“Có thể nào không sâu, một người liều mạng muốn đẩy ngươi vào chỗ chết, một hơi cuối cùng cũng đủ sức mạnh.”
“Miêu Nhi, độc này thật tàn nhẫn.”
“Có thể nào không tàn nhẫn, ta cản trở con đường của bọn chúng, đương nhiên muốn cho ta ăn chút vị đắng.”
“Miêu Nhi...”
“Ngọc Đường, đừng nói chuyện, để ta dựa một chút.”
Triển Chiêu chỉ cảm thấy cả người mệt lử, đầu nặng như núi, thân thể hơi nghiêng liền ngã vào người Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường đau lòng nắm chặt tay y, thở dài một hơi.
Vết thương sâu hơn, Công Tôn tiên sinh vẫn là đem y kéo về nhân thế, độc dược tàn nhẫn hơn, chính mình vẫn là đem thuốc giải cứu y.
Thân thể đầy rẫy vết thương như vậy, Diêm vương gia cũng khó mà phản ứng đi.
Nhưng mà, Miêu Nhi, chúng ta còn có thể cứu được ngươi bao lần nữa.
Bạch Ngọc Đường nghiêng đầu nhìn Triển Chiêu, gương mặt tái nhợt không nói hết mệt mỏi, người thấy trong lòng cũng đau xót.
Miêu Nhi, vì sao ngươi không chịu đối xử tử tế với bản thân, mỗi một lần tranh đấu đều mang theo quyết tâm liều mạng, ngươi thật sự coi mình là cửu mệnh miêu yêu sao?
Bạch Ngọc Đường cẩn thận xoay người, để đầu Triển Chiêu tựa vào trước ngực mình, nhẹ giọng nói.
“Miêu Nhi, đừng ngủ, ngươi nghe ta nói, chúng ta rời nơi này đi, được không?”
Người trong lòng đột nhiên căng thẳng, chậm rãi mở mắt ra, nhìn hắn.
“Đi theo ta, ta sẽ không để ngươi phải chịu thêm chút thương tổn nào nữa.”
Triển Chiêu mỉm cười, rất vô lực.
“Ngọc Đường, đời này ta sẽ không rời Khai Phong, những người ở nơi này, cần ta.”
Cổ họng Bạch Ngọc Đường nghẹn lại, cảm giác nghẹt thở tựa như muốn dìm ngập đầu hắn, hắn hít sâu một hơi.
“Miêu Nhi, ta cũng cần ngươi.” Dùng hai tay khóa lại người trong lòng, nói ra khát vọng sâu nhất từ đáy lòng.
“Không phải ta đang ở bên cạnh ngươi sao?” Triển Chiêu nhìn hắn.
“Nhưng, chuyện này không giống nhau, ngươi biết không? Miêu Nhi, chuyện này không giống nhau, ta cần ngươi, không phải như người nơi này cần ngươi bảo vệ, ta cần, là một Triển Chiêu có thể cùng ta vô lo vô nghĩ, bả tửu vấn thanh thiên.” Những câu nói này giấu ở trong lòng Bạch Ngọc Đường đã lâu, cuối cùng cũng có thể đem chúng phát tiết ra, khiến Bạch Ngọc Đường vô cùng kích động.
“Đau...” Triển Chiêu cảm giác thân thể mình sắp bị Bạch Ngọc Đường ghì đến vỡ ra, vết thương trước ngực tựa hồ lại bị rách miệng.
Bạch Ngọc Đường nhìn những giọt mồ hôi ròng ròng chảy ra trên trán Triển Chiêu, sợ hãi vội vàng buông lỏng tay ra, để thân thể y tựa vào đầu giường.
“Miêu Nhi?” Cẩn thận khẽ gọi.
“Ngọc Đường.” Qua hồi lâu, Triển Chiêu mới trầm thấp gọi tên hắn một tiếng, mở mắt ra, nhìn hắn, nói, “Xin lỗi, yêu cầu của ngươi, ta không cách nào làm được.”
Tâm Bạch Ngọc Đường như rơi vào tháng giêng lạnh căm, từng bông tuyết nhỏ lác đác rơi.
“Thật sao?” Từ trong hàm răng phát ra một loại âm thanh khó nghe gộp lại thành hai chữ này.
“Nếu Ngọc Đường cảm thấy ở Khai Phong phiền muộn, có thể cùng bạn bè du ngoạn, ra ngoài chơi một chút.” Thanh âm của Triển Chiêu như từ chân trời truyền đến, thật xa thật xa, xa tới mức khiến cho Bạch Ngọc Đường không thể xác định được thanh âm này có phải là phát ra từ miệng y hay không.
