắn quay người lại bắt lấy tay của đối phương đẩy ngược về phía ghế sa lông, đối phương thốt lên kinh ngạc rồi bị hắn đè chặt trên ghế sa lông mềm mại, thỉnh thoảng lại nhẹ nhàng dãy dụa.

“Hoắc Cửu An, cậu buông tôi ra!” Giọng nói của đối phương rất lạnh, Hoắc Trường Trì cúi nhìn, người đang bị hắn đè lên là một thanh niên tóc mái rất dài che khuất đôi mắt, chỉ có thể nhìn thấy chiếc cằm gầy guộc và đôi môi đang mím lại, đây chính là Hứa Sơ.

Hoắc Trường Trì buông tay ra rồi đứng lên, Hứa Sơ lập tức rụt cổ tay lại, Hoắc Trường Trì chú ý tới trên cổ tay của anh có đeo một cái vòng nhựa đen, chính chốc chốc lại lóe lên ánh sáng màu xanh lá.

“Xin lỗi, tôi là Hoắc Trường Trì, anh trai của Hoắc Cửu An. ” Hoắc Trường Trì giới thiệu bản thân, y theo lời dặn dò của Hoắc Cửu An nói cho Hứa Sơ biết “Cửu An có việc gấp đi công tác nước ngoài nên nhờ tôi tới chăm sóc cho cậu.”

Hứa Sơ nghe vậy thì sững sờ, không có biểu cảm dư thừa, lát sau Hứa Sơ phát ra một tiếng cười khẽ nói: “Nước ngoài?”

“Là việc khẩn cấp, nó đi đến một nơi có điều kiện liên lạc rất kém.” Hoắc Trường Trì nói ra những lời giải thích đã chuẩn bị trước rồi quan sát biểu hiện của Hứa Sơ.

Hứa Sơ ngồi yên chốc lát, thấy “Hoắc Cửu An” (anh ấy vẫn nghĩ là Hoắc Cửu An lừa mình) vẫn chưa đi liền đứng dậy tiễn khách: “Xem xong rồi, cậu có thể đi.”

Hứa Sơ không đi tất mà để chân trần dẫm lên thảm, trên mắt cá chân chân trái của anh cũng đeo một cái vòng đen tương tự.

Hoắc Trường Trì nhất thời không biết nên nói cái gì, quan hệ giữa Hoắc Cửu An và Hứa Sơ hình như không đơn giản như hắn vẫn tưởng.

“Cậu ——” xuất phát từ lời hứa với Hoắc Cửu An, Hoắc Trường Trì còn muốn nói thêm vài câu nhưng lại bị Hứa Sơ ngắt lời.

“Sao cậu còn chưa đi?” Hứa Sơ đột nhiên đến gần, lảo đảo mà xô đẩy Hoắc Trường Trì ra phía cửa, Hoắc Trường Trì không rõ chuyện gì cứ như vậy bị anh đẩy ra. Khi đến gần cửa Hứa Sơ đột nhiên dừng bước cùng lúc đó trong nhà vang lên tiếng còi báo động, còi báo động không to, cũng không nhanh, như là đang nhắc nhở người trong nhà: Đừng mắc sai lầm.

Vòng đeo trên tay và chân của Hứa Sơ cũng phát ra ánh sáng màu cam, nhưng anh không nhìn thấy được.

Anh lùi về sau một bước, tiếng chuông cảnh báo liền ngừng lại.

Tiếng nói ôn hòa của Hoắc Cửu An vang lên: “Tiểu Sơ, không nên chạy lung tung.”

“Anh đi đi.” Hứa Sơ chậm rãi đi về phía ghế sô pha, anh mặc bộ quần áo ở nhà rộng rãi, chân trái có chút khập khễnh, Hoắc Trường Trì chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu màu đen, tóc anh dài che khuất một nửa sau gáy trắng nõn.

Hoắc Trường Trì cau mày hỏi: “Chuyện gì thế này?”

“Em trai có việc gấp của anh không nói gì với anh hả?” Hứa Sơ nói không cảm xúc, “Chính là những gì anh đang thấy.”

