[Đội Ngũ] Mặc Mặc Em Yêu Anh: Nhanh, chụp ảnh màn hình đi!
[Đội Ngũ] Nguyệt Trầm: Chụp ảnh chụp ảnh.
[Đội Ngũ] Bạch Chính Dương: Nhất định phải chụp nhé!
[Đội Ngũ] Khốc Thành Thương: [cười khóc] [cười khóc] [cười khóc] Tại sao lại để nó uống rượu vậy?
[Đội Ngũ] > Lai Nhật Thương Khung: Hôm nay em ấy đi ăn với bạn bè có gọi một ly cocktail, tớ không biết tửu lượng của em ấy kém.
Nhưng chỉ gõ chữ hiển nhiên không thể biểu đạt được tâm tình của bọn họ.
Bọn họ nhanh chóng tiến vào kênh ngữ âm của Liên Minh Cẩm Lý, lập một phòng có mật mã.
Nguyệt Trầm nói: “Giải thích một chút đi.”
Đã đến bước này rồi, Khương Tiêu đương nhiên sẽ không giấu giếm gì nữa, liền kể đầu đuôi câu chuyện một cách đơn giản.
Trên tay anh cũng không nhàn rỗi, bắt đầu gửi WeChat liên hệ với bạn bè, nhờ người đến ký túc xá của Việt Nhiên xem tình huống.
Mặc Dương nhiều chuyện nói: “Vậy bây giờ các cậu là quan hệ như thế nào?”
Khương Tiêu nói: “Vừa ở bên nhau không bao lâu.”
Mặc Dương chậc chậc nói: “Lúc trước tiểu Tinh Diệt cũng mua tài khoản tình nhân giống cậu, lại học chung trường với cậu nữa chứ, đây chính là duyên phận đó nghen.”
Nguyệt Trầm không quan tâm đến chuyện duyên phận, hắn chỉ biết rằng chuyện hai người tổ hợp thi đấu đã triệt để không còn khả năng nữa rồi.
Mặt khác, hắn cũng hiểu được tại sao lúc trước ‘học trò nhỏ’ lại chán ghét hắn như vậy, nhưng với tính khí của Tinh Diệt, nếu biết có hàng nhái thì bước đầu tiên là phải tìm tới cửa mới đúng chứ… Hắn nhìn về phía cái vị nghe đâu cũng là anh họ học chung trường với Tinh Diệt bọn họ, hỏi: “Trước đây có phải cậu ấy cũng muốn tới tìm chúng tôi không?”
Hắn nói không cụ thể nhưng Khương Tiêu và Tần Tu Kiệt cũng không dốt nát, vừa nghe đã hiểu.
Tần Tu Kiệt tự động tiếp lời, cười nói: “Ừm, nhưng tôi không biết các cậu muốn làm gì nên đã cản nó ngay.”
Nguyệt Trầm nói: “Nghe thấy tiếng gì không?”
Tần Tu Kiệt không rõ: “Tiếng gì?”
Nguyệt Trầm đáp: “Tiếng trái tim của tôi rơi xuống đất vỡ thành tám cánh hoa đó.”
Nếu như không phải lúc trước bị người nọ cản trở, bọn họ và Tinh Diệt đã sớm quen biết nhau rồi, với giao tình ba năm trước đó, Tinh Diệt nhất định sẽ chơi với bọn họ phần lớn thời gian, chuyện hai người thi đấu cũng sẽ thỏa thuận xong hết luôn rồi.
Tần Tu Kiệt: “…”
Lúc này Bạch Chính Dương cũng nếm được mùi, hỏi: “Cậu vẫn chơi tài khoản chính à?”
Tần Tu Kiệt thẳng thắn nói: “Ừm, vẫn chưa nói cho cậu biết, sợ bị lòi.”