“Đúng, ta phiền muộn, từ sáng đến tối quay về đều là con mèo chết người đầy vết thương nhà ngươi, đã sớm phiền.” Giận dữ đứng dậy, bóng lưng ở dưới ánh trăng run lên bần bật.
Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, nhìn thân thể hắn sắp sửa dung hợp với ánh trăng, muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn là không nói nên lời.
“Triển đại nhân, bảo trọng, Bạch Ngọc Đường cáo từ.”
Cũng không nói gì, nhìn Bạch Ngọc Đường đóng cửa, đi ra ngoài, sau đó, che vết thương trên ngực, cổ họng nóng lên, một mảnh máu tươi thấm ướt nội sam đơn bạc.
Ngọc Đường, Triển Chiêu nợ ngươi, chỉ có thể kiếp sau trả lại.
Bạch Ngọc Đường ra khỏi cửa, sắc mặt khó coi như quỷ sát, không muốn gặp bất luận người nào, tung người một cái nhảy lên mái hiên phủ Khai Phong, đem tất cả những thứ giữ lại Triển Chiêu quan sát thật cẩn thận.
Ha ha.
Bất đắc dĩ cười khổ.
Ngươi, vẫn là, không hề, giữ ta lại.
Cũng được, cũng được.
Ta một mình tiêu dao ngược lại cũng không tồi.
Bạch Ngọc Đường đang muốn bỏ đi, lại nghe thấy bên trong phủ Khai Phong một trận huyên náo, quay đầu, nhìn thấy ba người mặc áo đen vọt vào hậu viện đang cùng nha dịch trong phủ chém giết.
Một bóng trắng đẩy cửa phòng vọt ra, hòa vào trong trận đấu hỗn loạn.
Ánh kiếm dị thường rực rỡ, chỉ có Cự Khuyết mới có thể có phách lực như thế, bước chân trong nháy mắt thu lại.
Mèo chết, thương chưa khỏi hẳn sao lại xằng bậy như vậy.
Bạch Ngọc Đường sốt ruột toát mồ hôi lạnh, hắn có thể nhìn ra ba người kia là vì Triển Chiêu mà đến, Triển Chiêu vừa xuất hiện, hết thảy công kích đều bao vây lấy y.
Triển Chiêu tuy ra sức chống đỡ, nhưng thương trước ngực làm cho động tác của y quá mức chậm chạp, mấy lần suýt nữa bị thương tới chỗ yếu, may là nhằm vào mấy nha dịch cản lại cho y.
Có điều ba tên kia võ công quá yếu, trong nháy mắt tình thế nghiêng về một phía, rất nhanh Triển Chiêu liền chiếm thượng phong, đánh bọn chúng ngã xuống đất.
Lúc này Triển Chiêu đã mồ hôi đầm đìa, hô hấp hỗn loạn, Cự Khuyết trong tay run run dưới ánh trăng, bắn ra ánh sáng vụn vặt.
Ám khí!
Bạch Ngọc Đường ở trên mái hiên rõ ràng nhìn thấy có một trong ba tên ngã xuống đất âm thầm lấy từ trong ống quần ra một cái phi tiêu năm cánh có độc.
Đừng hòng làm thương Miêu Nhi của ta.
Bạch Ngọc Đường lập tức nhặt một viên đá lên phi trúng tay của tên kia, phi tiêu năm cánh văng xuống một bên, Triển Chiêu trông thấy, trong lòng cả kinh, ngẩng đầu nhìn thấy Bạch Ngọc Đường.
Hai người nhìn nhau, trong lòng mỗi người đều chứa tâm sự.
Ngọc Đường.
Miêu Nhi.
Ngọc Đường, ở lại đi.
Miêu Nhi, giữ ta đi.
Thời gian lặng lẽ trôi, nhưng có những lời chưa nói ra khỏi miệng.
Bạch Ngọc Đường nhíu nhíu mày, đau xót lướt qua đáy mắt, xoay người, bóng trắng tung bay, lặng lẽ rời đi.
Mạt trắng kia biến mất ở trong mắt, Cự Khuyết rơi xuống đất, người, ngã xuống.
Bạch Ngọc Đường nằm mơ.
Mơ tới chuyện đêm đó, tỉnh lại, mồ hôi ướt áo.
Miêu Nhi.
Bạch Ngọc Đường nắm chặt song quyền, gắt gao gọi thầm tên y.
Còn nhớ, hắn từng nói, hắn cần y.
Nhưng cũng là hắn, không chút lưu tình rời bỏ y.
“Miêu Nhi, ta muốn gặp ngươi.”
Đêm đó, trong khách sạn nào đó ở Nam Sa trấn, lưu động một thanh âm như thế.