78: Anh Em Trùng Phùng
Kiều Mịch Na vừa vào nhà thì đã lên phòng kiểm tra ngay lại vết bớt đang dẫn rõ nét kia, Phó Minh Khải vốn muốn tìm cô để nói chuyện nhưng chợt thấy cửa chưa đóng chặt thì tới xem.
Vô tình đã thấy vết bớt hoa hồng đen trên vai trái của cô ..
“Nhã Vy ..”
Nghe thấy tiếng động, Kiều Mịch Na liền kéo lại vai áo nhưng có lẽ mọi chuyện đã quá trễ.
“Nhã Vy, tại sao em lại có vết bớt y hệt với Mịch Na thế?”
“Anh ..
em..”
Phó Minh Khải xúc động muốn nghe lời giải thích rõ ràng từ Kiều Mịch Na nhưng mà cô lại không biết nên bắt đầu từ đâu ..
“Em ..
là Mịch Na?”
Hai anh em đứng đối diện nhau mà cảm động như nhau, Kiều Mịch Na lặng lẽ gục đầu nhưng vẫn bình tĩnh bước tiếp đến ôm Phó Minh Khải ..
“Anh, cuối cùng anh em chúng ta chính thức gặp nhau rồi.!”
“Thật sự là em sao?”
Kiều Mịch Na khẽ ừ một tiếng nhưng hai con ngươi vẫn rơi lệ vì được đoàn tụ với Phó Minh Khải ..
“Nhưng mà ..
sao lại có thể?”
“Lần đó, vốn là em cũng nghĩ mình đã chết nhưng mà năng lực của em đã hồi sinh em lại một lần nữa.
Bù lại em tạm thời mất đi ký ức nên ông nội mới tạo một thân phận khác cho em là Nguyễn Nhã Vy.”
“Vậy là ông nội đã biết hết tất cả? Vị sư thầy cũng vậy?”
Kiều Mịch Na tiếp tục gật đầu thay cho câu trả lời khiến Phó Minh Khải ngầm hiểu được ..
“Em không định nói sự thật cho ba mẹ sao? Họ rất là nhớ mong em đấy ..”
“Em sẽ nói nhưng hiện tại chưa thích hợp, em còn phải tìm ra kẻ năm xưa đã hại anh em chúng ta.”
Hai anh em tâm sự cùng nhau tới gần khuya, Phó Minh Khải không ngờ người hại họ lại là ba Hách ..
“Hiện tại em đã tìm đủ bằng chứng rồi, chỉ chờ đưa cho cảnh sát điều tra thôi.”
“Nhưng mà, lời nguyền mệnh cách đó của em sẽ không tái lại nữa chứ?”
“Anh yên tâm.
Mệnh cách đó của em chỉ áp dụng tới năm em hai mươi tuổi thôi, nay em đã qua tuổi rồi nên sẽ không sao nữa đâu.!”
Phó Minh Khải tuy vui mừng nhưng cũng nhớ lại trước đây Kiều Mịch Na đã dành tình cảm cho Giang Vỹ ..
“Anh đang nghĩ về chuyện tình cảm trước đây của em và Giang Vỹ à?”
“Xin lỗi.
Anh thật ích kỷ.!"
Kiều Mịch Na nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của Phó Minh Khải, dùng hành động yêu thương của em gái dành cho anh trai mà an ủi ..
“Sau khi nhớ lại, em đã nhìn thấy anh và Giang Vỹ đã vượt qua mà đến bên nhau.
Hai người đều đang rất hạnh phúc, đừng vì em mà làm ảnh hưởng tình cảm đó.
Vả lại, bây giờ em đã có Triết ở bên rồi anh phải càng chúc phúc cho em mới đúng chứ?”
Hai anh em cứ như vậy mà ôn chuyện tới gần sáng, hôm sau Kiều Mịch Na tới công ty và cùng Diệp Bối Linh chuẩn bị nộp thiết kế dự thi nội bộ.
“Nhã Vy à, cô nộp rồi chứ?”
“Nộp rồi.
Nhưng mà tôi vẫn hy vọng vào cô nhiều đấy.
Tự tin không?”
“Đương nhiên là có rồi.”
Hai cô gái cùng tươi cười với nhau thì chợt giám đốc bộ phận đi cùng với Kaitlyn tới phòng thiết kế, mọi người đều xôn xao đặc biệt là Kiều Mịch Na và Diệp Bối Linh càng ngạc nhiên hơn vì sự xuất hiện của Kaitlyn .
