Khi vừa tới New York, Kiều Mịch Na và Phó Minh Khải liền tới bệnh viện đã thấy ba và ông nội Kiều ngồi một góc bên ngoài..
“Ba, ông nội..”
Nghe được tiếng của Kiều Mịch Na thì cả hai rất ngạc nhiên..
“Ba, xin lỗi. Con không giấu được em ấy.!”
“Ba. Tại sao ba lại giấu con chuyện của mẹ chứ? Mẹ thế nào rồi ạ?”
Ba Kiều nhìn Kiều Mịch Na mà rưng rưng nước mắt..
“Mịch Na..”
Kiều Mịch Na nhìn sang biểu cảm của ông nội Kiều thì mới biết ông đã nói hết mọi chuyện cho ba Kiều, nên Kiều Mịch Na chấp nhận sự thật..
“Ba. Mịch Na bất hiếu khiến ba và mẹ đã lo lắng rồi..”
“Con còn sống đã là quá tốt với chúng ta rồi, nhưng mà..”
“Ba..”
Kiều Mịch Na cắt ngang lời nói của ba Kiều mà tiếp lời..
“Hiện tại cứu mẹ mới là quan trọng, ba hãy nhờ bác sĩ James chuẩn bị phẫu thuật đi.!”
“Mịch Na, làm vậy con sẽ..”
“Ba. Con không sao đâu, nếu mẹ có mệnh hệ gì thì con cũng không vui vẻ được đâu ạ.//”
Ba và ông nội Kiều đành lòng nghe theo lời nguyện của Kiều Mịch Na mà cố gắng an ủi bản thân, riêng Phó Minh Khải cứ cảm thấy có điều gì đó không đúng. Mặt khác, Hách Dương Triết đưa mẹ Hách đến đồn cảnh sát thăm ba Hách..
“Ông à, ông sao rồi?”
“Tôi không sao. Sức khỏe của ba đã đỡ hơn chưa?”
“Ba khỏe mạnh, không vấn đề gì hết.”
Hách Dương Triết nhìn tình cảm sâu đậm của ba mẹ Hách mà hơi mềm lòng..
“Ông à, tôi sẽ nói chuyện với Nhã Vy. Con bé là người tốt bụng, nhất định sẽ tha thứ cho ông.”
Ba Hách liền im lặng trầm ngâm thì Hách Dương Triết mới lên tiếng..
“Ba, thật ra chúng con đều biết vẫn còn một người đứng sau. Vốn dĩ Nhã Vy vẫn đợi ba nói ra sự thật chứ thật tâm cô ấy vẫn không muốn kiện ba, vậy nên ba hãy nghĩ cho mẹ và gia đình mà nói hết mọi chuyện đi.”
Trở lại bệnh viện, sau khi truyền máu phẫu thuật thì Kiều Mịch Na lại rơi vào hôn mê và mái tóc của cô đã ngả bạc trở lại vì thuốc đã hết tác dụng nhưng màu lại càng đậm hơn một phần khiến mọi người đều bất ngờ đặc biệt là Phó Minh Khải..
“Ông à, ba à. Tóc của Mịch Na sao lại thành ra thế này ạ?”
Ba và ông nội Kiều chỉ thở dài mà cảm thấy đau lòng cho Kiều Mịch Na..
“Đừng lo lắng. Chờ con bé tỉnh lại ắt sẽ nói rõ mọi chuyện với con..”
Bác sĩ James cũng đã phẫu thuật cho mẹ Kiều thành công và đang được chờ hồi sức. Kiều Mịch Na cũng đã tỉnh lại sau một ngày hôn mê..
“Anh hai, mẹ sao rồi?”
“Mẹ không sao. Bác sĩ đã phẫu thuật thành công rồi và đang chờ hồi phục thôi.!”
Kiều Mịch Na cũng yên tâm mà thả lỏng, không chú ý đến tóc của mình..
“Mịch Na, tóc của em là bị sao thế?”
“À.. trong túi của em có một lọ thuốc, anh lấy ra giúp em đi.!”
Phó Minh Khải lấy thuốc cho Kiều Mịch Na, sau khi uống thì tóc của cô tạm trở lại bình thường..
“Mịch Na, có phải việc lấy máu đã ảnh hưởng đến điều gì cho em rồi không?”
“Không sao đâu, chỉ là tác dụng phụ thôi. Em vẫn khỏe mạnh mà, anh xem.!”