“Tôi giúp cậu báo cảnh sát.” Hoắc Trường Trì lấy điện thoại di động ra lại phát hiện không có tín hiệu.

Hứa Sơ hình như cũng biết hắn đang làm gì liền phát ra một tiếng cười nhạo: “Hoắc Cửu An, cậu lần này lại muốn chơi trò gì, muốn nhấp vai hả? Sao tôi không biết cậu có anh trai.”

“…” Hoắc Trường Trì có chút bất đắc dĩ, “Cậu chờ tôi một chút, tôi đi tìm nơi có tín hiệu rồi báo cảnh sát.”

Hắn nói xong liền quay người đi, khi gần đến cửa bên tai đột nhiên vang lên tiếng còi báo động, lần này âm thanh cảnh báo nghe vào sắc nhọn hơn, am thanh khó nghe rơi vào trong tai hai người. Hoắc Trường Trì lùi trở về, tiếng chuông cảnh báo vẫn không ngừng lại, hắn đến gần Hứa Sơ lớn tiếng hỏi anh: “Chuyện gì đang xảy ra?”

Hứa Sơ vừa che lỗ tai vừa khó chịu lắc đầu.

Qua một phút, chuông báo động mới tắt.

“Tiểu Sơ, tại sao anh lại cho người khác vào nhà? Chờ em trở về.”

Giọng nói của Hoắc Cửu An truyền tới.

Hoắc Trường Trì liếc mắt nhìn Hứa Sơ một cái, cảm giác mình đã đánh giá quá thấp trình độ biến thái của thằng em trai.

“Nếu tôi đi ra ngoài thì có hậu quả gì?” Hắn dò hỏi Hứa Sơ.

Hứa Sơ hơi nhếch khóe miệng trả lời: “Điện cao thế giật, không đến mức chết nhưng có thể sẽ bị tê liệt, anh có thể thử một chút xem.”

“Hay lắm, hiện tại tôi cũng không ra ngoài được.” Hoắc Trường Trì có chút hối hận vì đã nhận lời Hoắc Cửu An làm cái việc xấu này, hắn vốn cho rằng làm việc này nhiều lắm cũng chỉ mất hai giờ nên không thông báo với trợ lý.

Chờ đến khi trợ lý phát hiện hắn mất tích rồi báo cảnh sát, lại đến khi cảnh sát đến tìm họ ít nhất cũng phải mất một, hai ngày.

Hứa Sơ không tiếp hắn, anh ngồi ở trên ghế sa lon cuộn tròn thân thể rồi dựa vào ghế sa lông mềm mại, tay anh đặt trên bà thủy tinh pha trà thỉnh thoảng gõ ngón tay theo nhịp điệu phát ra thanh âm giòn giã.

Hai người trầm im lặng một lúc, Hứa Sơ nói: “Hoắc Cửu An lần này đi gấp gáp, cái gì cũng không nói cho anh.”

Hoắc Trường Trì đột nhiên nhớ tới túi bản vẽ mình mang ới liền lấy ra, rồi nói cho Hứa Sơ: “Nó để lại cho tôi một bản vẽ, có lẽ là bản thiết kế của hệ thống an ninh.”

3: 30 p.m.

Hoắc Trường Trì mở bản vẽ ra rồi đặt lên bàn, là hai tờ A0 và vài tờ giấy A3, nhìn lướt qua cũng không hiểu gì, Hoắc Trường Trì học tài chính, chỉ hiểu được loại bản vẽ đơn giản nhất là sơ đồ mạch điện, những bản vẽ phức tạp như này hắn xem qua liền hoàn toàn luống cuống.

Hứa Sơ đột nhiên không nghe thấy Hoắc Trường Trì nói gì, liền hỏi: “Anh xem không hiểu à?”

“…” Hoắc Trường Trì rất hiếm khi có chút lúng túng, “Tôi cũng không phải sinh viên ngành kỹ thuật.”

