Chử Nguyên quả thực cảm thấy mình vừa nghe lầm rồi.
Việt Nhiên không phải là người có thể hòa nhập với người khác trong một khoảng thời gian ngắn, không thể nào vừa khai giảng đã có bạn trai ngay được, chẳng lẽ cậu đã biết được tâm tư của hắn nên cố ý tìm một người tới diễn kịch hả?
Giọng nói của hắn nghe cực kỳ căng thẳng: “Bạn, bạn trai của cậu?”
Việt Nhiên đáp: “Ừm.”
Khương Tiêu gật đầu với tình địch: “Tôi tên là Khương Tiêu.”
Mặt của Chử Nguyên hơi tối xuống, miễn cưỡng đáp lại một tiếng.
Khương Tiêu hoàn toàn không ngại gì thái độ của hắn, vừa đi vào trong vừa bình tĩnh hỏi: “Hôm nay Nhiên Nhiên muốn ăn cá nướng, nếu cậu không có ý kiến thì chúng ta cứ ăn cái này nhé?”
Chử Nguyên khó chịu khi nghe anh gọi Việt Nhiên như thế, nhẫn nhịn nỗi kích động muốn đánh nhau, nói: “Được.”
Ba người liền đến phòng ăn riêng trên tầng bốn của nhà ăn, ngồi trên ghế sô pha cạnh cửa sổ, gọi xong mấy món ăn rồi mới bắt đầu tán gẫu.
Đương nhiên Chử Nguyên phải hỏi bọn họ một chút là tại sao lại biết nhau, kết quả biết được là hai người đã gặp nhau vào kỳ nghỉ hè, rõ ràng có thể là bản thân đã rẽ sai lối và người ta thật sự đang nói chuyện yêu đương thật rồi.
Hắn nhìn chằm chằm vào gương mặt đẹp trai này của Khương Tiêu, vẻ mặt nhất thời có chút khó coi.
Khương Tiêu làm bộ như không thấy, dùng tư thế chủ nhà để chiêu đãi hắn, thuận tiện đưa đĩa rau cho bảo bối của mình. Đợi đến lúc Việt Nhiên ngừng đũa, anh mới nói: “Bảo bối, anh muốn uống sinh tố ở tầng hai, đi mua giúp anh một phần nhé.”
Việt Nhiên tự nghĩ trong lòng, xem xét liếc mắt nhìn anh một cái.
Cậu biết Khương Tiêu muốn giúp cậu xử lý tên khốn kiếp này, nhưng tính khí của Chử Nguyên không tốt, lỡ đâu lời không hợp ý rồi đánh nhau thì phải làm sao bây giờ?
Khương Tiêu xoa xoa đầu của cậu: “Đi đi.”
Việt Nhiên nhìn số người đang ở cùng tầng, phát hiện bọn họ có thể kéo dài giùm nên nhìn đồ trên bàn, sau khi xác nhận không có hung khí sắc bén nào, lúc này cậu mới rời khỏi.
Cậu vừa đi, bầu không khí vốn cũng không hòa hợp gì ngay lập tức đông cứng lại. Chử Nguyên nhìn Khương Tiêu một cách lạnh lùng, còn chưa kịp mở miệng mà đã cảm thấy một hơi thở cực kỳ bá đạo tản ra, da đầu hắn tê rần, trong nháy mắt tiến vào tình trạng cảnh báo.
Khí tức cường đại mà tràn ngập đe dọa này là lực uy hiếp mà Alpha bẩm sinh đã có rồi.
Trong ba năm oán trời oán đất làm giáo bá của Chử Nguyên, từ trước đến giờ luôn là hắn đi uy hiếp người khác, đây là lần đầu tiên sau ngần ấy năm có người làm thế với hắn.
Không hề nghi ngờ nữa, tin tức tố của Alpha này mạnh hơn hắn, gien cũng cao hơn hắn.
Nếu đối phương nguyện ý, anh thậm chí còn có thể vẽ ra một lãnh địa của riêng mình, thật là đáng sợ mà.
Hắn cật lực nhẫn nhịn phản ứng thu lại khí tức của bản năng, cũng cắn răng thả tin tức tố ra ngoài.
