Tình Anh Lấp Lánh Tựa Ánh Sao Trời

Chương 18: Theo Anh Thì Đây Chính Là Hẹn Hò!



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dương Mai vốn dĩ muốn gọi Lê Tấm và Lê Tấn giúp mình đi gặp mặt công ti xây dựng X. Nhưng nghĩ tới hành động ấu trĩ và thái độ nịnh nọt đám con nhà giàu kia của hai đứa cô lập tức dừng lại. Thánh nhân dạy rồi, thà rằng kẻ địch mạnh còn hơn có đồng đội ngu. Cuộc gặp hôm nay chẳng biết sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, nhỡ đâu là cái bẫy thì mình cô đi nhất định sẽ gặp nguy hiểm. Ai dà, biết nguy hiểm còn dấn thân không phải phong cách của Dương Mai. Cô thà lui vài bước còn hơn để lộ sơ hở ra ngoài.


Quyết định như vậy nên Dương Mai nhắn tin thông báo cho hai anh em nhà họ Lê rằng mình tự đi gặp công ti X, sau đó lái xe thẳng về biệt thự nhà họ Dương. Đúng vậy, về thẳng! Cô nhắn tin cho họ chỉ để làm màu thôi, hi vọng rằng khi cô nói mình đã tự đi bọn họ sẽ không ngu ngốc tới mức chạy sang theo. Còn nếu bọn họ muốn tự nhảy hố dĩ nhiên Dương Mai sẽ không ngăn cản. Ha ha, nghĩ giới thượng lưu dễ vào, nghĩ thương trường dễ chơi hay sao? Nếu như tỉnh táo thì tốt, còn nếu không thì.. Lũ ngu chết bớt cho đỡ chật đất cũng là điều nên làm!


Lê Tấm và Lê Tấn không biết suy tính này của Dương Mai nên khi nhận được tin nhắn của cô hai người đã rất bực mình. Đám thiếu gia tiểu thư nhà giàu sau khi chơi chán với hai người đã tản đi tìm trò vui hết. Bọn họ hoàn toàn bỏ quên hai người, dường như chỉ xem hai người là loại khỉ diễn xiếc xem giết thời gian vậy. Từ nhỏ đến giờ vì gia cảnh không giàu có nên Lê Tấm và Lê Tấn thường xuyên bị nhìn bằng ánh mắt như vậy. Cả hai người đều căm ghét sự khinh thường ấy, và bởi vì càng tự ti nên lòng tự tôn lại càng cao hơn nữa. Có thể nói nếu như Lê Tuấn là phiên bản trưởng thành, thì hai người chính là phiên bản niên thiếu của anh ta. Nóng nảy bộc trực, tự ái cao lại không biết tự kiềm chế bản thân, không bình tĩnh suy xét được mọi sự, nghĩ rằng điều gì mình cũng có khả năng làm tốt.


"Đám người đáng chết!" Lê Tấn chán ghét dậm chân "Nghĩ mình là ai chứ? Còn dám ra mặt với chúng ta!"


"Không cần tức giận!" Lê Tấm xua xua tay "Sau này anh Tuấn xong việc chúng lại chả quay sang nịnh nọt chúng ta ngay ấy à!"


"Con mụ Dương Mai này nữa.." Lê Tấn tắt điện thoại, tức đến mức suýt nhổ nước bọt "Trốn chúng ta đi là ý gì? Muốn tranh công với anh Tuấn chắc?"


"Khéo thế ý!" Lê Tấm suy tư, một lúc sau mặt cũng trở nên nghiêm trọng. Hai người mặc dù mang danh là em trai em gái của Lê Tuấn nhưng thực chất cũng không có huyết thống thật sự. Bố mẹ hai người nuôi Lê Tuấn, bạt mạng dốc sức vì anh ta, chết cũng vẫn đối xử tốt với anh ta. Chính vì lý do này mà Lê Tuấn đối xử lại với hai người cũng rất khá. Giúp hai người ăn học, còn sắp xếp cho hai người vào tập đoàn làm trên cao tầng mặc dù năng lực thực sự của cả hai đều không ổn lắm.
Lê Tấm tuy tuổi còn trẻ nhưng vì sống trong thế giới nghèo khó lâu năm nên cũng rất biết tính toán. Cô nắm rõ đạo lý không ai thích kẻ ăn không ngồi rồi bao giờ, thế nên cô và Lê Tấn cũng không thể cứ yên lặng hưởng thụ sự giúp đỡ của Lê Tuấn. Cái gì cũng có giới hạn của nó, nếu cả hai quá vô dụng, khi sự kiên nhẫn của anh ta hết thì có khi đó cũng là lúc cả hai phải biến khỏi xã hội thượng lưu mà khó khăn lắm hai người mới bước được vào.
Nghèo mãi cũng quen, nhưng đang nghèo trở nên giàu có mà bảo họ quay trở lại sự nghèo khó trước kia thì đúng là không khác nào địa ngục. Vì vậy mà chỉ còn cách cố gắng, Lê Tấn và Lê Tấm phải tỏ ra bản thân có giá trị, đủ tư cách làm việc cho anh mới được!
"Đã nói cùng nhau đi con mụ này còn cố tình đi trước, chắc chắn có ý đồ bất chính!"