Bởi vì tài khoản chính của hắn nằm trong cùng bang hội với Khương Tiêu, mà hắn chính là anh họ của Tinh Diệt, dù Bạch Chính Dương có ngốc cũng sẽ cảm thấy vấn đề. Hắn liền nhân cơ hội này chào hàng tài khoản chính của mình, nói, “Chờ tôi đổi tài khoản một cái rồi thêm bạn tốt với cậu nhé.”
Ai muốn thêm anh chứ!
Bạch Chính Dương ghét bỏ trong lòng, nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy, hắn cũng không tiện phát tác, chỉ hừ một tiếng như lời trả lời thôi.
Tần Tu Kiệt không một tiếng động cười cười, nhanh chóng đổi tài khoản, tìm tên ‘Bạch Chính Dương’ rồi gửi đi lời mời bạn tốt.
Trong phòng, Khương Tiêu thấy rằng mọi chuyện đã được giải quyết xong, lại bổ sung vài câu với bọn họ rằng ngày mai đừng gửi ảnh cho bảo bối của mình, nếu Việt Nhiên biết bản thân tự bại lộ thì sẽ muốn nhảy vực mất. Nếu bọn họ lại đùa cậu nữa, cậu có lẽ sẽ tức thành quả cầu luôn.
Mặc Dương cười ha ha: “Không được, tiểu Tinh Diệt mỗi ngày lãnh khốc đến mức không có bạn bè gì, bọn tôi vất vả lắm mới bắt được một nhược điểm của cậu ấy, đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội này rồi.”
Khương Tiêu bảo: “Cẩn thận em ấy không để ý đến các cậu nữa đó.”
Nguyệt Trầm cười đáp: “Cậu dỗ giúp là được rồi.”
Bạch Chính Dương nói: “Đúng vậy!”
Khương Tiêu bất đắc dĩ, nghe thấy bọn họ la hét sau này gặp mặt phải bắt anh mời khách, đơn giản “ừ” một tiếng, trò chuyện vài câu rồi đuổi người đi.
Vào lúc này, bạn của anh bên kia vừa vặn có tin tức, trả lời rằng Việt Nhiên không phát sốt mà cũng chẳng ói, cậu đang ngủ, không có vấn đề gì cả. Lúc này anh mới yên tâm, nhìn bọn Nguyệt Trầm gửi bức ảnh lên kênh công cộng, lần thứ hai cười một tiếng, bắt đầu suy nghĩ ngày mai phải dỗ người nọ như thế nào.
Một bên khác, mấy người Mặc Dương kéo tài khoản chính của Tần Tu Kiệt vào đội, đi vào phó bản nhỏ gần núi tuyết.
Vì lúc trước bọn họ đã lên kế hoạch muốn biết tình báo nên chỉ dùng lý do ‘đánh phó bản’ gọi hắn đến, cũng không thể không diễn tiếp.
Bọn họ tạo mật mã mới cho căn phòng của kênh Liên Minh Cẩm Lý.
Bạch Chính Dương vốn định giả vờ câm điếc không thèm đếm xỉa đến tin tức của hệ thống, nhưng Tần Tu Kiệt lại cố tình nhắc nhở rằng bản thân đã gửi lời mời bạn tốt đi cho hắn bằng giọng thật nên hắn không thể làm gì khác hơn là bóp mũi lại nhấn đồng ý.
Tần Tu Kiệt hài lòng cười cười, biết rằng mình đã chọn đúng cơ hội rồi.
[Trò Chuyện Riêng] Y Quan Cầm: Thầy Bạch~
[Trò Chuyện Riêng] Bạch Chính Dương: Tên này của anh rất tốt nhỡ, mặt người dạ thú.
[Trò Chuyện Riêng] Y Quan Cầm: Thầy nói đúng rồi, tôi quả thực rất thiếu đánh nha [mỉm cười]
[Trò Chuyện Riêng] Bạch Chính Dương: Vậy tôi mua cho anh một tấm thẻ cải danh, tự mình thêm một chữ đi.
