Kiều Mịch Na ở linh tự thành tâm lễ phật trước tượng phật tổ, cô đã nhờ sư thầy xem lại năng lực hoa hồng đen chỉ còn sử dụng được tối đa ba lần nữa..
“Sư thầy à, người giúp con xem có cách nào giấu được phần tóc bạc này của con không ạ?”
“Chuyện này..”
Vị sư thầy suy nghĩ một lúc lâu mới hồi đáp lại Kiều Mịch Na..
“Bần tăng sẽ nhờ người điều chế một loại thuốc giúp thí chủ, nhưng thuốc này chỉ có tác dụng trong tám tiếng. Sau tám tiếng, cô vẫn phải uống lại thuốc này có được không?”
“Vâng. Nhờ thầy giúp con.!”
Tại tập đoàn Hách Dương, Hách Dương Triết không thể liên lạc được với Kiều Mịch Na cả một buổi sáng nên lòng anh vừa rối bời vừa lo sợ liền hỏi thăm Diệp Bối Linh..
“Hách tổng, cô ấy không có liên lạc với tôi. Tôi cũng không biết hôm nay cô ấy lại không tới công ty.”
“[Mịch Na..]”
Hách Dương Triết đến nhà họ Kiều tìm Kiều Mịch Na nhưng Phó Minh Khải cũng không rõ là cô đi đâu từ sáng sớm..
“Cậu không gọi được cho con bé à?”
Hách Dương Triết lắc đầu thì chợt có tiếng xe đang lái về trước cửa nhà họ Kiều, mở cửa xe bước xuống chính là Kiều Mịch Na thì Hách Dương Triết liền bước tới ôm cô vào lòng..
“Sáng giờ em đi đâu mà tắt điện thoại thế? Anh lo em có chuyện gì đấy..”
“À xin lỗi. Sáng em vội đi nên quên sạc pin..”
Kiều Mịch Na vừa nói vừa nở một nụ cười tươi cho Hách Dương Triết và Phó Minh Khải phần nào an tâm..
“Vậy em vừa đi đâu về thế?”
“À em đi săn đồ, hôm nay đặc biệt giảm giá nên phải xếp hàng từ sớm đấy.”
Kiều Mịch Na giả vờ tỏ ra vui vẻ để che giấu đi nỗi buồn của bản thân. Mặt khác, mẹ Kiều tại bệnh viện New York đang được bác sĩ kiểm tra lại toàn diện..
“James, thế nào rồi?”
“Tình hình không khả quan cho lắm..”
Vị bác sĩ đang trả lời lại là bác sĩ James có tiếng ở bệnh viện cũng là bạn thân của ba Kiều, ngay cả ông cũng nói là khó chữa vậy chứng tỏ bệnh của mẹ Kiều đã trở nặng..
“James, ông cũng không còn cách nào khác sao?”
“Tôi sẽ cố gắng tìm cách, ông và bác trai đừng tạo áp lực cho bệnh nhân nhé nếu không sẽ nguy hại thêm đấy.!”
Ba và ông nội Kiều đau lòng nhìn mẹ Kiều đang vì hôn mê sâu nên phải thở oxy trong phòng chăm sóc đặc biệt..
“Ba, tại sao ban đầu ba lại không muốn chúng con nói cho Nhã Vy vậy?”
Ông nội Kiều vốn vẫn liên lạc với sư thầy ở linh tự nên đã biết trước tình hình của Kiều Mịch Na..
“Con trai à, thật ra Nhã Vy chính là Mịch Na. Mịch Na vẫn chưa chết, chỉ là tạm thời mất đi ký ức nên phải sống dưới thân phận của Nguyễn Nhã Vy một thời gian.”
“Sao ạ?”
Ba Kiều bất ngờ trước lời nói từ ông nội Kiều mà bình tĩnh nghe ông nói rõ toàn bộ mọi chuyện. Trở lại phía Kiều Mịch Na, cô cùng Hách Dương Triết ngắm sao tại căn hộ..
“Triết, hôn lễ của chúng ta có thể cử hành sớm hơn được không?”