Hứa Sơ phiền phiền nhiễu nhiễu đứng lên, dịch đến bên cạnh Hoắc Trường Trì: “Tôi hiểu, anh đọc cho tôi nghe.”

Hoắc Trường Trì nhìn mấy đường nét chả rõ đâu với đâu, không biết nên bắt đầu từ chỗ nào.

“Không, trước hết tôi phải xác nhận anh không phải Hoắc Cửu An” Hứa Sơ đổi ý, lùi về sau một bước, “Nhỡ đâu anh là Hoắc Cửu An giả vờ để lừa tôi, tôi nghiêm túc như vậy đọc bản vẽ, không phải là rất buồn cười sao?”

Trong công ty Hoắc Trường Trì còn có một dự án đang đợi hắn quyết định, trước mắt bị nhốt lại ở trong này, bên cạnh là một người không thể nhìn thấy gì luôn miệng nói mình là Hoắc Cửu An, đây mới là chuyện buồn cười. Hoắc Trường Trì không nhịn được cầm lấy tay Hứa Sơ đặt lên mặt mình: “Vậy cậu xác nhận đi.”

“Anh làm gì!” Hứa Sơ rụt tay về.

“Người mù không phải đều làm như vậy sao?” Hoắc Trường Trì thấy Hứa Sơ còn không chịu phối hợp, nhỏ giọng tức giận xông tới, rất có bộ dạng dạy dỗ cấp dưới hàng ngày.

Hứa Sơ bị hắn hung ác dọa nạt đến ngẩn người, mãi sau mới nói: “Tôi mới chỉ mù chưa tới một năm, hơn nữa tôi cũng không sờ mặt Hoắc Cửu An.”

“Vậy cậu định xác nhận kiểu gì?” Hoắc Trường Trì nói, “Cậu cũng không nhìn được.”

Hứa Sơ suy nghĩ một chút, bàn tay mò mò hướng về phía đỉnh đầu Hoắc Trường Trì: “Trước tiên để tôi xem chiều cao của anh.”

Hoắc Trường Trì để mặc anh mò mẫm, tay Hứa Sơ vừa lạnh vừa mềm giống như một con rắn đang bò từ đỉnh đầu hắn xuống: “Chiều cao giống Hoắc Cửu An.”

Hắn ngón tay cái lướt qua hốc mắt của Hoắc Trường Trì rồi đến sống mũi cùng đôi môi lại tới cằm: “Có vài chỗ không giống nhau.”

“Có thể sờ trong im lặng không?” Hoắc Trường Trì khắc chế chính mình, tỉnh táo đưa ra đề nghị với Hứa Sơ.

Tay Hứa Sơ lại từ cổ hắn trượt xuống đi tới lồng ngực, chạm vào cơ ngực d]í lớp áo sơ mi mấy lần rồi lại xuống trượt xuống dưới hông.

“Xong chưa?” Lần đầu tiên trong đời Hoắc Trường Trì bị người lục soát người như vậy, tâm lý vô cùng không ổn, mở miệng kêu ngừng.

“Chưa, tôi còn muốn xác nhận xem anh có đi giày độn không.” Hứa Sơ quỳ xuống, tay từ từ lướt qua đùi Hoắc Trường Trì một đường đi xuống, từ góc độ của Hoắc Trường Trì nhìn xuống có chút không được tự nhiên.

Cuối cùng Hứa Sơ hài lòng thu tay về: “Được rôi, Hoắc Trường Trì, Hoắc Cửu An, mãi mãi yên bình an ổn lâu dài, thật là tốt.”

Hoắc Trường Trì cả người còn chưa hết nổi da gà, lười cùng anh nhiều lời liền đi bật đèn, ngồi trên ghế xem bản vẽ: “Tôi phải đọc bản vẽ cho cậu nghe như thế nào?”

“Bắt đầu nói từ tổng thiết kế bên trái trước đi.” Hứa Sơ nói, chỉ lo Hoắc Trường Trì nghe không hiểu, anh lại tăng thêm một câu, “Tổng thiết kế đồ chính là đọc từ bao quát đến từng chi tiết như một bản vẽ thông thường.”