"Không thể để cô ta giành hết sự ưu tú được!" Lê Tấn dứt khoát kéo Lê Tấm ra ngoài "Club LT ở ngay cạnh đây, chúng ta cũng qua đó đi!"


Đã quyết chuyện gì lập tức làm ngay, Lê Tấn và Lê Tấm rời khỏi dạ tiệc chán ngắt, đi sang Club LT ngay bên cạnh. Đây là một Club rất sang trọng, ngoài khu vực phục vụ rượu bên ngoài còn có một dãy những phòng nhỏ bên trong. Càng vào sâu giá tiền thuê càng trên trời, bày trí càng đẹp và "hàng" bên trong càng tốt. Nhưng hôm nay hai người tới đây không phải để tìm vui, rượu thì đã uống chán từ chỗ dạ tiệc rồi nên càng không có hứng thú ra ngoài quầy bên kia. Lê Tấm kéo một người phục vụ lại, dấm dúi đưa chút ít tiền để nhờ anh ta thăm dò giúp mình xem người của công ti X thuê gian phòng nào. Cũng chẳng phải việc gì khó khăn, phục vụ gật đầu đồng ý, sau khi rời đi một lúc đã quay lại thông báo cho hai người số phòng.
Một căn phòng nằm ở khoảng giữa, không quá sang cũng không thấp kém. Điều này biểu thị thành ý trong sự mời khách của họ, ít nhất với công ti X, người của tập đoàn Dương thị cũng không phải loại có thể coi thường.


Gõ cửa ba tiếng, người bên trong rất nhanh đã lục đục đi ra. Đó là một người đàn ông trung niên đeo kính, gương mặt có vẻ chính trực nhưng đáy mắt lại hiển hiện những toan tính đáng khinh. Lê Tấm và Lê Tấn trao đổi ánh mắt với nhau, cả hai đều nhận ra đây chính là giám đốc công ti X nên cùng gật đầu chào: "Chúng tôi là người của tập đoàn Dương thị!"


"Ồ, tôi nhận ra cô cậu!" Giám đốc công ti X cười nịnh bợ, lách người để cả hai đi vào. Tổng giám đốc Dương Khả phẫu thuật tim, chồng và chị gái nắm quyền điều hành tạm thời. Chồng của cô lại có hai người em, và hai người em ấy hiện đang đứng trước mặt ông đây.
Ai da, cũng phải thôi, nếu tự thân quyền chủ tịch đến gặp một giám đốc công ti xây dựng nho nhỏ như ông thì hẳn là đáng ngờ lắm. Chính vì vậy mà anh ta mới cử hai người em của mình - những người đáng tin cậy - đi thay. Kiểu này thì có thể phi vụ tối nay của ông sẽ thành công rồi đây..
"Xin mời, tôi chờ hai người đã lâu rồi!"


"Chờ chúng tôi?" Lê Tấm nhanh chóng nhận ra có điều gì đó sai sai. Khi bước vào căn phòng lớn, bên trong trống rỗng càng khiến cô thắc mắc "Chưa có ai tới đây sao?"


"Chưa!" Giám đốc công ti X lắc đầu khẳng định "Chưa hề!"


Vậy Dương Mai đi đâu?
Chị ta nhầm phòng hay thực chất chị ta không thèm đến và cũng muốn hai người không đến nên mới nhắn tin như vậy? Rốt cuộc Dương Mai có ý gì đây? Chẳng lẽ cuộc gặp này chỉ là một cái bẫy?
Lê Tấm và Lê Tấn nhìn nhau thêm lần nữa. Trong phòng ngoại trừ hai người cũng chỉ còn mỗi giám đốc công ti X. Nghĩa là hiện tại lợi thế đang nghiêng về phía hai người, và hẳn nhiên ông giám đốc này cũng là người muốn giữ bí mật cuộc gặp ngoài lề này.
Phải rồi. Nếu như thỏa thuận bí mật gì đó được kí kết trong tối nay thì kẻ được lợi ích to lớn nhất chính là công ti của ông ta còn gì. Im miệng mà thu hoạch lớn thì kẻ ngu còn làm nói gì đến một tay giám đốc lõi đời thế này?


