Trầm Cố chỉ đốt một ngọn đèn vàng, dưới ánh đèn ấm áp hơi tối sắc mặt Mặc Đam cũng không lộ vẻ khó coi như vậy.
Trầm Cố cởi áo mỏng trên người Mặc Đam, lúc chạng vạng tối xà yêu lại là một trận đau phải chết, đau khổ cả người ra mồ hôi lạnh, mới vừa uống thuốc hôn mê ngủ. Trước mắt Trầm Cố liền thừa dịp y không biết dọn dẹp thay y.
Thật ra thì với người luôn vào trong tình trạng nguy hiểm như Mặc Đam thì vốn không cần chú trọng quá nhiều như vậy, chẳng qua là trong lòng Mặc Đam để ý, dung nhan của y hư tổn đến không chấp nhận được, chỉ nguyện ở trước mặt người yêu giữ sạch sẽ tối thiểu, ít nhất, không cần có mùi không tốt…
Hôm nay Trầm Cố đối với y rất là dung túng, Mặc Đam yêu sạch sẽ, hắn liền không ngại khổ cực dọn dẹp thay y.
Cởi y phục ra, Trầm Cố cầm khăn mềm thấm ướt nhẹ nhàng lau chùi mỗi một tấc thân thể của Mặc Đam, không chỉ là do Mặc Đam thích sạch sẽ, càng là muốn cho trên người y nhẹ nhàng thoải mái chút.
Bây giờ thân thể Mặc Đam có thể gọi là xấu xí, quá, bộ xương lởm chởm, da nhão ảm đạm xù xì, lại có chút phù thũng. Cho dù ai cũng không cách nào dối lòng dễ nhìn.
Nhưng là Trầm Cố lại cũng không có cảm giác chán ghét gì. Càng nhiều hơn, là thương tiếc.
Trầm Cố tỉ mỉ lau qua thân thể cho đến ngón chân Mặc Đam, lúc này mới lần nữa thay áo mỏng mới cho y, đắp lại chăn. Lại nằm đến bên người y, ôm y, thiếp đi.
Giấc ngủ này hơi dài, chẳng qua là sau khi Trầm Cố tỉnh lại Mặc Đam vẫn ngủ mê man ở chỗ cũ.
Y đã quá yếu rồi.
Nhưng mà cho dù hôn mê bụng cũng ầm ĩ không nghỉ, chỗ sản huyệt cũng không ngừng rỉ ra nước ối đục ngầu.
Trầm Cố miệng đối miệng đưa vào thuốc thang cho y, Mặc Đam cũng không nuốt vào được bao nhiêu, hơn nữa đều vẩy lên người.
Trầm Cố không cách nào, cũng chỉ có thể tiếp tục cẩn thận ôm y, để y tự tỉnh lại là có thể thấy mình.
Thời gian còn lại của xà yêu không nhiều lắm.
Tình huống thân thể như vậy, kéo dài tới một tháng, đã là cực hạn.
*
Xà yêu là tỉnh lại lúc nửa đêm.
Nói là tỉnh, thật ra thì chẳng qua là thân thể không nén được phản ứng khó chịu.
Không biết sao, ý thức đều không khôi phục Mặc Đam lại đột nhiên buồn nôn, trên người y không một chút sức lực, nghiêng người nôn cũng không làm được, vẫn bị Trầm Cố ôm nâng cao người thuận khí.
Mặc Đam nôn hết tất cả nước thuốc uống được ra ngoài, nôn đến cuối cùng trong dạ dày đều trống còn không ngừng được run rẩy.
Trầm Cố luống cuống tay chân một bên cho vuốt lưng thuận khí cho y, một bên cẩn thận ôm không để y ngã, một bên lại đề phòng y nôn không thuận chắn khí quản.
Chờ Mặc Đam thật vất vả dừng lại nôn mới phát hiện thì lại bất tỉnh, có lẽ là nôn quá lợi hại thoát lực, Mặc Đam hai lần không nhịn được trong chăn một mảnh đục ngầu.
Vội vàng lại là một phen dọn dẹp, dưới người Mặc Đam tí tách nhỏ giọt nói chung không sạch sẻ, Trầm Cố liền từng lần trông nom tình trạng của y.
Trong lúc đó mấy lần Mặc Đam vô tri vô giác tỉnh lại, cũng không sức lực lên tiếng, môi chỉ có thể khẽ nhúc nhích, đáng thương nhìn Trầm Cố.