Tổng thiết kế này đơn giản hơn tổng thiết kế mạch điện một chút, chủ yếu là mỗi một bộ phận của máy móc cùng với phần trọng yếu là nguồn điện và hệ thống dây điện, bên phải là hình vẽ đậm nét thể hiện cửa ra vào, trước cửa có một thứ gì đó hình vuông, dùng màu tím để thể hiện.

Hoắc Trường Trì mô tả một chút hình dạng của khối vuông cho Hứa Sơ, Hứa Sơ chống cằm suy nghĩ một chút, gõ gõ bàn nói: “Theo cái khối vuông đó đọc tiếp những thứ bên dưới.”

“Sao cậu biết có gì đó bên dưới khối vuông?” Hoắc Trường Trì hỏi anh.

Hứa Sơ mím môi một cái: “Hoắc ca ca, có cần phí lời như vậy không?”

“…” Hoắc Trường Trì hít sâu mấy hơi, tự dặn lòng không cần so đo với một người tàn tật.

Hoắc Trường Trì bỏ ra hơn hai giờ cặn kẽ miêu tả lại thiết kế cho Hứa Sơ nghe, Hứa Sơ nghe xong liền rơi vào trầm tư.

Đồng hồ treo trên tường đột nhiên gõ mười tám tiếng.

“Có cái gì ăn không?” Hoắc Trường Trì chờ đến phát chán liền đứng lên chủ động gánh lấy công tác nấu cơm.

Hứa Sơ vẫn ngây ngốc vùi mình trong ghế đệm mềm mềm mại suy nghĩ sự tình.

Hoắc Trường Trì thấy bộ dáng mất hồn này của anh liền tự mình đi nhà bếp tìm đồ ăn, cửa phòng bếp đã khóa hắn liền lấy chùm chìa khóa lúc trước ra mở cửa.

Hoắc Cửu An để lại cho Hứa Sơ không ít đồ ăn, trong tủ lạnh có một chút rau dưa và thịt, còn có mấy hộp đồ uống dinh dưỡng. Hắn tính toán tính toán rồi vén tay áo lên, lấy trứng gà cùng cải xanh ra chuẩn bị nấu bát mì.

Nhưng sau khi lấy nguyên liệu nấu ăn ra đặt trên bàn Hoắc Trường Trì không biết lam gì.

“Anh đang làm gì?” Hứa Sơ không biết đã hết ngẩn người từ bao giờ, đi tới dựa vào cửa hỏi Hoắc Trường Trì.

“Tôi định nấu bát mì.” Hoắc Trường Trì nói.

“Anh biết nấu không?” Hứa Sơ hỏi hắn.

“Không biết.”

Hứa Sơ đi tới cạnh hắn, xuýt va phải thùng rác bị ngã, Hoắc Trường Trì đưa tay đón lấy Hứa Sơ, xuýt nữa đã khiến anh bị thương. Cuối cùng Hoắc Trường Trì cũng đưa được Hứa Sơ đến bên cạnh mình, Hứa Sơ sờ sờ đồ vật trên bàn, chỉ huy hắn: “Trước tiên rửa sạch sẽ đồ ăn, đặt ở trong chậu.”

Hoắc Trường Trì nghe lời mang đồ ăn để dưới vòi nước rửa.

“Anh nói muốn trứng chiên, muốn thì lấy chảo đi, tìm một cái vung nồi. ” Hứa Sơ hình dung, “Chính là cái bằng phẳng ấy —— ”

“Tôi biết.” Hoắc Trường Trì nói xong liền lấy ra một cái xoong khá nông đưa cho Hứa Sơ “Là cái này đi?”

Hứa Sơ thử sờ một chút, thở dài nói: “Đúng rồi, nhưng tôi không muốn làm món quá khó, nấu mì đi.”

Hoắc Trường Trì lục soát một vòng nhà bếp, không tìm được vắt mì.

