Bên kia Lê Tuấn dây dưa sung sướng với Miên Miên, cùng nhau hưởng thụ tuần trăng mật viên mãn chẳng biết trời đất là gì.
Bên này, bữa tiệc của con trai tổng giám đốc C cuối cùng cũng đã tới. Điều này khiến rất nhiều người mong chờ, không chỉ hai anh em nhà họ Lê mà còn cả Dương Mai - người dùng tiểu xảo đưa hai cái vé đến chỗ của Lê Tấm và Lê Tấn.
Ha ha, chờ đợi bao lâu, cuối cùng cũng chờ được đến ngày trả thù rồi!
Điều Dương Mai cảm thấy may mắn nhất không phải là một kẻ nặc danh nào đó gửi vé mời không điền tên này đến chỗ cô. Cũng không phải vừa lúc Lê Tấn và Lê Tấm lục lọi phòng cô, vô ý lại lục ra và đem hai tấm vé này đi. Còn ngu ngốc không thèm điều tra, nóng lòng muốn gia nhập giới thượng lưu đến mức sốt sắng đi tới bữa tiệc đó.. Mà là việc đúng dịp này Lê Tuấn lại bị điều đi công tác. Anh ta đi rồi thì chuyện hai đứa nhãi kia tới tiệc của con trai tổng giám đốc C là chuyện đã rồi, tuyệt đối không còn đường quay lại nữa!
Chỉ tiếc là mấy ngày nay Miên Miên kia sợ quá đã tự ý bỏ việc rồi, không một ai thấy cô ta đến công ti làm việc. Nếu cô ta không biết xấu hổ, mặt dày ở lại xem.. Dương Mai sẽ hành cho cô ta sống không bằng chết để trả mối thù bỏng chân này!
Nửa buổi chiều Lê Tấm và Lê Tấn đã rủ nhau chuồn mất, đúng như dự đoán của Dương Mai, lúc này hai người đang cùng nhau ở chỗ stylist, thiết kế lại tạo hình của mình. Hai anh em nhà họ Lê gen không tốt lắm, trang điểm sửa sang đến nát cả mặt mà cũng chỉ lên được tới mức khá thôi. Nhưng thế cũng không sao, chỉ cần nói đến gậy chống là chị dâu chủ tịch tập đoàn họ Dương, rất nhiều người sẽ nể mặt bọn họ! Gia nhập giới thượng lưu, quen biết thật nhiều quý tiểu thư công tử nhà giàu.. Nghĩ thôi cũng đủ khiến Lê Tấm và Lê Tấn hưng phấn không thôi. Bọn họ sẽ trở nên nổi danh trong trường, bạn bè gặp bọn họ sẽ phải kính nể, mơ ước. Sự ngưỡng vọng ấy là điều mà cả hai anh em khao khát, khao khát từ rất lâu, từ khi còn nhỏ xíu, ở trong căn nhà chật hẹp nghèo túng và bị bao người khinh rẻ.
Hai anh em họ Lê nhìn bản thân trong gương, ánh mắt ai nấy dấy lên quyết tâm cao cả. Bọn họ sẽ bám trụ, tuyệt đối không bao giờ phải quay trở lại những ngày hèn kém ấy nữa!
Phố lên đèn, người xe đi lại đông vui nhộn nhịp. Lê Tấn và Lê Tấm cùng lái xe rời khỏi những con đường ồn ào, tới điểm hẹn yên tĩnh. Nơi đó là một biệt thự nằm ở khu vực ngoại ô, nghe nói nó rất xa hoa tráng lệ, nhưng không hiểu sao lại nằm ở khu vực vô cùng vắng vẻ, cả đoạn đường dài hai anh em lái xe qua cũng chẳng gặp mấy người xe ngược chiều.
Đều là con cái nhà giàu, ăn chơi muốn tránh tai mắt của phóng viên nhà báo là chuyện bình thường. Thế nên đi tới tận đây để mở tiệc cũng không phải điều gì khó hiểu, chẳng qua là anh em hai người chưa bao giờ được đi tiệc kiểu này nên mới thấy nó lạ lùng thôi. Tự mình an ủi, Lê Tấn nhấn mạnh chân ga, nhìn thời gian in trên thiệp mời rồi háo hức chạy xe tiếp. Lê Tấm nhìn bản đồ, vui vẻ chỉ đường cho cậu, cả hai đều hết sức hồi hộp.