[Trò Chuyện Riêng] Y Quan Cầm: Không cần đâu thầy ơi, tôi cảm thấy như vậy mới có thể thể hiện được sự tinh túy của bốn chữ kia chứ.
Bạch Chính Dương nhìn thấy thì trầm mặc, không nhịn được nghĩ đến chuyện gần đây.
Lúc hắn giảng dạy, người này vĩnh viễn cười híp mắt nghe theo, dễ tính đến mức khó hiểu, làm cho hắn cũng quên mất chuyện lúc trước bị đùa giỡn, kết quả người này là mặt ngoài ngoan ngoãn chứ kỳ thực rất tinh khôn, đã giấu điều gì thì một chút ý tứ cũng sẽ không lộ ra. Lúc bấy giờ hắn nhìn lại ID này một chút mới cảm thấy bản thân phát hiện ra chân tướng —— mọi thứ về người này đều viết thật to hai chữ cầm thú luôn đó.
Hắn nhất thời càng ghét bỏ hơn nữa.
[Trò Chuyện Riêng] Bạch Chính Dương: Lúc trước tiểu Tinh Diệt giả trang thành tình nhân không phải là vì anh à? Đừng lãng phí tâm ý của cậu ấy, theo đuổi người ta đi, đừng phiền tôi nữa.
[Trò Chuyện Riêng] Y Quan Cầm: Tôi đã bỏ xuống rồi.
[Trò Chuyện Riêng] Bạch Chính Dương: Tốt xấu gì cũng là người mình thích, nói bỏ liền bỏ, không phải tôi đã từng dạy anh nếu muốn làm một người không bị ai xem thường thì không được từ bỏ à?
[Trò Chuyện Riêng] Y Quan Cầm: Hái dưa xanh không ngọt, thầy cũng đâu muốn nhìn tôi trở thành một tên cuồng theo dõi rồi mong mà không được đem cô ta trói lại như vậy rồi lại như vậy phải không nè?
[Trò Chuyện Riêng] Bạch Chính Dương: …
[Trò Chuyện Riêng] Y Quan Cầm: Lại nói, tôi đã không thích cô ta nữa, cô ta là một người không có một tấm lòng đơn thuần.
[Trò Chuyện Riêng] Bạch Chính Dương: Vậy anh kéo tôi ra ngoài là vì cái gì?
[Trò Chuyện Riêng] Y Quan Cầm: Để so sánh chứ gì, thầy đơn thuần thiện lương, lạc quan thẳng thắn, tính tình thật thà ghê đó!
[Trò Chuyện Riêng] Bạch Chính Dương: Anh bớt nói lời ngon ngọt đi.
[Trò Chuyện Riêng] Y Quan Cầm: Tôi nói thật mà, nán lại một lúc lâu với cậu, tôi mới cảm thấy cả linh hồn của mình đã được rửa sạch hết rồi nhé.
[Trò Chuyện Riêng] Bạch Chính Dương: Đừng nghĩ như thế nữa nhé, tôi thấy anh sẽ chẳng sạch sẽ nổi đâu.
Tần Tu Kiệt không nhịn được cười ra tiếng, bên tai nghe lời chỉ huy của Nguyệt Trầm liền thu lại tâm tư và nghiêm túc đánh phó bản, chơi đến lúc đèn tắt mới log out.
Suốt đêm không nói chuyện.
Hơn chín giờ hôm sau Việt Nhiên mới bò dậy.
Cậu chỉ uống một ly rượu, choáng váng ngủ một giấc là được rồi, đầu không đau chút nào nên dứt khoát xuống giường rửa mặt ngay, nghe thấy Lâm Khiêm bảo tối hôm qua Khương Tiêu nhờ người đến nhìn cậu.
Cậu xem điện thoại một chút, thấy Khương Tiêu gửi WeChat sang, nói là tỉnh rồi thì trả lời anh, nên cậu gửi một tin nhắn đến cho anh ngay.