Hách Dương Triết tỏ ra với khuôn mặt ngạc nhiên thì Kiều Mịch Na mới hỏi lại..
“Anh không muốn?”
“À không. Anh muốn chứ, rất muốn là đằng khác.!”
“Vậy cuối tuần này, chúng ta tập làm lễ thử trước nha. Lễ phục cưới của chúng ta em sẽ tự thiết kế riêng để đặc biệt hơn.!”
Hách Dương Triết cưng chiều Kiều Mịch Na mà đồng ý với sự sắp xếp của cô, nhưng ẩn sâu trong lòng cô lại là một nỗi niềm khác. Trở lại New York, ba Kiều vẫn chưa chấp nhận được sự thật.//
“Mịch Na vẫn là không thoát khỏi số phận.”
“Cho dù là Mịch Na hay mẹ con bé ta đều muốn cứu, nhưng mà nếu Mịch Na làm vậy thì..”
Kiều Mịch Na tất bật chuẩn bị bản thiết kế lễ phục cưới cho cả hai, vì hết thời gian tám tiếng nên màu tóc của cô đã thay đổi lại..
“[Thời gian gần hết nên có lẽ phải mau tìm ra người đằng sau chủ tịch Hách thôi.]”
Hách Dương Triết được mẹ Hách gọi về nhà hỏi thăm tình trạng của ba Hách..
“Mẹ, có chuyện gì mà mẹ gọi con về gấp thế?”
“Triết nhi, mẹ muốn con dẫn mẹ đi gặp Nhã Vy.”
Hách Dương Triết nhận biết rằng mẹ Hách rất lo cho ba Hách nhưng mà ba anh đã làm nhiều việc sai trái, không thể không để luật pháp trừng trị..
“Mẹ, con biết mẹ đang lo cho ba nhưng mà tội lỗi của ba khó có thể tha thứ.”
“Triết nhi, ông ấy là ba ruột của con đấy. Ông ấy chắc chắn có nỗi khổ riêng nên mẹ phải gặp Nhã Vy để giải thích. Con giúp mẹ đi..//”
Hách Dương Triết suy nghĩ và cũng gật đầu đồng ý. Trải qua một đêm không ngủ, Kiều Mịch Na cũng đã hoàn thành mẫu thiết kế về lễ phục của cô và Hách Dương Triết..
“Cuối cùng cũng xong rồi..//”
Kiều Mịch Na vốn muốn sang phòng bố mẹ Kiều mượn một món đồ, chợt nhìn trên bàn có để lại sổ theo dõi khám bệnh. Cô tò mò mở ra xem thì mới phát hiện tình trạng bệnh của mẹ mà đánh rơi món đồ trên tay, nghe có tiếng động thì Phó Minh Khải liền lên lầu kiểm tra..
“Anh, ba mẹ sang chỗ ông nội để trị bệnh có đúng không?”
“Mịch Na..”
“Tại sao anh lại giấu em chứ? Em có thể cứu mẹ mà, nếu mẹ có mệnh hệ gì thì em biết làm sao?”
Kiều Mịch Na vừa khóc vừa tra hỏi Phó Minh Khải..
“Anh xin lỗi. Là ba mẹ không muốn cho em biết, anh..”
“Mau. Anh mau đặt vé sớm nhất sang New York, em và anh cùng đi.”
Phó Minh Khải vốn không thể ngăn được hành động của Kiều Mịch Na nên bất lực mà nghe theo, trước khi đi cô không quên để lại lời nhắn cho Hách Dương Triết.
“Hôm nay chắc là chưa được. Cô ấy vừa nhắn cho con rằng Kiều phu nhân có bệnh, đang được điều trị tại nước ngoài nên đã gấp rút sang đấy rồi.!”
Mẹ Hách lộ rõ vẻ mặt thất vọng và buồn bã khiến Hách Dương Triết không nỡ, liền đề nghị cùng bà đến đồn cảnh sát thăm ba Hách giúp tâm trạng của bà tích cực hơn.