Rất nhanh đã đến nơi, biệt thự trên đồi cao đúng là cực kì diễm lệ. Lê Tấn nhìn cánh cổng cao đến mấy mét trước mặt mà không khỏi huýt sáo cảm thán. Đứng từ phía ngoài này đã nghe thấy bên trong xập xình những tiếng nhạc vui vẻ mời gọi. Ồ, có vẻ rất vui đây!
Hai anh em nháy nhau một cái, phóng xe tới cửa. Ngay lập tức mấy người bảo an chạy tới, yêu cầu dừng xe xuất trình giấy mời! Lê Tấn và Lê Tấm đưa tới, đợi bảo an kiểm tra lại tên tuổi và hình ảnh, thấy vừa khớp mới gật đầu cho phép đi vào. Càng lái xe vào sâu bên trong, cả hai anh em đều đi hết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Biệt thự siêu rộng, vườn hoa cây cảnh được điểm tô rực rỡ và sang trọng gấp mấy lần biệt thự nhà họ Dương. Trong gara, mấy chục chiếc siêu xe sắp xếp lần lượt, màu sắc rực rỡ và kiểu dáng hấp dẫn khiến anh em nhà họ Lê thèm nhỏ dãi!
Vậy mới biết Dương Khả kia keo kiệt tới mức nào, mua cho anh em hai người cái xe bèo bọt này! Hừ, làm hai người xấu hổ muốn chết! Ở đây có mỗi cái xe này của hai người là rẻ tiền nhất đấy!
Lúc về nhà phải bảo chị ta mua một cái khác mới được, đi mãi cái này thì lấy đâu ra mặt mũi mà ngẩng đầu nhìn đời?
Để xe vào chỗ khuất phía sau, Lê Tấn và Lê Tấm ôm tâm tình sung sướng và chờ mong, cùng nhau bước vào cánh cửa lớn rộng mở bên kia. Trong phòng lớn có khoảng ba mươi người, ai nấy đều là nam thanh nữ tú, gương mặt đẹp đến mức khiến người nhìn phải ngại ngùng. Bọn họ ở cạnh nhau, cùng nhau nhảy nhót, ăn uống, nói cười vui vẻ như những cuộc tụ tập bình thường của những người bạn. Nhạc xập xình vang vọng, đánh vào lòng người, kích thích tâm trạng vui vẻ của tất cả. Cũng chính vì tiếng nhạc lớn này, mà khi hai anh em nhà họ Lê mở cửa bước vào chẳng mấy ai hay biết. Có vài ba người để ý thấy hai người cũng chỉ nhìn qua rồi quay đi. Ai bảo hai người là gương mặt mới làm gì chứ, không được chào đón cũng là điều bình thường thôi!
"Ồ, hai em của Dương Khả?" Giọng nói vui vẻ vang lên ngay sau lưng khiến Lê Tấn và Lê Tấm còn đang bối rối chưa biết nên hòa nhập cộng đồng kiểu gì quay người lại. Người vừa nói chuyện chính là chủ bữa tiệc - con trai tổng giám đốc C! Anh ta cười híp mắt, ngọt ngào khoác vai cả hai, cùng đi vào trung tâm.
Chủ nhà đã mở lời giới thiệu, những người còn lại thấy vậy cũng dễ chịu hơn nhiều. Họ nhướn mày, thân thiện hơn cùng Lê Tấn và Lê Tấm làm quen, giả lả cười nói. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, hai người đã nhanh chóng hòa mình được vào thế giới đầy hoa lệ này.
"Chúng tôi đợi hai người lâu lắm đó! Nào! Cùng uống rượu đi, tự nhiên như ở nhà nhé!"
"Được, được!" Ly đến bên miệng không thể không uống. Lại thêm là ma mới, cả hai đều bị ép uống tới mức thở không nổi. Tửu lượng của cả hai chỉ ở mức trung bình khá, nay uống rượu mạnh tới tấp không tránh khỏi có chút hoa mắt chóng mặt, cả người nóng rực "Uống đi!"
"Uống đi, uống cho say!" Con trai tổng giám đốc C cười lạnh, ánh mắt bất thiện "Say rồi mới cùng chơi được chứ!"
"Chơi? Là chơi gì?"
"Anh tính để hai đứa nhóc này chơi cùng đấy à?"
"Được sao? Chúng nó đồng ý sao? Ôi trời, cô Khả không phải dạng vừa đâu đấy!"