Nhờ hai người ban tặng, xung quanh nhanh chóng biến thành một khu vực chân không, vài người không chịu được liền vội vàng tránh né, lại có một vài người thích nhiều chuyện thì lén lút núp ở phía xa chụp ảnh, chuẩn bị chia sẻ để quần chúng trên diễn đàn ăn dưa.
Như thế không lâu sau, giáo bá là người đã đổ một tầng mồ hôi lạnh trong cuộc thi này.
Hắn không chịu thua, cứng rắn chống đỡ biểu tình, cầm lấy đồ uống trên bàn, giả ra bộ dáng đã trải qua sóng to gió lớn, hỏi: “Anh làm gì đấy?”
Khương Tiêu nói: “Đàm luận với cậu.”
Chử Nguyên mắng anh một trăm tám mươi lần trong lòng, một giọt mồ hôi rơi xuống từ trên đỉnh đầu, hời hợt bảo: “Há, đây chính là cách đàm luận của anh à?”
Khương Tiêu đáp: “Tôi nghe bảo trước kia cậu là giáo bá, chắc rất thích phong cách này, tôi là chủ tùy khách tiện thôi.”
Chử Nguyên: “…”
Cút mẹ mày đi chứ chủ tùy khách tiện, còn mặt mũi gì không thế!
Khương Tiêu rút một tờ giấy lau miệng ra, bảo: “Tôi có thể nhìn ra là cậu thích em ấy, nhưng bây giờ người là của tôi, cậu tốt nhất nên cách xa em ấy ra một chút đi.”
“Người là của anh?” Chử Nguyên quả thực muốn cầm cá nướng lên rồi phang vô mặt anh ghê, hắn hỏi, “Anh hiểu cậu ấy được bao nhiêu?”
Khương Tiêu lạnh nhạt nói: “Tôi biết chuyện tin tức tố, đã tán gẫu với em ấy về vấn đề này, cũng đã nói chuyện với cha của em ấy rồi. Chuyện của bọn tôi thì bọn tôi sẽ giải quyết, cậu khỏi cần bận tâm thay người khác làm gì cả.”
Vẻ mặt của Chử Nguyên khẽ biến, rốt cuộc duy trì không nổi vẻ ngoài bình tĩnh nữa.
Người ta cũng đã tiếp xúc với cha của Việt Nhiên rồi, hắn đã biết, Alpha này thật sự có ý đó.
“Nói chứ còn phải cám ơn cậu đấy,” ngữ khí của Khương Tiêu thậm chí còn mang theo vài phần hiền lành, dường như tin tức tố đang công kích ở xung quanh này không phải là của anh vậy, nhưng vẫn nói, “Nếu không nhờ cậu cản hoa đào cho em ấy suốt ba năm qua, em ấy đã sớm là của người khác, nào đến lượt của tôi đâu.”
Chử Nguyên: “…”
Lời này thực sự quá giết tâm, hắn bỗng nhiên đứng dậy, thiếu chút nữa đánh tới một quyền.
Nhưng hắn không phải là không muốn đánh, là vẻ uy hiếp của người kia trong nháy mắt càng nặng hơn, hắn không khống chế được mà lui về sau một chút.
Chút ngập ngừng này, lửa giận khủng khiếp liền trôi qua, hắn chỉ nhìn người trước mặt một cách bất thiện mà thôi.
Khương Tiêu dường như không nhìn thấy nguy hiểm trước mắt, không nhanh không chậm nói tiếp: “Nhiên Nhiên không dễ thổ lộ tình cảm với người khác, nhưng ai đối xử tốt với em ấy thì em ấy đều biết cả. Tôi có thể để một người đối xử tốt với em ấy tới tìm em ấy chơi, nhưng không thể khoan dung cho một kẻ khiến em ấy cảm thấy ghét đến làm phiền em ấy. Còn tại sao em ấy lại chán ghét cậu thì trong lòng cậu rõ nhất rồi.”
Sắc mặt của Chử Nguyên cứng ngắc, đứng bất động.
Khương Tiêu nói: “Cậu ăn no rồi tôi cũng không tiễn vậy.”
Chử Nguyên mặt lạnh, quay đầu bước đi.
Bởi vì còn đợi tiếp nữa là hắn sẽ muốn giết người mất.
