Kiều Mịch Na vẫn trầm ngâm suy tư về việc giao dịch với Henry nên không để ý đến tiệc mừng..
“Mịch Na, em sao vậy? Không khỏe chỗ nào à?”
“Không có. Em chỉ đang nghĩ là tối nay nên mặc gì để ăn mừng thôi.”
“Em mặc thế nào cũng đẹp hết.!”
Hách Dương Triết đùa vui khiến cho Kiều Mịch Na vui tươi trở lại nhưng lại cảm giác có gì đó thiếu thiếu..
“Sao em không thấy Kaitlyn?”
“Anh cho cô ta nghỉ việc rồi. Gián điệp rõ ràng như vậy sao có thể ở lại công ty được chứ?”
Kiều Mịch Na khá bất ngờ về hành động kiên quyết của Hách Dương Triết nhưng vẫn đồng tình theo. Tiệc tối của bộ phận thiết kế tập đoàn ngoài nhân viên nội bộ, còn lại là những người thân của Kiều Mịch Na đều có mặt. Nhân cơ hội này, Hách Dương Triết cầm lấy micro mở lời...
“Hôm nay mục đích chính của buổi tiệc là mừng chiến thắng của phòng thiết kế đã giành được một giải thưởng lớn cho công ty chúng ta.”
Toàn bộ mọi người đều vỗ tay hoan hô, tiếp lời đó Hách Dương Triết nhìn sang Kiều Mịch Na..
“Ngoài ra tôi cũng muốn công bố thêm một chuyện nữa..”
Chưa hiểu chuyện gì thì Kiều Mịch Na đã bị Diệp Bối Linh và Lữ Dao Dao lôi lên bục sân khấu..
“Nhân viên Nguyễn Nhã Vy đây vốn tên thật là Kiều Mịch Na, chính là vợ của tôi. Cho dù có xảy ra chuyện gì tôi cũng sẽ chỉ yêu một mình cô ấy.”
Các nhân viên đều cùng một biểu hiện ngạc nhiên, ngay cả Kiều Mịch Na không biết hành động này của Hách Dương Triết..
“Hôm nay, tôi muốn trước mặt những người ở đây công khai mối quan hệ này. Mong là sẽ nhận được lời chúc phúc từ mọi người..//”
Cả khán phòng im lặng một hồi nhưng vẫn nhiệt liệt vỗ tay chúc phúc, hai người cùng trao cho nhau nụ hôn ngọt ngào chứng minh tình cảm. Tuy nhiên, Hách Trì vừa tới cửa phòng đã nghe thấy mọi chuyện..
“[Mịch Na vẫn còn sống?!]”
Diệp Bối Linh tình cờ xoay người về sau đã thấy Hách Trì tay cầm bó hoa đứng trước ngoài cửa phòng mà không vào liền ra ngoài hỏi thăm..
“Hách Trì, cậu sao vậy? Sao không vào chung vui cùng chúng tôi?”
“Anh ấy nói có thật không? Nhã Vy chính là Mịch Na, cô ấy vẫn còn sống?”
Diệp Bối Linh suy nghĩ không thể giấu Hách Trì mãi được nên đã chân thành nói sự thật..
“Đúng vậy. Cô ấy chính là Mịch Na, vì trước đây xảy ra một vài chuyện nên tạm thời bị mất trí nhớ.”
“Vậy bấy lâu nay là mọi người đều giấu tôi chuyện này?”
“Không phải đâu. Tôi cũng chỉ mới biết được gần đây thôi..//”
Hách Trì không biết phải nói gì lúc này, nhìn biểu cảm của cậu sớm đã bị Diệp Bối Linh đoán trước.
“À hoa này chúc mừng cô đạt giải. Tôi còn có lịch quay, xin phép.”
Diệp Bối Linh không ngăn cản Hách Trì vì biết cậu cần thời gian suy nghĩ. Kiều Mịch Na nhìn thấy một mình Diệp Bối Linh ngoài cửa mà trên tay cầm bó hoa liền ra xem tình hình..
