-Đúng vậy, là mặt nạ, những chiếc mặt nạ hoàn hảo để che đậy cảm xúc thật của bản thân cậu ấy, mình là người duy nhất biết chuyện này vì Yuki không muốn ai biết chuyện này bởi nếu muốn thì cậu ấy còn trang bị mặt nạ cho mình làm gì. –Maili thở dài nói.
-Rốt cuộc những chuyện buồn mà Yuki đã phải chịu đựng là gì vậy, cậu có thể kể hết những gì cậu biết cho bọn mình nghe được không, mình thật sự muốn biết -Kai nói.
-Chuyện này….-Maili lấp lửng trả lời.
Kai thấy vậy liền sốt sắng nói tiếp: “Cậu nghĩ xem, nếu cậu nói ra cho chúng tớ nghe thì biết đâu tớ và Kito sẽ tìm được cách giải quyết, như vậy thì Yuki đã có thể sống là chính mình rồi, không còn phải đeo mặt nạ mà sống nữa, điều này là vì tốt cho Yuki mà, không phải cậu là bạn thân của Yuki hay sao chứ”.
-Nhưng tớ thực sự không biết được nhiều…..
-Không sao, cậu biết những gì thì kể, không biết thì thôi.
-Uhm…thôi được rồi, chuyện là:....bố mẹ cậu ấy thường đi làm đêm khuya mới về có khi còn không về nhà, bỏ mặc cậu ấy ở nhà một mình từ khi đang còn là một đứa trẻ, họ hàng cũng không ai thèm đếm xỉa, có khi là còn không nhớ tới sự hiện diện của cậu ấy nữa chứ đừng nói là việc khác, cậu ấy luôn ở nhà một mình, cậu ấy vì không muốn bố mẹ buồn vì mình mà cậu ấy đã rất mạnh mẽ ở nhà một mình đợi bố mẹ về, khi lớn hơn xíu nữa thì đã biết tự kiếm đồ ăn ăn rồi, bố mẹ cậu ấy dường như không quan tâm tới cậu ấy; một thời gian sau cậu ấy có ra vườn hoa dạo chơi thì gặp mình, mình và cậu ấy mới gặp mà cứ như đã quen biết từ lâu, dần dần tụi mình trở thành bạn thân cho tới tận ngày hôm nay. Trong cuộc sống cậu ấy chịu rất nhiều buồn đau, đặc biệt là từ gia đình, đến mình là người ngoài mà cứ có cảm giác rằng cậu ấy là con nuôi của họ không bằng, cậu ấy mỗi lần buồn hay không kiềm chế được nước mắt nữa là lại chốn đi khóc một mình. Năm 3 tuổi thì bố mẹ cậu ấy li hôn, cậu ấy không theo ai cả mà sống cùng với bà giúp việc cho tới năm 6 tuổi bà giúp việc mất, cậu ấy cũng tự lập từ đó tới giờ, mình có hỏi lí do cậu ấy tại sao lại không theo bố hay theo mẹ bởi sống như vậy rất là cực khổ cho một đứa trẻ ở tuối đó cậu ấy chỉ nói với vẻ mặt lạnh băng là họ không phải bố mẹ mình, mình nghĩ chắc do cậu ấy hận bố mẹ mình đã bỏ rơi và không quan tâm đến cậu ấy nên mới nói vậy cho nên mình cũng không hỏi thêm gì nữa. Có rất nhiều người khinh thường cậu ấy nhưng cậu ấy vẫn luôn nở nụ cười, mình nhìn thấy mà cũng đau lòng,………
Sau một hồi kể chuyện thì Kito và Kai không khỏi giật mình, trong lòng họ đều thầm thán phục Yuki: “Thật không ngờ cậu ấy lại có một tuổi thơ như vậy, vậy mà cậu ấy vẫn mạnh mẽ vượt qua, thật là một con người phi thường so với mình có lẽ mình còn may mắn hơn cô ấy, haizz”.