“Mọi người chú ý, được sự đặc cách của chủ tịch nên Kaitlyn sẽ quay lại bộ phận chúng ta làm việc và vẫn sẽ đảm nhiệm vị trí trưởng phòng nhé..!”
“Lần trở lại này mong mọi người giúp đỡ và chiếu cố nhiều hơn nha.!”
Thư ký riêng của Hách Dương Triết đã thông báo việc của Kaitlyn nên anh mới quay sang hỏi chuyện ba Hách ...
“Tại sao ba cho Kaitlyn trở lại công ty?”
“Nhân tài như Kaitlyn thì làm sao tập đoàn chúng ta để mất được chứ?”
“Trước đó, cô ta từng làm gì con không tin là ba không biết.
Ba cho cô ta quay về như vậy thì tiếng nói của con ở công ty có còn hay không?”
Hách Dương Triết tức giận rời khỏi phòng bệnh mà nghĩ đến Kiều Mịch Na, sợ cô có suy nghĩ tiêu cực thì Kiều Mịch Na đã liên hệ đến như có thần giao cách cảm ..
“[Chắc là anh biết việc của Kaitlyn rồi đúng không? Em không sao đâu, anh đừng lo nhé.!]”
“[Xin lỗi, anh không biết ba đã cho cô ta quay lại.]”
“[Chỉ cần chúng ta đừng quan tâm đ ến cô ta là được, anh nghĩ em là người dễ ức hiếp vậy à?]”
Những người có tình yêu luôn được chữa lành bằng những lời nói ngọt ngào từ đối phương, sau đó Hách Dương Triết quay về phòng cùng ba mẹ làm thủ tục xuất viện cho ông ngoại sau đợt kiểm tra toàn diện ổn định.
“Không ngờ chúng ta cũng nhanh gặp lại nhau đấy, dường như mọi người vẫn chưa biết quan hệ giữa cô và Triết đúng không?”
“Mục đích cô quay lại là muốn công khai thay chúng tôi à?”
Vừa dứt lời, Kiều Mịch Na hiên ngang rời đi mà không nói thêm câu nào khiến Kaitlyn hơi tức tối.
Cuối tuần, Kiều Mịch Na và Hách Dương Triết cùng đến linh tự trên núi ..
“Sư thầy, con tới rồi.
Đây là Triết ạ.!”
“A di đà phật.
Hoan nghênh thí chủ, mau vào tự thôi.!”
Sư thầy mời cả hai vào phòng cùng tiếp đón, tiểu sư phụ tiếp trà cho hai người ..
“Sư thầy, chuyện con truyền máu gần đây người cũng cảm nhận được phải không ạ?"
“Nếu thí chủ đã quyết định thì bần tăng cũng không còn ý kiến, chỉ là năng lực của cô cũng có giới hạn.
Có thể sẽ phản lại bất cứ lúc nào .”
Kiều Mịch Na nhớ lại vết bớt và nghĩ rằng có thể đó là dấu hiệu phản lại của năng lực nên cô nghĩ cách để Hách Dương Triết ra ngoài, tiện trao đổi riêng với sư thầy một lát.
“Sư thầy, vết bớt hoa hồng của con hình như đã đậm hơn lúc đầu.
Có phải là dấu hiệu phản lại mà người nói không ạ?”
“Sắp tới, thí chủ hãy hạn chế ngừng sử dụng năng lực của mình sẽ tốt hơn.
Mọi việc trên thế gian vốn đã có số, nếu cô đi nghịch với ý trời thì ..”
Kiều Mịch Na gật đầu tán thành với lời khuyên cùa sư thầy mà hồi đáp ..
“Mịch Na đã hiểu.
Con sẽ cố gắng, nhưng người có thể giúp con tìm cách xóa đi năng lực này không ạ? Để con có thể trở thành một người bình thường như bao người khác .”
“Bần tăng sẽ tìm hiểu lại, có kết quả sẽ báo cho thí chủ.”
“Vâng.
Cảm ơn người ạ.!”
Hách Dương Triết và Kiều Mịch Na vui vẻ ở lại trò chuyện với sư thầy và cùng tham quan linh tự.
Nhưng có lẽ mọi chuyện vẫn chưa ngừng lại tại đây và vẫn đang tiếp tục theo vòng quay mà chuyển động.