Một hơi lao xuống lầu, đi được mười mấy bước với đại não trống rỗng, lúc này hắn mới cảm thấy ngực ngộp và đau.
Không phải là hắn không muốn đối xử tốt với Việt Nhiên đâu.
Ba năm hào hoa phong nhã, thời niên thiếu ngông cuồng, hắn cũng không biết yêu thích là gì, chỉ thấy Việt Nhiên liền muốn đến gần, có thể là nhất thời không tìm được cớ nên không thể làm gì khác hơn là tìm một chút phiền toái. Sau đó lại khai giảng đại học, khi hắn rốt cuộc không nhìn thấy cái người luôn từng đối chọi gay gắt với mình nữa thì lúc này mới hoảng lên, nhưng cũng trễ rồi.
Hắn nhanh chân đi về phía trước, cảm giác rằng mình không còn khát khao gì thế giới này nữa, mãi đến lúc nghe thấy một tiếng thét kinh hãi mới hoàn hồn, hậu tri hậu giác phát hiện mình đã đụng vào người khác, hơn nữa người nọ còn là một Omega.
Mặc dù hắn nổi giận nhưng cũng sẽ không động tới một đầu ngón tay của Omega, liền cưỡng ép bản thân dừng lại, hỏi: “Cậu không sao chứ?”
Chu Kiệt Anh nhìn hắn, hỏi ngược lại: “Cậu không sao chứ?”
Chử Nguyên phản ứng một chút, phát hiện chẳng biết lúc nào bản thân đã rơi nước mắt, kiêu căng khó thuần mà mạnh miệng: “Không có chuyện gì, quên chớp mắt.”
Chu Kiệt Anh: “…”
Vậy cậu nhất định đã bị bão cát cấp mười thổi khóc luôn rồi đấy.
Nhưng điều này không quan trọng.
Quan trọng là… hắn đã nhìn thấy bức ảnh trên diễn đàn, đây quả nhiên là ‘bạn trai cũ’ của Việt Nhiên, vừa rồi thấy người nọ hồn bay phách lạc nên hắn mới cố ý va vào một phát, may mắn làm cho đối phương dừng chân lại.
Hắn không nhìn đến hai mắt đỏ chót của người nọ, chần chờ nói: “Cậu là… bạn học của Việt Nhiên?”
Chử Nguyên vốn muốn bước đi, nghe vậy thì dừng lại: “Cậu biết tôi?”
Chu Kiệt Anh gật đầu: “Mấy ngày trước cậu đi dạo trong trường với Việt Nhiên, tôi có nhìn thấy các cậu.”
Chử Nguyên mặt không hề có cảm xúc “ồ” một tiếng.
Lúc đó hắn còn đang ngập tràn ước ao và căng thẳng, chuẩn bị hòa giải với Việt Nhiên trước rồi mới theo đuổi, kết quả chứng minh hắn cả nghĩ quá rồi.
Chu Kiệt Anh thử dò xét nói: “Tôi có chuyện muốn hỏi cậu, cậu biết tại sao Việt Nhiên lại để ý đến chuyện tin tức tố như vậy không?”
Chử Nguyên cảnh giác nhìn về phía hắn: “Làm sao?”
Khí thế giáo bá tung ra một cái, Chu Kiệt Anh lập tức bị hắn nhìn chằm chằm đến tê cả da đầu.
Hắn cố nén hồi hộp mà thở dài một hơi, khổ não nói: “Tôi là bạn của cậu ấy, theo lý thuyết mà nói, cậu ấy và giáo thảo của chúng tôi ở bên nhau thì cậu ấy phải cao hứng mới đúng, nhưng mỗi lần cậu ấy nghe người ta nhắc tới tin tức tố thì sẽ rầu rĩ không vui. Tôi hỏi cậu ấy, cậu ấy luôn không nói, tôi thật sự đang lo lắng lắm, cũng chỉ có thể hỏi cậu thôi.”
Hôm nay hắn rốt cuộc cũng chờ được thông báo của trường học rồi.