"Về xử lý chị ta sau!" Lê Tấn nghiến răng nói nhỏ, kéo tay Lê Tấm đi vào "Xong việc chúng ta sẽ đi, mách với anh Tuấn cho chị ta chết luôn!"


"Được!" Lê Tấm nhìn cánh cửa phòng khép lại, giám đốc công ti X quay ra thấy cô nhìn mình thì lập tức đáp lại bằng một nụ cười cầu tài hết sức "Giám đốc X, chúng tôi không có nhiều thời gian đâu nên hi vọng ông sẽ vào thẳng vấn đề!"


"Cô cậu đang tham dự dạ tiệc.." Giám đốc X tỏ ra hiểu thấu, liên tục gật đầu. Ông ta ngồi vào bàn, đem rượu rót ra cốc, cung kính "Chào hỏi một chút, đảm bảo không mất thời gian của cô cậu!"


"Không cần!" Lê Tấm ghét bỏ nhìn ly rượu vừa rót. Ông ta tới đây trước, còn gọi rượu, quỷ biết ông ta có bỏ cái gì vào trong đó hay không. Lỡ như mà uống, có thuốc một cái thanh danh hai người cũng hủy luôn. Sống trong xã hội này mà không có thanh danh thì đúng là thà chết còn hơn! "Ông muốn nói trước về vấn đề hợp đồng đúng không? Chia 8:2 quá nặng, tập đoàn chúng tôi chịu không nổi!"


"Việc này đã có thỏa thuận từ trước.." Giám đốc X tuy gãi đầu áy náy nhưng giọng nói lại kiên định vô cùng "..Lợi nhuận chia như vậy cũng không phải do chúng tôi đề xuất!"


"Không phải do các ông?" Lê Tấn cười khẩy "Vậy do chúng tôi chắc? Dương thị ngu đến thế hay sao, tự rước lấy lỗ vào mình?"


"Cái đó.."


Hai bên quanh co đàm phán một lúc lâu, không khí trong phòng đột ngột trở nên căng thẳng. Một phía dứt khoát không đồng ý với định mức cho sẵn 8:2, yêu cầu có sửa đổi mới kí hợp đồng. Một phía mềm mỏng khuyên giải, nói định mức này do chính bên tập đoàn đưa ra, bọn họ cũng không có cách nào, mọi người cũng không nên lật lọng làm mất danh tiếng của tập đoàn.. Dần dà, câu chuyện càng nói càng xa chủ đề, hai người trẻ tuổi vốn dĩ nắm không rõ nội tình hợp đồng đã bị con cáo giá giám đốc X xoay cho chóng mặt. Và bởi vì cảm thấy tự tôn của bản thân bị xâm phạm, cả hai đều mặt đỏ bừng bừng, muốn hất đổ bàn bỏ đi. Mắt thấy bản hợp đồng béo bở này có khả năng sụp, giám đốc X lập tức xoa dịu, ông ta kéo cả hai ngồi xuống ghế, lôi từ bên trong gầm bàn ra một vali nho nhỏ màu đen trông cực kì mờ ám.


"Đây là thứ gì?" Lê Tấm lờ mờ đoán được thứ đựng trong đó. Ban đầu mọi người đều biết nhất định bên phía công ti X sẽ tìm cách đút lót nhưng thật sự không ai ngờ tới thời đại công nghệ số rồi mà giám đốc X lại dùng cách tối cổ kiểu này. Tiền mặt, còn là một vali tiền? Định dùng số lượng khiến người khác hoa mắt đấy à? "Ông tính làm gì?"


"Cô cậu đến đây chắc cũng biết mục đích của tôi rồi!" Giám đốc X mở nắp vali, từng tệp tiền mới cứng được đặt ngay ngắn trong đó. Chúng vui vẻ mỉm cười, hào hứng kêu gọi người trước mặt hãy cầm chúng lên đi, sử dụng chúng đi, xõa đi.. "Tôi không muốn dùng séc hoặc chuyển khoản vì liên quan đến bên trung gian sẽ rất dễ bị lộ!"


"Quen thuộc quá nhỉ?" Lê Tấn cười nhạt, không từ chối vali tiền được giám đốc X đẩy qua trước mặt mình. Cậu cầm một xấp tiền lên, lạnh lùng đưa về cho Lê Tấm xem "Tựa như đã làm việc hối lộ này cả trăm ngàn lần rồi ấy!"