Mấy giây sau, Khương Tiêu trực tiếp gọi tới, hỏi: “Còn khó chịu không?”
Việt Nhiên đáp: “Không khó chịu.”
Khương Tiêu nói: “Đầu cũng không đau nữa sao?”
Việt Nhiên bảo: “Ừm.”
Khương Tiêu hỏi: “Đi ăn điểm tâm với em nhé?”
Việt Nhiên đáp: “Anh còn chưa ăn hả?”
Khương Tiêu nói: “Ăn rồi, muốn đi ăn với em cơ.”
Việt Nhiên nhất thời cảm thấy hơi ngọt, nghe lời chạy xuống lầu, nhanh chóng chờ Khương Tiêu đến nơi.
Khương Tiêu đánh giá vài lần, thấy trạng thái này của tiểu hồn sư nhà mình vẫn giống như bình thường, nhanh chóng đoán được một khả năng, liền hỏi cậu nhớ được bao nhiêu chuyện ngày hôm qua. Việt Nhiên suy nghĩ một chút, bỗng nhiên cả kinh: “Vua Đại Bàng, em nhớ rằng chúng ta đã gặp Vua Đại Bàng, sau đó có đánh thắng không?”
Khương Tiêu nói: “Thắng, anh còn nhắc nhở em phải luyện nó một chút nữa.”
Việt Nhiên tỉ mỉ nhớ lại, thực sự nhớ không nổi đến cùng mình có luyện hay không, không khỏi có chút sốt ruột.
Vất vả lắm mới gặp phải một con Vua Đại Bàng, nếu cậu bắt được mà lại không luyện, vậy thì rất đáng tiếc đó!
Khương Tiêu nghĩ thầm còn có một ‘chuyện bất ngờ’ lớn hơn nữa đang chờ em đấy, trên mặt bất động thanh sắc, động viên bảo: “Không có gì đâu, thật sự chưa luyện thì anh lại đánh với em mà. Lát nữa cơm nước xong chúng ta đến quán net nhé.”
Việt Nhiên đáp: “Mười giờ rưỡi bọn em sẽ có một buổi họp ban, còn phải chọn ban ủy nữa.”
Khương Tiêu nói: “Vậy chờ em đi họp xong chúng ta lại đi.”
Việt Nhiên không có ý kiến, ăn một chút ở nhà ăn, rảnh rang đến hơn mười giờ mới đến phòng học.
Lên đại học, tất cả mọi người đều muốn thoát ế, trong phòng học đã có người đến từ sớm, bí mật quan sát sắc đẹp của bạn học.
Vài người dạo qua diễn đàn của trường đều biết được danh tiếng của Việt Nhiên, lúc này thấy cậu vào cửa nên cũng không nhịn được mà đưa mắt nhìn, nghĩ thầm quả thực là dung mạo xinh đẹp, sau đó bọn họ lướt qua giáo thảo đang đứng ở ngoài cửa chờ cậu, nghĩ thầm hai người đẹp đôi này quả thực không cho người ta sống nữa mà.
Mấy Alpha trong đó thậm chí còn vô cùng đau đớn nữa chứ.
Người này rõ ràng là người của khối bọn họ, lại để cho một người khác nhanh chân câu trước rồi! Học trưởng Alpha gì đó quả nhiên luôn là kẻ địch của bọn học đệ Alpha hết!
Mà Beta và Omega thì cũng ước ao ghen tị, chua đến chết mất rồi.
Mở hội nghị thôi mà còn đưa đến nữa, có cần phải dính như thế hay không vậy, bọn họ cũng không muốn ăn cẩu lương đâu mà!
Việt Nhiên rất hiểu chuyện này, bởi vì trước đây cậu nhìn thấy mấy cặp tình nhân nhỏ ân ái này nọ cũng sẽ có trạng thái giống như vậy.
Cậu nhất thời mừng thầm, kiên trì chờ mở hội xong rồi nhanh chóng chạy về phía Khương Tiêu.