“Hoắc Cửu An hình như là nói qua, những thứ đó ăn vào không tốt ” Hứa Sơ nhíu mày, vậy cũng không làm trứng chiên đâu, có ấm đun nước đấy lấy ra luộc trứng đi.”

Không nghe thấy Hoắc Trường Trì có động tĩnh gì, Hứa Sơ bình thản hỏi hắn: “Cho nên anh còn có cách khác tốt hơn sao?”

Hoắc Trường Trì đành phải nghe theo.

Nấu ra một nồi may mắn không bị cháy, bỏ vào chút nước, rau cải xanh và hai quả trứng, bỏ thêm chút muối cho thêm mùi vị.

Hứa Sơ từ từ lột vỏ trứng ăn, Hoắc Trường Trì cắn một miếng liền thôi, hắn bảo đảm từ khi sinh ra đến giờ chưa bao giờ ăn món khó ăn như vậy.

“Hoắc tiên sinh, mấy ngày nữa anh định sống kiểu gì đây ” Hứa Sơ khuyên hắn, “Anh mà chết đói thì tôi làm sao bây giờ?”

Khi ăn Hứa Sơ vén tóc ra sau vành tai, lộ ra một đôi mắt mở lớn không có tiêu cự. Đuôi mắt của anh hơi cong, con ngươi màu hổ phách đường kính rất lớn, nếu như Hứa Sơ thấy được, chắc chắn sẽ có ảnh ngược của người đối diện trong đó.

“Sao em tôi lại nhốt cậu ở trong này?” Hoắc Trường Trì hỏi Hứa Sơ.

Hứa Sơ cắn đũa ngẩng mặt hỏi ngược lại: “Hoắc Cửu An thật sự là có việc bận sao?”

Hoắc Trường Trì không có cách nào trả lời.

“Anh đang gạt tôi, tại sao tôi lại phải nói cho anh sự thật?” Hứa Sơ cúi đầu, buông đũa xuống rồi đứng lên, “Không ăn nữa thì mang bát đi rửa, nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục xem bản vẽ.”

“Phải bao lâu mới có thể ra ngoài?” Hoắc Trường Trì gọi anh lại. Cha hắn cũng đã tới Hồng Kông, hắn có thể tưởng tượng ra cảnh cấp dưới không tìm được mình liền trở nên hỗn loạn như ruồi mất đầu.

Hứa Sơ quay người lại, mở tay ra nói: “Vậy phải xem em trai anh làm phức tạp đến mức nào, nhanh thì một hai ngày, lâu thì…”

Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng sấm sét.

Tiếng động giống như truyền vào trong tai qua một cái khăn bông ướt, Hoắc Trường Trì nhìn xung quanh liền đứng lên đi kiểm tra các phòng khác mới phát hiện căn nhà này hơn trăm mét vuông, nhưng cửa sổ đều bịt kín bằng xi măng từ bên trong.

Có lẽ là bởi vì Hứa Sơ không nhìn thấy, Hoắc Cửu An ngay cả che giấu cũng lười làm, mặt tường cứng rắn lạnh lẽo tràn ngập trong tầm nhìn của Hoắc Trường Trì.

“Hoắc Cửu An…”

Nếu như Hoắc Cửu An không ngoài ý muốn bỏ mình, Hứa Sơ sẽ bị nhốt ở đây bao lâu?

Hoắc Trường Trì theo bản năng liếc mắt nhìn Hứa Sơ một cái, Hứa Sơ biểu tình rất bình tĩnh như một người không có chuyện gì, xế chiều hôm nay phát sinh tất cả mọi chuyện cũng khiến cho hắn cảm thấy mình đã bỏ sót chuyện gì.

Cảm giác mất khống chế như vậy khiến Hoắc Trường Trì cảm thấy lo lắng.

7: 00 p.m.

Năng lực phân tích và trí nhớ của Hứa Sơ rất kinh người, sau khi ăn xong anh để Hoắc Trường Trì tiếp tục nói về bản thiết kế, một vài chi tiết nhỏ Hoắc Trường Trì không chú ý đến Hứa Sơ nhắm hai mắt cũng có thể nói ra.