Phó Minh Khải sau khi biết được Kiều Mịch Na còn sống thì đã vui trở lại, Giang Vỹ đã nhìn ra được nên hỏi thăm ..
“Em có việc gì vui phải không?”
“Anh nhìn ra rồi à?”
“Thế chuyện gì làm em vui?”
Phó Minh Khải nhìn Giang Vỹ một hồi mà suy nghĩ không biết có nên nói việc của Kiều Mịch Na cho anh hay không thì chợt có một cuộc điện thoại lạ gọi đến ..
“[Xin chào, vui lòng cho hỏi có phải anh Phó Minh Khải đang nghe máy không?]”
“[Vâng. Cho hỏi ai vậy ạ?]”
“[Vâng, tôi là lễ tân của bệnh viện đa khoa XX. Anh là người nhà của Phó Hưng phải không?]”
Nghe đến tên của ba Phó thì Phó Minh Khải hoảng hốt mà hồi đáp ..
“[Đúng rồi. Ba tôi có việc gì sao?]”
Nhận được thông tin từ lễ tân bệnh viện báo lại rằng ba mẹ Phó gặp tai nạn giao thông trên xe buýt nên được đưa đến bệnh viện cấp cứu hiện chưa rõ sống chết.
“Bình tĩnh, anh đưa em đến bệnh viện trước.”
Giang Vỹ đưa Phó Minh Khải đến bệnh viện, lúc này tin tức mới đưa tin là trên đường lộ có một xe buýt gặp tai nạn giao thông liên hoàn làm bị thương và chết rất nhiều người khiến Phó Minh Khải không ngừng sợ hãi ..
“Ba mẹ Phó nhất định không sao đâu, em phải tin vào họ.”
Rất nhiều nạn nhân từ vụ tai nạn đang được điều chuyển đến bệnh viện, Phó Minh Khải từ bàn lễ tân tìm đến phòng cấp cứu chờ kết quả ..
“Nhưng mà tại sao họ lại có số điện thoại của em? Chẳng phải từ sau vụ đó, họ vốn đã mất đi ký ức rồi sao?”
“Là em. Khoảng thời gian trước em có từng đến nhà họ thăm hỏi nhiều lần và đề nghị làm con nuôi của họ nên em mới lưu lại thông tin liên lạc của em để họ dễ liên hệ.”
Giang Vỹ gật gật như mới hiểu chuyện, thời gian phẫu thuật dường như rất lâu khiến Phó Minh Khải bên ngoài chờ đợi càng căng thẳng hơn. Đèn phòng cấp cứu vừa tắt thì bác sĩ cũng vừa ra, ông tháo khẩu trang và thông báo ..
“Chúng tôi đã cố gắng hết sức, mong gia đình nén bi thương.”
Chỉ một câu nói đã khiến Phó Minh Khải đau đớn mà gục ngã, y tá từ sau cũng đẩy ba mẹ Phó ra ngoài với khuôn mặt trắng bệch ..
“Ba, mẹ. Con trai bất hiếu, con trai có lỗi với hai người.”
Phó Minh Khải vừa khóc vừa không tin vào sự thật liền nhớ đến Kiều Mịch Na. Một bên khác, Kiều Mịch Na đang ở cùng với Hách Dương Triết thì nhận được tin và cùng anh đến bệnh viện ..
“Anh, thế nào rồi?”
Vừa nhìn thấy Kiều Mịch Na thì Phó Minh Khải liền tiến tới ôm cô vào lòng ..
“Nhã Vy. Là anh không chăm sóc tốt cho họ, là anh bất hiếu ..”
Hách Dương Triết và Giang Vỹ một bên chào hỏi nhau, Kiều Mịch Na không ngừng an ủi Phó Minh Khải.
“Anh, anh còn có em mà.”
Phó Minh Khải nhìn Kiều Mịch Na với biểu cảm nghẹn ngào ..
“Thân xác còn chưa lạnh, chỉ ít em còn có thể cứu họ. Với lại bệnh viện này cũng có cổ đông của nhà ta, tìm bác sĩ Tần giúp em là được.”
“Nhưng mà ..”
Hách Dương Triết nhận ra được là Kiều Mịch Na muốn sử dụng năng lực cứu người nhưng anh nhớ lại lời của sư thầy liền đến nhỏ nhẹ lên tiếng ..
“Mịch Na, sư thầy đã từng dặn không được sử dụng năng lực nữa. Em ...”