May là mấy ngày nay cha mẹ hắn đã tìm quan hệ với phó hiệu trưởng, cũng may là trường chăm sóc Omega rất tốt cho nên trên thông báo không có ghi tên họ, chỉ nói có một tân sinh viên chưa được bác sĩ đồng ý đã dùng thuốc, nhắc nhở một lần, còn tái phạm nữa là sẽ bị ghi tội.
Từ trước đến giờ, hắn luôn sống một cách thuận buồm xuôi gió, đây là lần đầu tiên hắn bị thảm như vậy. Bởi vậy sau khi hắn ra khỏi văn phòng thì càng đi càng không vui, thực sự nuốt không trôi cơn giận này, lúc bấy giờ thấy được bạn học của Việt Nhiên, hắn mới nhớ tới chuyện này.
Chử Nguyên nghe thấy mà hơi khổ sở, nhưng Việt Nhiên đã không muốn nhắc tới, hắn cũng không muốn nói ra, đáp: “Không biết.”
Chu Kiệt Anh suy nghĩ một chút: “Tôi luôn cảm thấy trong lòng cậu ấy có chuyện. Như thế này có được hay không, tôi thêm WeChat của cậu, nếu sau này phát hiện ra đầu mối gì nữa thì sẽ hỏi cậu một chút, xem cậu có thể nhớ ra điều gì hay không, nếu không tôi sợ cuối cùng cậu ấy sẽ ngộp thành bệnh mất.”
Chử Nguyên cơ hồ không chút do dự, lập tức đồng ý.
Một là sợ Việt Nhiên thật ngộp thành bệnh, hai là sau này nếu tên Alpha kia không chịu được tin tức tố của Việt Nhiên, Việt Nhiên khẳng định sẽ thương tâm, vậy hắn sẽ có cơ hội.
Chu Kiệt Anh thành công thêm được WeChat, chậm rãi nói lời khách sáo, mỉm cười tạm biệt hắn.
Lúc này Việt Nhiên mới vừa mua xong sinh tố và đi về tầng bốn.
Xung quanh ghế sô pha vẫn còn mùi tin tức tố bay bay, biểu thị vừa rồi cũng không bình tĩnh cho mấy, cậu nhìn chung quanh, hỏi: “Người đâu rồi?”
Khương Tiêu nói: “Đi rồi.”
Việt Nhiên nghĩ thầm năng suất của người này thật sự cao ghê gớm, hiếu kỳ bảo: “Hai người nói gì thế?”
Khương Tiêu kéo cậu đến ngồi xuống bên cạnh mình, múc muỗng sinh tố ra đút cho cậu, bình tĩnh nói: “Bày ra sự thật và giảng giải đạo lý, nói rằng em không muốn thấy cậu ta nữa, cậu ta liền rời đi thôi.”
Cậu ta có thể dễ nói chuyện như vậy à?
Việt Nhiên chậm rãi nuốt xuống đồ uống trong miệng: “Anh không hỏi một chút xem cậu ta đến cùng tìm em để làm gì à?”
Khương Tiêu nhịn cười, kéo người vào trong lồng ngực rồi ôm một cái.
Lòng hiếu kỳ của Việt Nhiên chỉ duy trì được một lát rồi nhanh chóng bị chiếm cứ bởi update của game, sau đó cậu lại đến quán net với Khương Tiêu.
Máy tính ở đây đã update game xong, hai người đăng nhập vào game, thẳng vào Hiệp Chi Thiên Vực.
Hơn nửa ngày ác chiến, đấu trường đã tràn ngập khí thế từ lâu. Du hiệp đặc biệt mở ra một kênh cho Thiên Vực, lúc này đây sẽ hội tụ người chơi của mọi server, tin nhắn hiện lên khiến cho người ta hoa cả mắt.
Việt Nhiên vừa nhìn qua đã thấy được màn hình bắn ra một chiếc khuông nhỏ.
—— Người chơi [Liệt Phong — Liệt Dương Tinh Nguyệt] mời bạn tổ đội.
—— Đồng ý, Từ chối.
Liệt Dương Tinh Nguyệt!
Việt Nhiên lập tức click đồng ý, xây một phòng với anh rồi nhanh chóng nhìn thấy tài khoản chính của Khương Tiêu.
Nghe đâu tài khoản chính này có ba loài hiếm, đặc biệt biến thái. Cậu dừng nhân vật lại, không nhịn được nhìn sang: “Em xem kiếm của anh một chút nhé.”