“Bối Linh, hoa của ai mà đẹp thế?”
“Là của Hách Trì đấy. Cậu ấy vừa mới biết được là cô còn sống, nhất thời chưa chấp nhận được nên bỏ về trước rồi.//”
Lúc nhỏ, Kiều Mịch Na xem như cũng có duyên gặp gỡ Hách Trì nên vì hạnh phúc của cả hai mà hôm sau cô tìm đến trường quay của cậu..
“Hách Trì, có người tìm cậu này.”
Quản lý vừa thông báo thì Hách Trì đã thấy Kiều Mịch Na tươi cười vẫy tay, cả hai cùng nhau vào phòng riêng nói chuyện..
“Đã lâu không gặp, có thể chính thức chào hỏi cậu rồi. Hách Trì.”
Hách Trì chỉ khẽ ừ mà không nói thêm lời nào..
“Giận à? Vậy tôi về nhé..//”
“Chị nghĩ nơi này đến rồi đi dễ vậy à?”
Kiều Mịch Na giả vờ cười nhẹ vì tính trẻ con của Hách Trì..
“Đừng giận nữa mà. Tôi xin lỗi vì đã không nói thân phận với cậu sớm hơn, nhưng cậu vẫn vui vẻ mỗi ngày không phải sao?”
“Chị và anh Triết kết hôn rồi?”
Kiều Mịch Na cười hạnh phúc và đưa ngón tay đeo nhẫn cho Hách Trì xem..
“Tôi càng hy vọng cậu sẽ hạnh phúc giống tôi, có thể là xa tận chân trời mà gần ngay trước mắt đấy.”
Cả hai đều biết là người trong nội dung câu chuyện đều hướng về Diệp Bối Linh. Hách Dương Triết đợi bên ngoài thì nhìn thấy Hách Trì tiễn Kiều Mịch Na về, liền không kìm chế được mà ký nhẹ lên đầu cậu..
“Thằng nhóc này, có gì thì nói thẳng với anh. Anh không phải là người thân của cậu à?”
“Đau em..”
“Chúng tôi đợi tin vui từ cậu nhé.//”
Cả hai cùng chào Hách Trì rồi về nhà, thời gian chỉ còn lại hai ngày nên Kiều Mịch Na suy nghĩ điều muốn làm và đề xuất với Hách Dương Triết. Và thế là cả hai cùng nhau đi chơi thỏa thích như những cặp đôi khác mà không bị ai làm phiền..
“Triết, hôm nay là ngày vui nhất của em đấy. Em sẽ mãi mãi ghi nhớ.//”
“Nếu em muốn thì sau này anh sẽ đi chơi cùng em mà, cần gì em phải ghi nhớ thế?"
Kiều Mịch Na vô tư tươi cười trực tiếp hôn lên má Hách Dương Triết mà tỏ tình..
“Chồng của em là nhất. Yêu anh.//”
Cả hai vui chơi hết cả một buổi tối nên cùng nhau về nhà. Trên xe, Kiều Mịch Na lên tiếng..
“Ngày mai ba mẹ muốn cùng em ở nhà một ngày với họ, anh có ngại không?”
“Có gì phải ngại. Là yêu cầu của ba mẹ vợ thì anh phải tuân lệnh chứ, có cần anh đi chung không?”
“Là ngày họp mặt riêng của gia đình nên là...”
Hách Dương Triết gật đầu như đã hiểu nên lái xe đưa Kiều Mịch Na về nhà họ Kiều. Trong lòng cô tuy đau lòng vì nói dối anh nhưng kiếp này được quen biết và yêu anh là đã tốt cho cô rồi. Trước khi tiễn anh đi, cô đã chủ động trao cho anh một nụ hôn vốn ngọt ngào nhưng cũng đầy đắng cay, ngược lại đối với anh hoàn toàn chỉ nghĩ là hôn tạm biệt.