“Họ là ba mẹ đã từng nuôi anh trai em khôn lớn, vả lại cũng từng có duyên với em. Làm sao em có thể khoanh tay đứng nhìn?”
Hách Dương Triết cũng vì nghĩ cho sức khỏe của Kiều Mịch Na mà lo lắng, khi bác sĩ Tần vừa đến liền trao đổi với Kiều Mịch Na và chuẩn bị phòng phẫu thuật cho ba mẹ Phó. Cả ba người bên ngoài đều có nỗi lo lắng, riêng Giang Vỹ lại thắc mắc rất nhiều điều ..
“Khải à, chuyện gì đang xảy ra thế?”
Hách Dương Triết và Phó Minh Khải đồng loạt nhìn sang Giang Vỹ mà hỏi ..
“Cậu ấy vẫn chưa biết mọi chuyện sao?”
“Tôi nên biết chuyện gì?”
Lúc này trước phòng phẫu thuật, Phó Minh Khải mới nói sự thật về thân phận của Kiều Mịch Na ..
“Thật ra, Nhã Vy chính là Mịch Na đấy.”
“Em nói sao?”
“Mịch Na chưa chết, em ấy tuy còn sống nhưng lại tạm thời mất đi ký ức và trở thành Nguyễn Nhã Vy của hiện tại mà anh đang thấy.”
Giang Vỹ như đứng hình trước thông tin của Phó Minh Khải, người mà anh cảm thấy tiếc nuối và có lỗi nhất lại đang còn sống khiến anh không biết phải đối mặt như thế nào.
“Mịch Na biết anh sẽ có biểu hiện như thế này nên con bé vẫn chưa muốn cho anh biết, nhưng mà em thì không muốn lừa dối anh nên mới nói sự thật cho anh.”
Trong phòng phẫu thuật, vì phải cứu tận hai người nên y tá đã lấy một lượng máu rất lớn từ Kiều Mịch Na và hiển nhiên vết bớt hoa hồng lại đậm thêm một phần.
“Tiểu thư, không sao chứ ạ?”
“Không sao. Những việc còn lại nhờ bác sĩ Tần rồi.!”
Bác sĩ Tần gật đầu không phụ sứ mệnh, Kiều Mịch Na mới yên tâm nhắm mắt nghỉ ngơi. Thời điểm cô tỉnh dậy cũng là gần tối ngày hôm sau, Hách Dương Triết luôn túc trực bên cạnh cô ..
“Em tỉnh rồi. Có thấy trong người không khỏe chỗ nào không?”
“Em không sao. Ba mẹ Phó thế nào rồi?”
“Phẫu thuật đều thành công, hiện họ đang ở phòng hồi sức đặc biệt cùng anh của em và cậu Giang kia rồi.!”
Kiều Mịch Na như thở phào nhẹ nhõm nhưng gương mặt của Hách Dương Triết lại đang thất vọng ..
“Anh làm sao vậy?”
“Những lần truyền máu trước em đều bình thường, chỉ riêng lần này em lại ngủ sâu tận một ngày một đêm như này chứng tỏ điều mà sư thầy từng nói ít nhiều đã có ảnh hưởng đến em rồi.”
Kiều Mịch Na đoán được Hách Dương Triết đang nghĩ đến điều gì, liền tươi cười mà ôm anh thuyết phục.
“Em hứa với anh nếu đã có thể sống lại thì nhất định sẽ sống lâu thật lâu, nên anh đừng lo lắng nữa nhé.!”
Cả hai đang ngọt ngào ôm lấy nhau thì chợt Giang Vỹ xuất hiện nên Hách Dương Triết hiểu chuyện mà ra ngoài đợi, nhìn biểu cảm của Giang Vỹ thì Kiều Mịch Na đoán được anh đã biết ..
“Anh đừng để mặt như sắp khóc vậy chứ? Gặp lại được nhau không phải nên cười tươi sao?”
Kiều Mịch Na giang hai tay ngầm ý một cái ôm mừng gặp nhau, Giang Vỹ cũng nhẹ nhàng đáp lại.
“Chào mừng em trở lại, Mịch Na.!”
“Cảm ơn anh. Nhìn anh và anh Khải hạnh phúc bên nhau là em đã vui rồi..//”
Hách Dương Triết bên ngoài vốn đã được kể lại việc của Giang Vỹ và Kiều Mịch Na, nên anh hiểu chuyện mà tôn trọng vào mối tình đầu của cô và cũng không có ý ganh đua với Giang Vỹ.