Khương Tiêu liền dựa ra sau ghế sô pha, giang rộng chân ra, ôm người tới trước thân, từ phía sau ôm lấy cậu rồi cùng xem với nhau.
Loài hiếm của kiếm khách sẽ chuyên đánh ra một hiệu ứng nhất định, ba thanh kiếm này có sở trường riêng, trông cũng rất đẹp, cách phối màu rất hợp khẩu vị của Việt Nhiên.
Cậu lăn qua lộn lại nhìn ba lần mới xem như thôi, kết quả vừa muốn ngồi dậy đã bị ôm tiếp, hô hấp ấm áp phun ở bên tai, trong lòng của cậu khẽ run lên, bảo: “Đánh trận đi.”
Khương Tiêu nhẹ nhàng liếm lên thính tai của cậu một chút, thuận thế hôn xuống, chiếm một chút lợi lộc rồi mới buông cậu ra.
Việt Nhiên nhạy bém cảm thấy thân thể của anh có phản ứng, hoảng loạn chạy về rồi khiến cho nhịp thở nguôi đi, nói thầm một câu không biết xấu hổ, chẳng dám nhìn về phía anh mà lại cố gắng trấn định nhìn về phía máy tính, lúc này chỉ thấy kênh lóe lên, một chiếc loa hiện ra.
[Thiên Vực][Loa] Diễn Viên Tạm Thời: Kích thích, Nguyệt thần và Ngư thần đụng mặt nhau rồi!
Cậu ngơ ngác.
Ngư Thất Miểu, đạt được huy chương đồng trong cuộc thi du hiệp thứ hai và thứ ba, đại thần server [Phồn Hoa Huyễn Vọng], nghe đâu rất thần bí, lúc thường rất ít khi live, cũng chơi thuật sĩ quỷ bí khó lường, có thể nói là một thuật sĩ bạo lực nhất của du hiệp.
Bây giờ thuật sĩ bạo lực đụng phải vú em bạo lực.
Đương nhiên Việt Nhiên và Khương Tiêu không muốn bỏ qua cơ hội xem trận này, nhưng tốc độ của mấy người chơi khác thực sự quá nhanh, trong phòng vài giây đã đầy mất. Việt Nhiên không thể nào thêm bạn tốt với tài khoản chính của Nguyệt Trầm nên không vào được, lời mời bạn tốt của Khương Tiêu và Nguyệt Trầm cũng đã được chấp nhận từ lâu, không cần lời mời của Nguyệt Trầm nhưng anh vẫn có thể vào phòng xem ván này.
Bất đắc dĩ, Việt Nhiên không thể làm gì khác hơn là chậm rì rì cọ trở về, thấy anh muốn duỗi cánh tay ra thì vội vàng bảo: “Em chỉ ngồi ở chỗ này xem thôi à.”
Khương Tiêu nói: “Anh ôm em.”
Việt Nhiên đáp: “Không.”
Khương Tiêu cười uy hiếp một câu: “Vậy anh không cho em xem đâu.”
Việt Nhiên nhất thời trừng mắt, đối diện với ánh mắt mang theo một chút ý cười của anh, trong lòng liền run lên, cậu nghiêm mặt bàn điều kiện với anh: “Không cho phép anh táy máy tay chân nữa.”
Khương Tiêu nói: “Được.”
Việt Nhiên lúc này mới bất đắt dĩ ngồi vào trong lồng ngực của anh, cảm nhận được hơi thở quen thuộc tụ lại, cậu thật sự không nhịn được mà đến gần anh hơn.
Khương Tiêu thấy vậy thì cười nhẹ một tiếng: “Em rất thích anh ôm em phải không?”
“Không có mà,” Việt Nhiên lập tức phủ nhận, mạnh miệng nói, “Nếu không phải vì xem PK, em mới không…”
Nói được nửa câu, chỉ thấy trên kênh lại có một chiếc loa.
[Thiên Vực][Loa] Đội Tiếp Viện Của Nguyệt Thần: Không cướp được vị trí thì không nên gấp nhé, Nguyệt thần đang livestream đó, mọi người có thể đến phòng trực tiếp để xem ha~