"Đúng đấy, cô ta thủ đoạn kinh lắm, Đông Phong bên kia cũng đứng về phía cô ta nữa.. Em không tham gia đâu, chết đấy!"
"Không cần sợ!" Con trai tổng giám đốc C nhìn đám nhát gan này mà ngán ngẩm. Cậu vòng tay xiết lấy eo Lê Tấm, men say làm cô loạng choạng, ngã vào ngực cậu "Các em ấy đồng ý, đúng không? Chúng ta tới đây là để chơi cho vui mà nhỉ?"
"Đúng vậy.." Lê Tấm mê đi, men say và sức nóng làm cô loạn hết cả lên "..Tới đây là để chơi cho vui mà!"
"Nghe thấy chưa?" Con trai tổng giám đốc C cười lớn, thả tay để Lê Tấm thoải mái chơi cho đã "Uống đi, hát đi, nhảy đi! Nhớ giữ sức cho kỹ, trò hay.. Còn ở phía sau!"
"Cậu ơi, cậu ơi!" Bảo an từ ngoài sân nhanh chóng đi vào, nói thầm vào tai con trai tổng giám đốc C. Mặt cậu ta hơi biến sắc, sau đó lập tức trở nên vui vẻ gật đầu đồng ý.
Bảo an ra ngoài sau đó đi vào, áp giải theo hai người một nam một nữ. Cả hai đều bị trói ngược tay về đằng sau, mắt và miệng đều bị bịt kín không thể phát ra bất kì thứ âm thanh nào hết. Vừa thấy mấy người này bước vào, những nam thanh nữ tú kia lập tức dừng mọi hành động lại, nhanh chóng nhìn qua một cách chăm chú.
Ồ, ai đến nữa đây?
Tên đàn ông thô thiển lại già nua này tuyệt đối không phải người trong giới thượng lưu! Chả lẽ con trai tổng giám đốc C khẩu vị lại mặn thêm rồi nên tiếp tục ra ngoài kiếm hàng hiếm?
Còn cô gái này nữa chứ? Ăn mặc hở hang, trang điểm hệt như gái làng chơi rẻ tiền vậy! Nói thật, cho bọn họ bọn họ còn không thèm, đừng nói gì đến chuyện "dùng". Chơi hàng bẩn chưa qua kiểm nghiệm không chừng dính bệnh, đến lúc đó có mà hối chẳng kịp!
"Sao ngây hết cả ra thế?" Con trai tổng giám đốc C cười lớn, đưa tay giật khăn bịt mắt của cô gái ra "Chào người quen đi chứ! Cô em Lệ Chi của chúng ta đây này!"
"Lệ Chi?" Mấy người kia bắt đầu xôn xao lên, mặc kệ Lệ Chi đã hốt hoảng trợn trừng mắt, quay đầu liều mạng muốn chạy trốn "Không phải gia đình cô ta tan nát, cô ta phải lưu lạc rồi à?"
"Lưu lạc đến làm gái luôn, kinh thật!"
"Êu ơi, ngày xưa tôi từng thích cô lắm đó, sao không nhờ tôi giúp hả?"
"Ha ha ha.."
"Sao không nói gì?" Con trai tổng giám đốc C vui vẻ giật nốt cái khăn bịt miệng của Lệ Chi ra, ngoắc tay yêu cầu giữ cô ta cho chặt "Chưa dạy dỗ cô tốt đúng không? Thật hư quá nha!"
"Đừng.. Đừng mà.." Những kí ức bị hành hạ ngày đó lóe lên trong óc Lệ Chi, khiến cô hoảng loạn cực kì. Cũng vì bữa tiệc này mà gia đình cô mới tan nát, cuộc đời cô mới khổ sở như vậy. Hơn tất thảy, con ác ma đang đứng trước mặt cô chính là thủ phạm của mọi chuyện. Hắn gieo rắc vào thân thể cô, tâm hồn cô những nỗi sợ hãi không thể nguôi ngoai! "Xin tha cho tôi! Xin tha cho tôi! Tôi sai rồi!"
"Tha cho cô làm sao được?" Mặc kệ tiếng kêu gào thảm thiết của Lệ Chi và âm thanh ú ớ sợ hãi của gã đàn ông đi cùng, con trai tổng giám đốc C yêu cầu đưa người đi chuẩn bị. Cậu cười lạnh, tự thì thầm với mình "Hàng chính tay Đông Phong đưa tới gửi gắm, tôi không làm đến nơi đến chốn thì thật có lỗi với anh ta!"