Kiều Mịch Na cố gắng an ủi Phó Minh Khải, cô không muốn anh trai lo lắng cho cô nên buộc phải giấu sự thật kia. Sau đó, cả hai cùng sang thăm mẹ Kiều đã vừa tỉnh lại..
“Mịch Na, con thật sự là Mịch Na sao?”
Mẹ Kiều vừa khóc vừa sờ thật rõ khuôn mặt của Kiều Mịch Na mà không tin liền ôm cô vào lòng..
“Mẹ, thật sự là con. Con gái bất hiếu đã khiến ba mẹ và anh hai lo lắng..”
Gia đình đoàn tụ là một điều vui, ai nấy cũng cười tươi nên Kiều Mịch Na mới nói chuyện lễ cưới với mọi người..
“Ba, mẹ, ông nội. Con và Triết đã quyết định sẽ cử hành hôn lễ sớm hơn dự định, chính là vào cuối tuần này. Nhưng mà sức khỏe của mẹ vẫn còn chưa hồi phục nên tạm thời hãy ở đây nghỉ ngơi thêm, không cần tham dự cũng được ạ.//”
“Như vậy làm sao được? Đám cưới con gái yêu của mẹ thì dù mẹ có lết vẫn phải tham dự chứ?”
“Nhưng mà..”
“Mịch Na, nếu mẹ con đã quyết định như vậy thì hãy nghe lời mẹ đi con. Mọi người sẽ chú ý sức khỏe cho mẹ mà..!”
Kiều Mịch Na bị thuyết phục nên cũng gật đầu đồng ý và trở về trước để chuẩn bị, vừa nhận được tin thì Hách Dương Triết liền đến sân bay đón cô.
“Nhớ anh quá.!”
“Anh cũng vậy. Bác gái không sao rồi chứ?”
Kiều Mịch Na gật đầu thay cho câu trả lời. Trên xe, Hách Dương Triết đề cập đến chuyện của ba mẹ..
“Anh nói mẹ anh chờ để gặp em? Vì chuyện của ba anh à?”
“Đúng vậy. Bà muốn giải thích với em và xin em tha thứ cho tội lỗi của ba..”
Kiều Mịch Na trầm ngâm một hồi lâu mới hồi đáp lại..
“Không cần đâu. Anh hãy nói lại với bác là em sẽ nói với phía cảnh sát thả ông ấy về.”
Vừa nghe xong thì Hách Dương Triết chợt thắng xe gấp mà tra hỏi..
“Mịch Na, em không phải vì suy nghĩ cho anh nên mới nói vậy chứ? Anh sẽ cố gắng giải thích cho mẹ mà, nếu em thả ông ấy ra thì cảm giác tội lỗi của anh sẽ càng nhiều đấy.”
“Không phải hoàn toàn là vì anh đâu. Chỉ là em nghĩ ông ấy sớm sẽ nói sự thật thôi, nên nếu được về nhà đoàn tụ với gia đình yêu thương thì có khả năng ông ấy sẽ nghĩ lại, không phải sao?. Vả lại, hôn lễ của chúng ta ba mẹ em cũng sẽ về tham dự nên không thể thiếu ba mẹ của anh được, anh thấy đúng không?”
Nhìn người con gái đầy lương thiện trước mặt, Hách Dương Triết mỉm cười nhẹ và trao cho Kiều Mịch Na một nụ hôn ngọt ngào..
“Cảm ơn em, Mịch Na.!”
Hôm sau, mẹ Hách và Hách Dương Triết cùng nhau đến đón ba Hách ra trại tạm giam về nhà.
“Ba, mẹ. Ngày mai con và Nhã Vy sẽ cử hành hôn lễ nên hai người hãy cùng đưa ông ngoại đến nhé.!”
“Triết nhi, là Mịch.. Nhã Vy đồng ý thả ta ra à?”
“Vâng.!”
Ba Hách không thể ngờ rằng Kiều Mịch Na lại đồng ý thả ông ra ngoài khi chưa lấy được thông tin của Henry. Gia đình của nhà họ Kiều cũng đã đáp máy bay về nước chuẩn bị dự hôn lễ của Kiều Mịch Na, nhưng ảnh hưởng từ năng lực đã khiến cho tóc của cô ngày một đậm màu hơn nên cô nhanh chóng liên hệ với sư thầy nhờ giúp đỡ.