Trầm Cố trên người y khó chịu, liền hôn mặt y ôn nhu an ủi. Mặc Đam chống đở không được bao lâu liền lại bất tỉnh.
Trời tối lại sáng, sáng lại tối.
Càng về sau tình huống của xà yêu càng trở thêm hung hiểm, mấy lần hô hấp cũng sắp cắt đứt. Hết lần này tới lần khác hài tử trong bụng cũng tới làm loạn thêm, cái bụng phập phồng mãnh liệt, miệng sản huyệt cũng bị chống đỡ máy động máy động, gần như dẫn tới xà yêu băng huyết.
Trầm Cố đã đồng ý với Mặc Đam, chỉ cần y còn một hơi thở, liền tuyệt không buông tha y, vì vậy cũng dốc hết toàn lực cứu chữa, một mực ở bên tai y nói nhỏ thức tỉnh ý thức của y.
Cho đến trời sáng, Mặc Đam mới ưm một tiếng mở mắt ra.
Mặc Đam vừa mở mắt liền không nhịn được nhíu mi đau rên thành tiếng, chẳng qua là hôm nay hắn cũng chỉ có thể chịu đựng, hoàn toàn không cách nào chống cự bất kỳ dày vò nào.
Đoạn phim lẻ tẻ trong trí nhớ thoáng hiện mơ màng trầm trầm được Trầm Cố chiếu cố chăm sóc, giống nhau giờ phút này Trầm lang của y nắm tay nhẹ nhàng xoa bóp bụng trĩu đau đớn.
Mặc Đam hé miệng, nghĩ phải gọi kêu tên Trầm Cố, nhưng chỉ có thể phát ra thanh âm kêu đau mơ mơ màng màng.
Trầm Cố giống như biết y suy nghĩ gì, “Ta ở, đừng sợ.”
Đúng nha, y không sợ đau, không sợ đắng, chỉ sợ người yêu không ở bên người, không cần y.
Nếu người yêu ở, y không sợ.
Y chỉ sợ không thể cùng ở bên người yêu lâu một chút, lâu một chút nữa.
*
Y phục của xà yêu từng chút một thấm ướt mồ hôi, sắc mặt càng trở nên ảm đạm, khàn giọng đau đớn rên rỉ giống như tiếng xé gió ngàn dặm, dày vò thật lâu, lại hai lần không kìm nén được, thật vất vả cuối cùng máu của Mặc Đam mới dừng lại, thai nhi cũng mệt mỏi an tĩnh lại.
Mặc Đam cực kỳ mất sức, lại không chịu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thời gian của y không còn lại nhiều lắm, thời gian ngủ mê man cũng ngày càng nhiều. Y không muốn thời gian cuối cùng ở bên Trầm lang lãng phí cho những việc như vậy.
Cho nên, dù là thanh tỉnh nhìn Trầm Cố thu dọn dơ bẩn để cho y hốt hoảng khó chịu đến gần như muốn chui vào kẽ hở trong đất, y vẫn không nhẫn tâm bỏ qua mỗi một cái nhìn về phía Trầm Cố.
Trầm lang của y, dễ nhìn như vậy.
Thanh âm của Trầm lang, dễ nghe như vậy.
Mọi thứ của Trầm lang, cũng tốt như vậy.
Y tam sinh hữu hạnh biết bao, mới có thể có một đoạn thời gian như vậy, độc chiếm tầm mắt Trầm lang, ‘Độc hưởng hắn bầu bạn’.
Y hạnh phúc dường nào, có thể giống như bây giờ, được Trầm lang ôm vào trong ngực.
Mặc Đam không khỏi mỉm cười cười một tiếng, khóe mắt chân mày tràn đầy khiến thần thái trên mặt y gần như thay đổi.
“Cười cái gì?”
“Thật hạnh phúc.”
“Đứa ngốc.”
Đứa ngốc cũng là đứa ngốc hạnh phúc.
Nhưng, yêu của y, phúc quá mỏng.
Nụ cười trên mặt xà yêu lại lại nhuộm buồn bã.
Khi y lại lần nữa ngủ mê man, Trầm Cố nhìn biểu tình khi Mặc Đam chìm vào giấc ngủ, chính là mỉm cười thỏa mãn đến ưu thương…