Khương Tiêu thấy cậu cao hứng, cũng có chút không muốn nói cho cậu biết được chuyện nào đó.
Nhưng trốn tránh không phải là biện pháp, Việt Nhiên sớm muộn gì cũng phải biết thôi. Anh liền xoa xoa đầu bảo bối của mình, mang Việt Nhiên đi mua chút hoa quả và đồ ăn vặt rồi đến quán net lấy một phòng nhỏ.
Việt Nhiên không có chút cảm giác nào cả, bấm mật mã đăng nhập vào tài khoản, lựa chọn nhân vật Tinh Diệt, rồi muốn click xác định.
Khương Tiêu nhanh tay lẹ mắt, cản lại trước khi cậu nhấn xuống, nói: “Có một việc phải để em biết trước.”
Việt Nhiên hỏi: “Chuyện gì?”
Khương Tiêu không trả lời, mở điện thoại bấm vào bức ảnh tối hôm qua, đưa cho cậu xem.
Việt Nhiên: “…”
Đệt, đây là thứ chó má gì thế!
Khương Tiêu thấy hai mắt của cậu trợn tròn, như một con mèo đang muốn tạc mao, tuy rằng không phải là thật nhưng anh vẫn cảm thấy rất đáng yêu.
Anh nhịn xuống nỗi kích động muốn ôm người nọ vào lồng ngực mà chà đạp một trận, giải thích: “Hôm qua em say rượu, có lẽ trong đầu có chút mơ hồ thôi.”
Việt Nhiên trầm mặc.
Khương Tiêu đánh giá cậu: “Bảo bối?”
Việt Nhiên ngước mắt lên trong phút chốc, thẳng tắp nhìn về phía anh.
Chó má chứ mơ hồ, nếu Khương Tiêu không online tài khoản kia, cậu hẳn sẽ không gửi ra câu kia theo phản xạ có điều kiện rồi nhé!
Khương Tiêu nói: “Lúc đó nhịp điệu của em khá chậm, anh muốn để tài khoản trọng kiếm đi kéo quái, ai ngờ bọn Nguyệt Trầm cũng tới nữa.”
Việt Nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác, yên lặng nhìn chằm chằm vào trang đăng nhập, chẳng động đậy gì hết.
Bóng dáng nhỏ bé kia trông vô cùng đáng thương, Khương Tiêu cố nhịn cười, ôm cậu vuốt lông: “Chuyện này vốn cũng không giấu được lâu mà. Tối hôm qua anh đã nói với bọn Nguyệt Trầm rồi, trước đó chúng ta là tình nhân giả, mấy thứ kia đều là em giả vờ hết, không có gì đâu nhé.”
Việt Nhiên không để ý tới anh, đập tay anh ra rồi lại nhìn nhân vật của mình một chút, quyết tâm liều mạng bấm vào game.
Sự thực chứng minh mấy người kia thật sự chẳng ra gì hết.
Thân là một người khó rời giường như Nguyệt Trầm và Mặc Dương cũng đột nhiên online vào trưa hôm nay nữa. Vừa nhìn thấy tin cậu login, bọn họ đã lập tức gửi trò chuyện riêng đến, tất cả đều là bức ảnh tối hôm qua.
Việt Nhiên vốn định giả vờ không nhìn thấy, nhưng lại không chịu nổi khi người ta cứ kiên nhẫn như thế, một lát sau ngay cả Bạch Chính Dương cũng gia nhập nhóm bự này nữa.
Đặc biệt là Mặc Dương, thấy cậu không trả lời thì chợt bắt đầu học cậu nói chuyện.
[Trò Chuyện Riêng] Mặc Mặc Em Yêu Anh: Hu, Tinh Diệt đại đại, anh đừng không để ý tới người ta mà [gào khóc], người ta đã đợi anh lâu lắm rồi đó [gào khóc], người ta thật sự rất thích rất thích anh mà [ngượng ngùng], anh nhìn người ta một chút đi [đáng yêu]
Đệt!
