Có người hỏi Tần Tranh: "Theo lời bác sĩ Tống, bây giờ anh và cô Tạ coi như là gương vỡ lại lành rồi, vậy lúc hai người quen nhau lần đầu tiên, là ai theo đuổi ai vậy?"
Tính cách của một người liên quan đến môi trường trưởng thành của họ, là sự hình thành dần dần. Dù có thay đổi theo năm tháng, kinh nghiệm tăng lên, hoàn cảnh thay đổi, nhưng những thay đổi này sẽ không phải là một sự thay đổi hoàn toàn.
Tần Tranh ngoài ba mươi tuổi đã bị công việc mệt mỏi đánh cho tơi tả, tính cách đã lạnh lùng như vậy, có thể tưởng tượng khi còn là thanh niên anh khó ở đến mức nào. Luôn mang vẻ mặt người lạ chớ đến gần, làm sao mà theo đuổi con gái?
Mà anh lại mang khuôn mặt này, những cô gái không sợ đụng phải anh thì có lẽ sẽ theo đuổi anh.
Thật ra, trong một khoảng thời gian dài, chính Tạ Nhất Phi cũng không hiểu, tại sao anh lại thích cô chứ?
Cô từng một mực cho rằng, là vì khi đó anh không có nhiều hiểu biết nên mới thấy cô đặc biệt, hoặc là cuộc sống cấp ba tẻ nhạt thật sự quá nhàm chán, anh chỉ muốn tìm chút niềm vui.
Nhưng theo sự lớn lên và trưởng thành từng ngày, cô gái tự ti và rụt rè năm xưa dần biến mất. Dù là trên bục giảng hay trên sân khấu, cô đều nhận được rất nhiều ánh mắt tán thưởng. Có lẽ vào một khoảnh khắc nào đó, cô cũng đã tỏa sáng, và ánh sáng đó đã được Tần Tranh nhìn thấy. Khoảnh khắc đó, cô nhận ra mình chưa bao giờ tệ, cô xứng đáng với một tình yêu chân thành và nồng nhiệt của một chàng trai.
Tạ Nhất Phi nhìn Tần Tranh, cũng muốn nghe anh sẽ nói thế nào.
Tần Tranh liếc nhìn cô, như thể nhớ ra điều gì đó, mỉm cười nói: "Lần thứ nhất, lần thứ hai, lần thứ ba, đều là tôi theo đuổi cô ấy."
"Cái gì?! Ba lần! Lại còn ba lần ư?!"
Nghĩa là vị bác sĩ Tần mặt dày mày dạn và khó chiều của họ không những chủ động theo đuổi con gái, mà còn bị đối phương đá hai lần vẫn không quên, lần thứ ba lại đuổi theo được người ta.
Điều này thật khó tin, có thể nói là tin tức nổ tung nhất trong tối nay - ồ không, trong năm nay, trong những năm gần đây!
Lúc này, ánh mắt mọi người ở hiện trường nhìn Tạ Nhất Phi đều thay đổi, thêm vào rất nhiều sự ngưỡng mộ, cộng thêm một chút không thể hiểu nổi.
Tạ Nhất Phi không hài lòng với câu trả lời này của Tần Tranh, cô cảm thấy lời nói này có quá nhiều điều không thực tế - lần thứ hai đó gọi là theo đuổi sao? Theo quan điểm của cô khi đó, đó là thừa nước đục thả câu và sỉ nhục.
Sao anh lại nói như vậy, cô thành gái hư còn anh thành tình nhân si tình rồi?
Đột nhiên, bên cạnh vang lên một tiếng cười lạnh cực kỳ không hài hòa. Âm thanh không lớn, nhưng những người ngồi gần Lý Xán vẫn nghe thấy, ít nhất Tạ Nhất Phi đã nghe thấy.
Tạ Nhất Phi nhìn theo hướng âm thanh, Tống Lương bên cạnh Lý Xán lập tức cười gượng gạo, đồng thời cũng không quên nhắc nhở mà đẩy Lý Xán.