Đối chiếu xong mảnh cuối cùng, Hứa Sơ chậm rãi xoay người: “Xong rồi, tôi buồn ngủ.”

Hoắc Trường Trì nhìn đồng hồ mới chín giờ, nhưng hắn không nói gì, cái gì cũng phải nghe theo Hứa Sơ.

“Anh mặc tạm quần áo của Hoắc Cửu An đi.” Hứa Sơ sò tường đi vào phòng ngủ, kéo ra một cái tủ treo quần áo.

Hoắc Trường Trì vừa kiểm tra phòng vệ sinh xong đưa ra nghi vấn: “Chỉ có một căn phòng ngủ?”

Hứa Sơ nhìn hắn, vừa ám muội vừa nhẹ giọng nói: “Hoắc Cửu An cũng không nói cho anh chuyện tôi và hắn ngủ cùng nhau sao?”

Dù là Hoắc Trường Trì cũng bị khẩu khí của Hứa Sơ doạ đến ngẩn ngơ.

“Vậy tôi ngủ phòng khách.” Hoắc Trường Trì châm chước nói.

“Cũng không phải cô nam quả nữ.” Hứa Sơ tiện tay lấy được một cái áo ngủ, cầm trong tay vò vò nặn nặn một chút để phân biệt, cũng không để ý xem Hoắc Trường Trì đang ở chỗ nào, đưa ra phía trước “Anh đi tắm đi.”

Tầm mắt Hoắc Trường Trì nhìn xuống Hứa Sơ, Hứa Sơ dơ tay giữa không trung chờ hắn, hắn cũng không kiên trì nữa cầm quần áo đi tắm.

Ngăn kéo trong nhà tắm của Hoắc Cửu An có chuẩn bị đồ dùng tắm rửa mới, Hoắc Trường Trì nhanh chóng tắm xong, mặc vào áo ngủ của Hoắc Cửu An, áo choàng rộng rãi mặc vào khá vừa người, hắn lau tóc đi ra ngoài gọi Hứa Sơ vào đi tắm.

Hứa Sơ đi vào còn Hoắc Trường Trì quan sát phòng ngủ.

Đèn trong phòng ngủ chủ yếu là để phục vụ Hoắc Cửa An có thể nhìn thấy, cho dù là ai ngủ ở đây đều cũng sẽ cảm nhận được cách bài trí của căn phòng đều mang lại cảm giác giống như tân hôn, nhưng khi Hoắc Trường Trì nhớ đến đôi mắt lưu ly trống rỗng của Hứa Sơ lại sinh ra cảm giác quỷ dị.

Giường lớn đối diện trải ga đỏ thẫm, nơi đáng lẽ nên đặt ti vi lại không có gì.

Bên cạnh là tủ đầu giường, giá sách bằng gỗ tử đàn, bên trong là một tấm vải trắng vẽ tranh sơn dầu.

Hoắc Trường Trì cau mày, Hoắc Cửu An nói câu “Xin lỗi” kia lẽ ra nên dành trước cho người anh trai này mới đúng.

10: 00 p.m.

Trong lúc Hoắc Trường Trì suy tư Hứa Sơ đi ra, áo ngủ của anh cũng là màu đỏ sậm khiến cho màu da càng thêm trong suốt, mái tóc ẩm ướt buông xuống cổ, nước ở đuôi tóc vẫn đang nhỏ xuống rơi vào xương quai xanh lấp ló sau cổ áo. Bởi vì Hứa Sơ vẫn động đậy nên giọt nước rơi xuống xương quai xanh lướt qua ngực để lộ một mảng da thịt khiến áo ngủ đỏ sậm càng thêm đỏ.

Hứa Sơ rời tay khỏi tường, cách giường lớn khoảng hơn hai mét, anh giang hai tay ra thì đụng phải Hoắc Trường Trì vẫn đang đứng một bên nhìn nãy giờ, tay chạm vào thân thể người kia có chút nóng khiến Hứa Sơ vội rụt tay lại.