"Hừ, nghĩ như vậy có thể khiến bọn này đổi ý?" Lê Tấm cầm xấp tiền ngắm nghía một chút sau đó đột ngột ném toẹt vào mặt giám đốc X! Ông ta chết sững, nụ cười dường như đông chặt trên môi không thốt ra được nửa câu "Đừng mơ! Nói cho ông hay, 8:2 không được! Cũng đừng nghĩ Lê Tuấn nhà tôi là loại vì tiền bán rẻ tập đoàn! Cút đi!"


*


Siêu thị giờ này không quá đông người, Đông Phong lái xe vào bãi đỗ sau đó giúp Dương Khả mở cửa, song song cùng cô tiến vào bên trong.
Lấy một chiếc xe đẩy, Đông Phong nhìn giá cho bé ở phía trong, lại nhìn Dương Khả đi bên cạnh mình không nhịn được nở nụ cười. Ha ha, chỉ thiếu một đứa nhóc là gia đình này hoàn thiện rồi. Hi vọng anh vẫn còn cơ hội, nếu không.. Đông Phong thật sự sẽ thất vọng đến chết đây!


Đùa vậy thôi, chẳng có ai thiếu ai sẽ chết, nhưng nếu không thể ở cạnh cô, phí hoài công sức và tình yêu bao nhiêu năm hẳn là Đông Phong sẽ không bước tiếp. Tình cảm của anh dồn hết cho Dương Khả, nếu anh tới với người sau thì chỉ có lỗi với người đó mà thôi. Phụ nữ mong manh lắm, nếu trái tim anh vẫn còn bóng hình người khác, không thể dành trọn mọi thứ cho cô ấy thì tốt nhất hãy để cô ấy cho người khác chăm sóc!


Những dãy kệ dài nối tiếp nhau, Đông Phong đã từng có khoảng thời gian khó khăn ở nước ngoài nên rất quen với công việc này. Dương Khả dường như rất ít đi siêu thị, chuyện nấu nướng cô cũng kém cỏi nên càng không biết nên bắt đầu từ đâu. Đông Phong không cảm thấy phiền chút nào, anh vui vẻ hướng dẫn cho Dương Khả từng chút một. Đầu tiên là chọn thịt làm món chính, sau đó là rau củ quả tươi mới, tiếp đến là gia vị, những phụ liệu cần thiết. Suy nghĩ một chút, Đông Phong quyết định mua thêm mì và cháo ăn liền lấp đầy tủ lạnh nhà cô. Lại kèm thêm vài hộp đồ ăn sẵn để nhỡ đâu giữa đêm Dương Khả đói bụng mà không có ai bên cạnh.
Chỉ là lo xa thôi chứ lúc nào hộ sĩ chả sát sao bên cô ấy, ý..


"Sao khi nãy không thấy hộ sĩ?" Đông Phong vứt hộp đồ ăn xuống thắc mắc "Nhỡ em xảy ra cái gì thì sao? Mấy người này làm ăn kiểu gì vậy?"


"Em bảo cô ấy về!" Dương Khả lắc đầu. Hôm nay Lê Tuấn đi tiệc có khi gần sáng mới về nên không có khả năng làm phiền cô. Còn tưởng Đông Phong cũng sẽ tới đó nên Dương Khả tùy ý để cho hộ sĩ nghỉ phép mấy tiếng đồng hồ. Ai ngờ chân trước hộ sĩ vừa đi, chân sau anh đã tới rồi. Người này đúng là.. "Này, sao hôm nay anh không đi tiệc? Tổng giám đốc C chắc chắn không bỏ qua cơ hội làm thân với anh đâu!"


"Em làm như anh quan trọng lắm không bằng!" Đông Phong lắc đầu buồn khổ như bản thân bị bỏ rơi không ai thèm mời, khuôn mặt này thật sự thối không để đâu cho hết. Dương Khả nhăn mũi khinh thường, cho anh diễn, anh đẹp trai anh có quyền! "Thật ra anh cáo ốm, đến mấy chỗ đó có gì hay đâu, thà ở nhà đưa Dương Khả của anh đi siêu thị còn vui hơn nhiều!"


"Anh không sợ bị chồng em bắt gặp mắng chúng ta gian phu dâm phụ à?" Cô cười nhạt, đùa giỡn nhưng trong đáy mắt không còn vui nữa. Cứ nghĩ đến mấy kẻ đáng ghét đó là tâm trạng lại bị ảnh hưởng, bực bội thật! "Nếu thế thì thanh danh xuống dốc, cổ phiếu ảnh hưởng lớn đấy!"