Nhưng Lý Xán hoàn toàn không quan tâm, cố tình hỏi: "Anh đẩy tôi làm gì? Ngày lễ lớn thế này mà cũng không cho người ta cười à?"
Tống Lương: "..."
Anh ta tự trách mình một câu là nhiều chuyện! Nếu không phải anh ta bị bệnh khó xử đến mức không chịu nổi cảnh tượng này, anh ta đã lười quản rồi!
May là anh ta có khả năng ứng biến nhanh, lập tức gắp một con cua cho Tạ Nhất Phi để làm dịu bầu không khí: "Tuy không phải mùa ăn cua, nhưng hiếm khi con cua này lại béo như vậy, cô Tạ mau nếm thử xem."
Tạ Nhất Phi cảm ơn, Lý Xán lại thong thả nói một câu: "Người ta đâu có với không tới, bác sĩ Tống anh cũng quá nhiệt tình rồi."
Tống Lương: "..."
Anh chọc ai ghẹo ai? Tại sao mỗi lần Tần Tranh gây ra nợ đào hoa thì anh đều phải trả lãi vậy?!
May mắn thay, Tạ Nhất Phi khá khách sáo với những người ngoài Tần Tranh, cô cười với Tống Lương và nói: "Cảm ơn, tôi tự làm được."
Thật ra Tạ Nhất Phi không thích ăn cua lắm, nguyên nhân không thích ăn là vì bóc cua quá phiền phức, nhưng đây là người ta đặc biệt gắp cho cô, cô cũng ngại không ăn.
Cô đang cúi đầu bóc cua, con cua trong đĩa đột nhiên bị một bàn tay với những khớp xương rõ ràng lấy đi.
Tần Tranh: "Để anh, em không biết."
Mỗi khi đến mùa hoa quế nở rộ, cũng là lúc đến mùa ăn cua lông. Nhưng dù sống ở Nam Kinh từ nhỏ, Tạ Nhất Phi cũng có rất ít cơ hội ăn cua lông.
Vì vậy, cô không biết ăn cua cũng có bí quyết.
Có lần người khác tặng bà ngoại Tần Tranh một giỏ cua lông, Tần Tranh đặc biệt để lại vài con để tặng Tạ Nhất Phi ăn.
Lúc đó Tần Tranh cũng có ý tốt, nhưng lại chọc giận Tạ Nhất Phi, vì anh thấy cô bóc khó khăn, tiện miệng nói cô sao mà đến cua cũng không biết ăn.
Người nói vô tình, người nghe để ý.
Tạ Nhất Phi khi đó cảm thấy lòng tự trọng của mình bị tổn thương. Cô nói cô vốn không thích ăn, cãi nhau với anh. Có lẽ anh cũng nhận ra mình nói sai, vừa giúp cô bóc cua, vừa dỗ cô nói sau này không cần cô động tay.
Lời nói là vậy, nhưng Tạ Nhất Phi vẫn cẩn thận ghi nhớ các bước anh bóc cua.
Lật nắp cua lên, moi gạch cua ra, bước tiếp theo không phải là tháo rời chân cua như cô, mà là tách cua ra sau khi bỏ mang, có thể nhìn thấy thịt cua rõ ràng, mỗi miếng đều nối với một chân cua, lúc này gỡ chân cua theo thớ thịt, cũng có thể nhân tiện tháo rời thịt cua mà không lãng phí.
Đó là lần đầu tiên cô thấy người ta ăn cua như vậy.
Mỗi chân cua Tần Tranh bóc ra đều có một miếng thịt cua lớn. Anh bóc một chân sẽ chấm một chút nước gừng và giấm, sau đó đặt vào đĩa của Tạ Nhất Phi. Anh bóc một miếng Tạ Nhất Phi ăn một miếng, đừng nói là phối hợp ăn ý đến mức nào.