“Anh còn đứng ngốc ở đó làm gì?” Hứa Sơ nghiêng mặt sang một bên hỏi hắn.

Hoắc Trường Trì không đồng ý nhìn mái tóc vẫn đang nhỏ nước của Hứa Sơ, cố nén kích động muốn lấy khắn bông lau tóc cho anh hắn trả lời: “Cậu đã thấy qua căn phòng này bao giờ chưa?”

Hứa Sơ lắc đầu một cái, thay đổi phương hướng ngồi xuống bên giường.

Nước liền rơi trên gối thành một mảng ẩm ướt.

Hoắc Trường Trì cuối cùng vẫn không nhịn được đi đến phòng tắm cầm ra một cái khăn lông đến bên cạnh Hứa Sơ.

“Hoắc ca ca, anh sao lại giống Hoắc Cửu An như đúc.” Trong giọng nói của Hứa Sơ với Hoắc Trường Trì mang theo ý cười.

Hoắc Trường Trì không ừ hử gì lật mặt gối đầu của Hứa Sơ, còn mình thì ngồi xuống một chỗ khác.

Hứa Sơ lau khô tóc xong thì ném khăn lông xuống đất, cả người vùi vào giường cuốn chăn.

Hoắc Trường Trì thấy anh thật sự đi ngủ liền tắt đèn, cũng nằm xuống.

Giữa hai người để ra một khoảng trống.

Thường ngày vào lúc này Hoắc Trường Trì vẫn còn đang xem tài liệu, hoặc cùng cấp dưới thảo luận công việc, hắn nhìn trần nhà đen kịt không có cảm giác buồn ngủ.

Hứa Sơ cũng không buồn ngủ, liền nghiêng người sang cùng hắn nói chuyện phiếm “Xem xong thiết kế, tôi ngược lại hiểu ra một chuyện tại sao chương trình lại phát hiện ra người lạ không phải Hoắc Cửu An.”

Hứa Sơ có thói quen của mình, có thể bởi vì vẫn chưa thích ứng với hoàn cảnh bị mù của mình, mặc dù hắn không nhìn thấy gì nhưng anh vẫn thích nhìn người khác khi nói chuyện. Mà trong đêm tối anh có thể giả vờ mình vẫn như trước không nhìn thấy đồ đạc xung quanh bởi vì chúng đã bị bóng tối che phủ, đồng thời cũng không có ánh sáng.

Hoắc Trường Trì phát ra đơn âm nghi vấn, Hứa Sơ tiếp tục nói: “Cái khối vuông trước cửa mà anh nhắc đến là một thiết bị cảm biến áp lực, trên trần nhà chỗ cửa ra vào còn có thiết bị kiểm tra, khi anh vừa vào cửa chương trình liền biết anh không phải Hoắc Cửu An. Tuy rằng ta không biết Hoắc Cửu An đã xảy ra chuyện gì, nhưng chính xác là hắn đang đặt bẫy anh đó Hoắc ca ca.”

Hoắc Trường Trì đương nhiên biết mình bị Hoắc Cửu An tính kế, bây giờ nghĩ lại cái gì Hoắc Cửu An cũng không nói cho hắn biết, ít ra thằng em còn có lương tâm khi bảo hắn đi lấy bản thiết kế.

Bỗng nhiên, Hoắc Trường Trì cảm giác người ở bên cạnh giật giật, có một bàn tay đè lên vai mình, bên trong giọng nói lạnh lùng của Hứa Sơ lộ ra chút cảm động và khuyên nhủ: “Hoắc Cửu An chính là người như vậy.”

“Tôi và hắn không quen biết.” Hoắc Trường Trì thẳng thắn nói.

“Vậy hắn có đến không?” Hứa Sơ thử thăm dò hỏi Hoắc Trường Trì.

Hoắc Trường Trì mãi sau mới trả lời: “Không biết.”

Hứa Sơ không nói gì nữa, hai người bình tĩnh thở đều, từng người nghĩ về chuyện của mình không biết ai ngủ trước.

11: 00 p.m.

Một đêm không mộng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.