~~~ Sáng ngày hôm sau ~~~
Trong lớp học, Yuki đang ngồi nghe cô giảng bài nhưng có vẻ như cô đang khó chịu điều gì đó: “Rốt cuộc hắn ta bị sao vậy, nhìn chằm chằm mình từ nãy tới giờ rồi, bộ nhìn mình ngố lắm hay sao mà hắn nhìn hay là hắn lại đang có âm mưu gì nữa đây không biết???” (hắn ở đây ý ns tới Kai). Như không chịu đừng được nữa, Yuki thở dài quay xang chỗ Kai hỏi: “Anh bị gì vậy, sao cứ nhìn chằm chằm vào người khác thế hả, anh không thấy phiền ah, nếu anh không thấy phiền nhưng cũng xin nghĩ tới cảm giác của tôi nữa chứ, tôi thấy phiền lắm đó”.
Kai mỉm cười nói: “Nhìn gì là việc của tôi, cậu có quyền xen vào ah, mà sao cậu biết tôi đang nhìn cậu, lỡ tôi đang nhìn cái khác thì sao, mà nếu cậu không để ý với nhìn tôi thì sao cậu biết tôi nhìn cậu rõ rang cậu cũng luôn để ý tới tôi, luôn ngắm tôi mà còn nói *cười xảo quyệt*” “Anh….tôi không thèm nói với anh nữa, anh cũng lo mà học bài đi”. Một lúc sau khi Yuki nói, Kai giường như vẫn nhìn chằm chằm Yuki, Yuki tức điên lên quay lại nói : “Tôi đã nói với anh rồi kia mà, anh lo mà học đi đừng có mà nhìn chằm chằm vào người …..” Yuki chưa kịp nói hết câu thì Kai bỗng đứng dậy nói: “Em thưa cô, bạn Yuki cảm thấy không được khỏe, em xin phép được đưa bạn ấy xuống phòng y tế ạ”. Cô giáo chưa kịp nói gì thì Kai đã lôi Yuki đi nhanh chóng trước mắt bao người, Yuki chưa kịp phản ứng gì thì đã bị lôi ra khỏi lớp. Kai kéo Yuki ra khuôn viên sau của trường, tại đây Yuki mới nổi cáu nói:
-Tôi bị mệt lúc nào, anh bị khùng hả, có biết đang giữa giờ học không hả, hết nhìn chằm chằm vào người khác thì lại viện cớ kéo người khác ra khỏi lớp mà không có sự cho phép, chắc anh bị khùng nặng rồi phải không.
-Đúng có vẻ tôi bị khùng rồi, khùng thật rồi, tôi bị khùng nên mới thích cậu, thích người mà tôi đã từng thề là không đội trời chúng, thật sự là tôi bị khùng nặng thật rồi.
Yuki nghe Kai nói xong mà mặt trắng bạch, không phản ứng gì lun, mất mấy giây sau cô mới hoàn hôn nói lắp:
-A..n…h…anh nói…nói cái gì cơ, anh…..anh thích tôi, anh đùa ah *sờ trán Kai* anh không bị sốt, vậy chắc bị bệnh thần kinh rồi, anh nên nghỉ buổi học hôm nay mà đi khám đi, giơd anh chắn không được bình thường đâu, anh thậm trí có khi là còn khống biết mình đang nói gì nữa là.
Kai nghe xong liền thở dài mà nói: “ Tôi nói thật, những gì tôi nói là thật, tôi hoàn toàn tỉnh táo, tỉnh táo hơn bao giờ hết, tôi biết tôi đang nói cái gì, tôi biết, tôi một lần nữa khẳng định với em rằng TÔI YÊU EM”.
Nói xong Kai bỏ đi, để mặc Yuki đang hóa đá ở đó, đầu óc cô cứ loạn cả lên, không thể tin vào tai mình, vào chuyện đang xảy ra, cô vừa được tỏ tình bởi người mà cô ghét nhất sao???