Ngay cả Tống Lương, người đã ăn vô số cơm chó vào lúc này cũng cảm thấy ê răng.
"Cậu có phải là nghiện bóc thứ này không? Hay là bóc luôn con của tớ?"
Tần Tranh lười để ý đến anh ta.
Người bên cạnh cười nói: "Bác sĩ Tần đang mang tinh thần mổ cho bệnh nhân ra để tháo cua."
Tạ Nhất Phi: "..."
Nói như thể cô không muốn ăn nữa.
Vị bác sĩ vừa nói có một cô bạn gái đã hẹn hò được hai, ba năm, mỗi lần tụ tập đều đi cùng với tư cách là người nhà, quen thuộc với mọi người trong khoa, chỉ có hơi sợ Tần Tranh. Cô gái đã quan sát cả buổi tối, lúc này thực sự không kìm được nữa, khẩn thiết yêu cầu Tạ Nhất Phi truyền kinh nghiệm.
Điều này khiến Tạ Nhất Phi hơi ngại ngùng, cô muốn nói thật ra mình cũng không làm gì, nhưng nói ra dường như lại hơi khoe mẽ.
Bạn trai của cô gái nghe xong lời của cô gái lập tức không vui: "Em đã có con ngựa chiến tốt như anh rồi, còn muốn thuần phục ai nữa?!"
Điều này lại gây ra một trận cười đùa.
Cô gái lại cẩn thận hỏi Tần Tranh: "Còn một câu hỏi nữa chưa hỏi phải không? Tôi có thể hỏi không?"
Tần Tranh cười: "Cô cứ hỏi đi."
Cô gái tám chuyện nói: "Hai người dự định khi nào kết hôn vậy?"
Vấn đề này Tạ Nhất Phi vẫn chưa nghĩ đến, đương nhiên cũng chưa bàn với Tần Tranh.
Tần Tranh im lặng một lúc lâu.
Người trong cuộc đều im lặng, bầu không khí trong chốc lát có chút căng thẳng.
Cô gái nhận ra rằng câu hỏi này của mình có thể gây rắc rối cho người ta, dù sao thì yêu đương là một chuyện, kết hôn lại là chuyện khác. Hai người nếu tạm thời không có ý định này thì không sao, chỉ sợ một bên có một bên không, vậy chẳng phải là khích bác tình cảm người ta sao?
Mọi người ở hiện trường có vẻ mặt khác nhau, có lẽ không ít người nghĩ giống cô ta.
Trước đó đã giấu kín mối quan hệ của cô và Tần Tranh, Tạ Nhất Phi đã cảm thấy rất ngại rồi, lần này cô quyết định thành thật một chút, nói hai người vẫn chưa bàn đến chuyện này thì thật ra cũng không có gì.
Tuy nhiên, trước khi cô kịp mở lời, Tần Tranh đã nói trước: "Chuyện này không thể hỏi tôi, phải hỏi cô Tạ."
Nói xong anh nhìn cô: "Vì tôi có thể bất cứ lúc nào, chủ yếu là xem cô ấy."
Tạ Nhất Phi sững sờ, sao lại xem cô?
Anh thực sự đã nghĩ kỹ chưa? Hay là vì để đối phó với các đồng nghiệp của anh nên anh nói đùa thôi?
Cô gái kêu "oa" một tiếng rồi hỏi: "Bác sĩ Tần, anh đang cầu hôn sao?"
Chỉ một câu nói như vậy sao đã bị người ta hiểu thành cầu hôn rồi?
Nhưng Tạ Nhất Phi phát hiện, nhịp tim của mình càng ngày càng rõ ràng.
Tất cả mọi người đều nhìn họ, còn cô nhìn anh, không chắc anh sẽ nói "có" hay "không", cũng không chắc mình muốn nghe câu trả lời nào.
Đúng lúc này, bầu không khí náo nhiệt này bị một tiếng ghế ma sát trên sàn nhà phá vỡ.