"Anh lại chả mong thế quá! Nhưng có cho tiền chồng em cũng chẳng dám gán tội danh ấy lên đầu chúng ta!" Đông Phong xoa xoa đầu cô, cố gắng khiến Dương Khả thoải mái hơn "Này, có phim mới ra hay lắm, anh với em đi xem suất chiếu cuối đi!"


"Phim gì mà muốn xem suất cuối?" Dương Khả hơi tò mò, không phải Đông Phong gỡ lệnh cấm, đồng ý cho cô đi xem phim ma rồi đấy chứ?
Từ trước đến giờ chưa bao giờ Dương Khả được sờ vào mấy loại phim nước mắt nước mũi hoặc ma quái quỷ thần. Những thứ có hấp lực lớn như vậy chỉ vì mọi người lo lắng ảnh hưởng đến trái tim mong manh của cô mà cấm tiệt không cho cô sờ vào. Đông Phong càng ác liệc, không chỉ cấm, anh còn không chấp nhận bất kì hình ảnh nào có liên quan đến những chủ đề đó xuất hiện trước mặt cô. Nay tự dưng đề nghị xem suất chiếu đêm, mà đã xem lúc đêm thế này thì chỉ có phim kinh dị mới hợp..
"Không phải?.."


"Không phải!" Đông Phong lắc đầu nhanh chóng, làm gì có chuyện dễ dàng thế chứ? Trước khi bác sĩ gật đầu, mọi tác nhân ảnh hưởng tới cô anh đều sẽ vẫn giữ băng cấm như trước đây. Muốn xem phim ma hoặc kinh dị, chờ đi! "Chúng mình xem phim tình cảm lãng mạn, em thấy thế nào?"


"Gớm chết!"


"Thích mà! Phim đề cử Oscar đấy!"


"..."


Đông Phong dùng hết mười thành công lực ghi nhớ và diễn thuyết của bản thân vào việc lăng xê phim cho Dương Khả. Anh giới thiệu cho cô đủ thể loại - dĩ nhiên trừ phim ma kinh dị hoặc kiểu kiểu thế - phim nào cũng là phim vang danh phòng vé trong năm nay hoặc được giới chuyên môn đánh giá cao chót vót. Dương Khả tỏ vẻ chẳng thèm quan tâm, cốt để cho anh thấy ngoài loại phim anh không muốn cô xem kia ra cô không có hứng thú với bất kì loại phim nào khác.
Thực chất cũng không phải Dương Khả ham mê gì thể loại tự ngược, khiến bản thân sợ đến rúm ró kia. Chỉ là cô cố ý đỏng đảnh muốn Đông Phong mất hứng chán ghét mình mà thôi. Nhưng dường như bài này không ổn lắm, vì cô càng hếch mặt lên giời, anh lại càng vui vẻ dỗ dành.


Đông Phong cuồng M!


Đáng sợ quá đi!


Đúng lúc hai người kết thúc cuộc nói chuyện vô nghĩa, Đông Phong kéo cô tính ra quầy thanh toán thì trước mặt hai người xuất hiện một cô gái. Người này có gương mặt thanh tú lạ hoắc, thân thể hoàn mỹ được bao bọc trong một bộ đồ có khí chất trái ngược hoàn toàn với vẻ đơn thuần của khuôn mặt. Một cái váy bó đỏ ngắn cũn cỡn, dường như chỉ vừa đủ che đi nửa ngực và nửa mông. Dương Khả đảm bảo nếu cô nàng cúi người, phía dưới và phía trên đều sẽ lồ lộ, các anh vô tình nhìn thấy tim sẽ đập bình bịch như cô lên cơn đau tim cho coi!
Cô gái đó khoác chiếc túi xách nhỏ xíu, đôi mắt to tròn trợn trừng đầy ngạc nhiên và hoảng hốt. Khi thấy Đông Phong nhíu mày lập tức giật mình giấu nhẹm bao thuốc lá trên tay đi. Ồ, lẽ nào là người quen của Đông Phong? Thái độ kiểu này..


Dương Khả không suy đoán nữa, cô đưa mắt nhìn về phía Đông Phong. Anh cũng vậy, cúi đầu nhìn cô đầy âu yếm. Người trước mắt bị bỏ quên đôi mắt lập tức đỏ lên, khuôn miệng nhỏ xinh lí nhí một câu chào: "Đông Phong, lâu quá không gặp!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.