Dây thần kinh trong đầu Việt Nhiên kia ‘bặt’ một phát bị cắt đứt.
[Trò Chuyện Riêng] Tinh Diệt: Gặp nhau ở đấu trường đi!
[Trò Chuyện Riêng] Mặc Mặc Em Yêu Anh: Tinh Diệt đại đại, anh muốn làm gì em [nghi vấn]
[Trò Chuyện Riêng] Tinh Diệt: Làm thịt anh.
[Trò Chuyện Riêng] Mặc Mặc Em Yêu Anh: Hu, anh lãnh khốc quá đi, thiệt là vô tình mà [gào khóc]
[Trò Chuyện Riêng] Mặc Mặc Em Yêu Anh: Nhưng em thật sự rất thích sự lãnh khốc của anh nha [ngượng ngùng]
Việt Nhiên mặt không hề có cảm xúc di chuyển con chuột qua ảnh đại diện của họ, kéo toàn bộ đám người này vào danh sách đen.
Bọn Nguyệt Trầm đều sắp cười chết rồi, phát loa kêu cậu kéo bọn họ ra.
Mấy người chơi không rõ đã xảy ra chuyện gì nên dồn dập nổi bong bóng để ăn dưa ngay. Khương Tiêu thấy tiểu hồn sư của mình tức giận đến nghiến răng, thực sự nhìn không nổi nữa, cũng phát một cái loa.
[Loa] Trường Kiếm Vô Ảnh: Mấy cậu không thể như vậy được.
Chính chủ đã lên tiếng, thêm vào mấy lời đùa của bọn Nguyệt Trầm, liền quyết định đưa một bậc thang cho cậu.
[Loa] Nguyệt Trầm: [cười khóc] Được, bọn anh sai rồi, không đùa với cậu nữa, nhanh kéo bọn anh ra đi.
[Loa] Bạch Chính Dương: +1
[Loa] Mặc Mặc Em Yêu Anh: +2
Việt Nhiên hầm hừ một tiếng, cố gắng hết sức thả bọn họ ra.
Khương Tiêu biết cậu không cao hứng nên gửi trò chuyên riêng với từng người kia để bọn họ yên tĩnh lại một chút, sau đó đi sang ngồi sát bên cạnh cậu, dời đi lực chú ý của cậu: “Xem Vua Đại Bàng của em nhé.”
Việt Nhiên cũng nghĩ như vậy, cậu mở trang hồn thú ra, phát hiện vẫn là vài con hồn thú kia, nhưng sát phong cảnh tựa hồ lại có chút biến hóa.
Cậu tạm thời không thèm nhìn kỹ, nhanh chóng mở trang ghi chép tinh luyện ra. Sau một khắc, hai người nhìn thấy tên Vua Đại Bàng gần như cùng một lúc —— bị cậu đút cho con chim kia rồi.
Việt Nhiên: “…”
Khương Tiêu thấy cậu nghiêm mặt không hề động đậy ngồi đó, nghĩ thầm hỏng rồi, vội vàng kéo người lên đùi mình, ôm người ta vỗ vỗ sóng lưng.
Việt Nhiên vùi đầu vào trong ngực của anh, không lên tiếng.
Khương Tiêu nghĩ thầm đây là thương tâm thiệt rồi nên liền dùng một giọng nói ôn hòa để an ủi, biểu thị rằng sẽ đánh lại với cậu. Lúc này chỉ nghe thấy điện thoại vang lên, lấy tới nhìn một chút, là WeChat của Không Cách.
Không Cách gửi ngữ âm: “Donut biết các cậu đã sớm quen nhau ở trong game, cô ấy tới hỏi tớ là xảy ra chuyện gì. Tớ hỏi một chút, cô ấy nói hôm qua gặp phải một học tỷ Omega trong tiệm trà sữa, trong lúc vô tình nghe thấy cô ta nói như vậy, có thể là người bang hội bị chúng ta đá ra đó, cậu xem phải trả lời chuyện này như thế nào đây?”