Tạ Nhất Phi nhìn lại, là Lý Xán đứng dậy rời khỏi nhà hàng.
Tất cả mọi người ở hiện trường đều có chút bẽ bàng.
Chu Ý Chi không có chuyện gì như thường ngày mà chào hỏi mọi người: "Mau ăn cơm đi, ăn xong thì làm gì thì làm."
Bị Lý Xán ngắt lời như vậy, cũng không ai truy cứu vấn đề vừa rồi nữa.
Ăn xong bữa cơm tất niên, mọi người lại chia thành mấy phe.
Đánh mạt chược thì đánh mạt chược, chơi trò chơi trên bàn thì chơi trò chơi trên bàn.
Tạ Nhất Phi bị kéo đi chơi Cờ Tỷ Phú, bình thường thấy trò chơi này rất nhàm chán, nhưng khi tâm trạng tốt thì cảm giác lại khác.
Tần Tranh tối qua làm việc đến khuya, hôm nay tinh thần không được tốt lắm. Lúc này phòng có bật máy sưởi ấm, anh cảm thấy đầu hơi nặng. Xem Tạ Nhất Phi bọn họ chơi một lát, anh đứng dậy đi hút thuốc.
Nhà của Chu Ý Chi có một sân nhỏ, Tần Tranh mỗi lần hút thuốc đều đến sân, nhưng anh không để ý rằng, trước khi anh đến bên trong đã có người rồi.
"Cô chưa từng thấy cậu ấy để t@m đến ai như vậy, có chút không giống cậu ấy." Người nói là Chu Ý Chi.
Lý Xán nói: "Có thể hạ mình để lấy lòng phụ nữ của đối tác chắc chắn không đơn giản, không phải người bình thường, đương nhiên cô cũng không dễ gì gặp được."
Chu Ý Chi bất lực: "Con đây là mắng cô luôn à? Chuyện này cô nghĩ cô không cần phải giải thích với người nhà nữa. Dự án đó là cô gật đầu. Cô coi trọng bản thân dự án, nếu cô không xem trọng dự án này, dù Tần Tranh có cầu xin cô, cô cũng sẽ không ủng hộ đâu."
Lý Xán tự biết mình nói sai: "Con không có ý đó..."
Chu Ý Chi ngắt lời cô: "Cô nói nhiều như vậy cũng chỉ muốn con hiểu, lần này không giống nhau, cậu ấy có thể tìm thấy hạnh phúc thuộc về mình, với tư cách là giảng viên, đồng nghiệp của cậu ấy đều nên chúc phúc cho cậu ấy. Trước đây, Trương Đào đã làm cho khoa lộn xộn, gần đây tốt hơn nhiều, cô đừng lại phạm sai lầm. Con trẻ trung xinh đẹp tiền đồ vô lượng, hà tất phải làm khổ mình chứ?"
Nói xong Chu Ý Chi quay người muốn đi, lại nhìn thấy người này đang đứng ở chỗ tối ngoài cửa, vóc dáng cao ráo, giữa các ngón tay có một điểm đỏ tươi.
Không biết Tần Tranh đến từ lúc nào, anh đã nghe được bao nhiêu cuộc đối thoại của họ.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng không có gì, anh nghe cũng tốt, những bông hoa đào xấu anh tự gây ra, tự anh thu dọn đi.
Chu Ý Chi hỏi: "Ra ngoài hút thuốc à?"
Lý Xán nghe thấy lời này mới như tỉnh mộng mà nhìn về phía Tần Tranh.
Những lời cô ta vừa nói về Tạ Nhất Phi đều bị anh nghe thấy hết sao?
Trong chốc lát, sự khó xử, ủy khuất, phẫn nộ đồng loạt trào lên trong lòng.
Tần Tranh giơ tay lên điếu thuốc chưa châm, coi như trả lời câu hỏi của Chu Ý Chi.
