“Hả?” Trác Minh Đốc hình như không nghe tôi nói gì.
Tôi há mõm muốn lặp lại, thì nhìn thấy miếng dán tuyến thể bị mồ hôi thấm đậm, thế là lột xuống cho cậu, muốn đổi miếng khác.
Và thế là một mùi hương vị bún ốc đập thằng vào mặt tôi.
…..
68.
Tôi, hình như hiểu me mé rồi.
Không, tôi nghĩ tôi hiểu hết rồi.
Tạo sao luôn dán tuyến thể.
Tại sao luôn xa cách bè bạn.
Tại sao luôn duy trì khoảng cách với Omega và Alpha.
Tại sao sau khi biết tôi thành O thì hoang mang.
Tại sao sau khi biết tôi thành O thì điên cuồng dẫn tôi đi ăn bún ốc.
Vì pheromone của Trác Minh Đốc, là vị bún ốc.
Ớ ờ.
69.
Trác Minh Đốc thấy tôi không động cũng không nói, ôm chặt tôi cọ cọ: “Hả?”
Vị bún ốc nhất thời vờn quanh mũi tôi.
Tâm trạng phức tạp.
Đương nhiên không ghét cậu.
Chỉ là bất ngờ và sau khi biết chuyện thì vừa buồn cười lại vừa thương cậu quá chừng.
70.
Tôi hít sâu một hơi, ôm Trác Minh Đốc, suy nghĩ lọc từ xong mới bảo: “Đốc à, hình như em, em ngửi ra được pheromone của anh rồi…”
Thân thể Trác Minh Đốc cứng đờ, sau đó liền bối rối tránh khỏi ngực tôi, nhưng mà tôi cố chết giữ chặt thắt lưng cậu, cậu giãy hai ba cái không có kết quả đành ủ rũ đôi tay.
“Em, ngửi được rồi à?” Trác Minh Đốc rầu rĩ hỏi.
“Ừm.” Tôi nhìn cậu, “Là mùi bún ôc, đúng không?”
Trác Minh Đốc có hơi kháng cự không muốn trả lời, nhưng vẫn gật đầu.
“Luôn gạt em là vì lý do này à?”
“….Ừm.”
Tôi ấn vai rồi giữ chặt đầu cậu, răng nanh khẽ cọ lên tuyến thể của câu. Tuyến thể mẫn cảm nào chịu được loại kích thích này, thế là pheromone liền tỏa ra.
Vị bún ốc tung bay trong gió.
Trác Minh Đốc đỏ mặt tức lị.
Em giai thẹn thùng.
“Mũi thơm lắm luôn.” Tôi thay cậu chăm lo cho tuyến thể, “Khó trách không nói với em, vì muốn cho em kinh ngạc và vui vẻ đúng không.”
Tôi chọt lên trán cậu.
Trác Minh Đốc không nói không rằng, đôi mắt ầng ậng nước.
“Trừ người nhà anh ra, còn ai biết nữa không.”
Tôi nâng mặt Trác Minh Đốc lên, để cậu phải nhìn tôi.
Trác Minh Đốc lắc đầu.
“Vậy là bốn năm vừa qua, em là người duy nhất biết được mùi pheromone của anh.” Tôi cười tủm tỉm nhín cậu, “Vậy nên em là người đặc biệt đúng không?”
Trác Minh Đốc kéo tôi vào lòng cọ cọ, cậu nghẹn ngào: “Em đặc biệt nhất.”
71.
“Chuyện đến đột ngột qua,” Trác Minh Đốc ngượng ngùng gãi dầu, “Vốn định tiến hành theo chất lượng, sau này từ từ rồi nói với em, nào ngờ đâu em lại phát hiện ra.”
Tôi nhíu mày.
“Sợ em sau khi biến thành O sẽ ghét anh.” Trác Minh Đốc cười tự giễu, “Người bình thường ai lại có cái mùi hương này, kỳ qái lắm đúng không?”
Tôi thành thật gật đầu: “Kỳ thật..”
“Nhưng mà độc nhất vô nhị à.”
“Dù bất ngờ thật, nhưng mà không phải là không thể chấp nhận.”
“Em rất vui, sau khi biết em biến thành O sẽ bại lộ pheromone mà anh không muốn người khác biết, nhưng anh lại không nghĩ đến việc chia tay với em, mà từng bước từng bước dẫn đường cho em, để cho em có thời gian tiếp nhận, lại cho bản thân con đường đối mặt với kết quả tệ nhất.”
“Thu lại lời nói trước kia, bún ốc rất thơm, em thích lắm.”
“Thích mỗi anh thôi.”
72.
“Nếu em không tiếp thu được rồi chia tay với anh, xong rồi đi nói với mọi người là pheromone của anh là vị bún ốc thì phải làm thế nào bây giờ?” tôi hỏi cậu
Trác Minh Đốc trầm mặt: “Em sẽ không đâu.”
Tôi cười lên: “Tin em thế à?”
“Anh biết em sẽ không làm thế.” Trác Minh Đốc cắn chóp mùi tôi, “Vì biết em không phải loại người như vậy, nên phản ứng đầu tiên mới là nên nói với em như thế nào đây, chứ không phải là nên che giấu em như thế nào đây.”
“”Vậy anh tự tin với bản thân, tin em sẽ không vì pheromone mà chia tay vói anh chứ?” Tôi hơi tò mò.
“Chuyện này cũng sợ hãi lắm.” Trác Minh Đốc đan mười ngón tay với tôi, vừa chăm chú vừa nặng tình nhìn tôi, “Vậy nên cậu Du tâm tình thiện lương ơi, tôi đáng thương thế này lại không có cảm giác an toàn, cậu có thể thích tôi thêm chút nữa được không?”
Áu áu áu giận quá đi, mẹ nó cậu thả thính tôi.
Yêu, yêu cho cậu tất!
73.
Thứ bảy, đường cũ, quán gà hầm.
Tôi ghẹo: “Nay không ăn bún ốc nữa à.”
Trác Minh Đốc: “Sợ lắm, sợ lắm rồi.”
Thật ra mùi của Trác Minh Đốc cũng dễ ngửi lắm, vừa thủm cũng vừa thơm, nghe rất chính tông, cũng khiền người ta thèm thuồng.
“Nhóc con đừng tự ti, phải tin tưởng bản thân.” Tôi vỗ vai cậu.
Trác Minh Đốc gắp miếng thịt vào mồm tôi: “Ngậm miệng đi ngài.”
Tôi mỉm cười.
Trác Minh Đốc sẽ không bớt lo âu, nhưng mà chắc chắn là trong tương lai sẽ không cần ăn bún ốc nữa rồi.
Ngon lành cành đào luôn!
Tác giả có lời muốn nói: Ồ, hôm nay xem được một vodeo, thấy bên dưới cmt mọi người tranh luận rất dữ về chuyện bún ốc thúi hay không, ừm, thật ra lần đầu tiên tôi ăn cũng không thấy thúi lắm, nhưng chủ yếu là mọi người xem vui thôi, nội dung truyện chỉ mang tính chất khoa trường, chỉ để giải trì thôi 【Quỳ xuống】