Việt Nhiên nghe thấy rõ ràng, ngẩng đầu nhìn về phía Khương Tiêu.
Khương Tiêu đánh giá tình trạng của cậu một chút, đưa qua một ánh mắt dò hỏi ý kiến, chờ cậu đưa ra quyết định.
Việt Nhiên nghiêm mặt: “Nói chứ.”
Ngược lại hiện tại bọn Không Cách cũng đã biết hết rồi, bọn Nguyệt Trầm cũng vậy, còn thiếu nhóm Năm Xưa và Donut thôi, bọn họ không thể gạt nổi. Lại nói, Donut còn từng ăn dưa của họ nữa, dù cậu không nói thì cô sớm muộn gì cũng sẽ đoán được thôi.
Khương Tiêu liền trả lời với Không Cách, một lần nữa kéo người vào trong lồng ngực: “Không nhìn con chim của em à?”
Việt Nhiên còn chưa ổn lại từ cơn đau khi mất đi Vua Đại Bàng, nhắc đến con chim sát phong cảnh kia liền tức giận cả một bụng luôn, bảo: “Không nhìn, không muốn chơi nữa.”
Khương Tiêu nhịn cười: “Được, vậy chúng ta tìm một bộ phim xem nhé?”
Việt Nhiên “ừm” một tiếng, đi ra từ trong lồng ngực của anh, chọn một bộ phim điện ảnh hài.
Một lát sau, cậu luôn mơ hồ cảm giác rằng bản thân dường như đã quên mất một việc lớn vậy, nhưng cậu lại nhanh chóng bị hấp dẫn bởi nội dung khôi hài nên việc này cũng bị ném sang một bên.
Nhất định là mình đa nghi rồi, cậu nghĩ.
Dù sao liên tục bị đả kích, bây giờ đã không có gì có thể làm cho cậu để ý tới nữa cả.
Một bên khác, Không Cách công bố chân tướng lúc trước dựa theo ý của Khương Tiêu, bọn Năm Xưa và Donut nhất thời kinh ngạc, nghĩ thầm hiện thực thật sự còn cẩu huyết hơn so với tiểu thuyết nữa, dồn dập biểu thị rằng trái dưa này ăn ngon ghê.
Việt Thế Trung nghe nói là bác sĩ Lý muốn tới thành phố S, gần đây ông luôn vội vàng dựa vào quan hệ để hẹn gặp ông ấy, hôm nay cuối cùng đã xác định được chuyện này rồi. Ông kích động đến không nhịn được, theo bản năng muốn chia sẻ tin tức tốt này với con trai, nhưng lại sợ hi vọng càng lớn thất vọng lại càng nhiều, ông do dự một chút rồi vẫn không nói ra, nhớ rằng đã lâu rồi không chơi game nên online ngay, thấy trong bang hội đều đang nói về chuyện của Tinh Diệt và Liệt Phong, ông liền tò mò hỏi một câu.
[Bang Hội] Không Cách: Há, đúng rồi, cậu không chung trường với bọn tôi.
[Bang Hội] Không Cách: Nói cho cậu một việc lớn nhé, tuyệt đối không được quá kinh ngạc đâu. Bang chủ Trường Kiếm Vô Ảnh trước đây của chúng ta chính là Liệt Phong đấy!
[Bang Hội] Bảo Vệ Giấu Tên: Có đúng không đó?
[Bang Hội] Không Cách: Ừm, hơn nữa anh ấy còn là giáo thảo ở trường bọn tôi và vẫn luôn thầm mến Tinh Diệt nữa, trải qua một phen nỗ lực cảm thiên động địa rốt cuộc đã thành công ôm được mỹ nhân về rồi, anh ấy và Tinh Diệt đã ở cùng một chỗ nha!