Chu Ý Chi bước về phía trong nhà, đi ngang qua anh chỉ nói một câu: "Hút xong thì vào đi, cẩn thận bị lạnh."
Tần Tranh hiểu, đây là Chu Ý Chi bảo anh tự giải quyết Lý Xán, đồng thời cũng nhắc nhở anh, nhanh chóng quyết định, đừng gây ra những hiểu lầm không cần thiết nữa.
Sau khi Chu Ý Chi đi, Lý Xán hít mũi nói: "Những lời vừa rồi cho dù có mặt anh tôi cũng không có gì không thể nói, tôi cũng đâu nói sai."
Cô ta tưởng Tần Tranh sẽ an ủi cô ta hai câu, tệ nhất cũng sẽ coi như không nghe thấy gì.
Nhưng Tần Tranh lại chỉ lạnh lùng nói: "Đừng để tôi nghe thấy những lời tương tự nữa."
Khoảnh khắc đó, cảm giác ủy khuất và phẫn nộ lại một lần nữa được khuếch đại.
Họ cùng học nhiều năm như vậy, sau khi tốt nghiệp lại ở bên nhau như vậy nhiều năm, cô ta luôn cảm thấy anh đối với cô ta hẳn là khác biệt, sao đột nhiên lại xuất hiện một Tạ Nhất Phi, anh lại biến thành không còn là anh nữa!
Lý Xán ủy khuất nói: "Sư huynh, tôi cũng là vì tốt cho anh."
Tần Tranh vốn đã định rời đi, nghe thấy lời này hơi nhướng mày: "Cô nói hủy hoại người bên cạnh tôi, khiêu khích mối quan hệ của chúng tôi, đây là vì tốt cho tôi sao?"
Lý Xán đột nhiên nhớ lại lần sinh nhật trước của anh, cô cố ý không báo cho Tạ Nhất Phi việc đó.
Cô có chút chột dạ, nhưng vẫn hùng hổ nói: "Có phải cô ta nói gì với anh không? Anh sao lại trở nên không phân biệt phải trái như vậy, chỉ nghe lời một phía của cô ta mà đã cảm thấy tôi đang khiêu khích mối quan hệ của hai người sao?"
Tần Tranh nhìn Lý Xán một lát, cười lạnh gật đầu: "Vậy thì hơi vô vị rồi."
Lý Xán chưa từng thấy Tần Tranh như vậy, có chút hoảng sợ mà gọi một tiếng sư huynh.
Tần Tranh ngắt lời cô: "Thật ra nghiêm túc mà nói, tôi cũng không thể coi là sư huynh của cô, bây giờ mọi người chỉ là đồng nghiệp bình thường, sau này cứ gọi tên tôi là được."
"Ý anh là sao?"
"Tôi tưởng tôi làm đủ rõ ràng rồi, cô nên hiểu, bây giờ xem ra cô dường như không hiểu. Tôi với cô chỉ có tình nghĩa giữa đồng nghiệp, nhưng nếu cô không học được cách tôn trọng bạn gái tôi, vậy thì đừng trách tôi không để ý đến tình nghĩa này."
Lý Xán trước đây đã biết tính tình Tần Tranh lạnh lùng, nhưng cô ta không ngờ, một ngày nào đó anh lại đối xử với cô ta như vậy.
Cô ta cảm thấy mặt mình nóng bừng, ủy khuất muốn khóc.
Lý trí bảo cô ta, cô ta nên im lặng, nhưng trước khi Tần Tranh rời đi, cô ta vẫn không nhịn được mà oán hận kêu lên sau lưng anh: "Anh có biết không, bây giờ anh giống như bị cô ta bỏ bùa, sẽ có lúc anh hối hận!"
Bỏ bùa sao? Nghĩ lại những năm đã qua, thật sự giống như vậy.
Nhưng có sao đâu? Anh nhận rồi.
Editor: Annie
Nguồn: Bán Hạ