Khi Hách Dương Triết vui vẻ lái xe rời đi thì Kiều Mịch Na đứng sau vừa vẫy tay chào vừa rơi lệ..
“[Tạm biệt, người em yêu.]”
Kiều Mịch Na từng bước chân nặng nề vào nhà, vừa mở cửa thì mọi người đã có mặt đông đủ. Mẹ Kiều thấy cô không kiềm được nước mắt đã nhanh tới ôm cô vào lòng..
“Con gái đáng thương của mẹ, tại sao ông trời lại bất công với con như vậy chứ?”
“Mẹ. Đừng khóc mà, không sao đâu.!”
Ông nội Kiều hay tin cũng đã về nước, liền hỏi chuyện giao dịch..
“Con thật sự đã nghĩ kỹ rồi chứ?”
“Vâng. Dù cho anh ta có là người xấu thì con cũng không nên là người bội tín..//”
Cả nhà họ Kiều đều đau lòng mà thở dài không nói nên lời, vì không muốn thấy không khí như thế này nên Kiều Mịch Na vội vàng trấn an..
“Thôi nào, con vẫn chưa bị gì hết mà. Chúng ta đừng bi thương như vậy chứ?”
“Mịch Na, em đã nói cho Triết biết chưa?”
Kiều Mịch Na nhẹ nhàng mỉm cười mà lắc đầu..
“Có lẽ, duyên của chúng em chỉ tới đây. Về sau anh ấy nên tìm một người khác xứng đáng hơn em.”
“Ba à, chẳng lẽ không còn cách nào hết sao? Cứ để Mịch Na vào chỗ chết như vậy ạ?
Mẹ Kiều không đành lòng nhìn con gái bỏ mạng mà cầu xin ông nội Kiều...
“Mẹ, con và sư thầy đã tìm cách trước đó rồi nhưng mà chung quy không thể cải mệnh. Với lại, con chỉ là ngủ đông thôi đâu phải không tỉnh lại. Không biết chừng chỉ ngủ hai ba năm rồi ông trời thương cho con tỉnh lại thì sao?”
Kiều Mịch Na vô tư suy nghĩ tích cực khiến cho cả nhà càng thêm đau xót. Sau một hồi đau thương, Kiều Mịch Na lên phòng nghỉ ngơi thì mái tóc đã ngả màu khi thuốc vừa hết tác dụng. Sáng hôm sau, Kiều Mịch Na cố tình dậy sớm tự tay chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà...
“Mịch Na, sao không ngủ thêm chút vậy con?”
Nghe tiếng của mẹ Kiều đã dậy nên Kiều Mịch Na liền tươi cười niềm nở, nhưng với mái tóc ngả bạc kia càng khiến mẹ Kiều lại đau một chút trong lòng..
“Hôm nay con cố tình nấu bữa sáng cho mọi người đấy, tuy chưa ngon bằng mẹ nhưng có lẽ miễn cưỡng dùng được.”
“Con gái mẹ nấu thì làm sao không ngon được chứ?”
Một hồi sau, cả nhà đã có mặt đông đủ trên bàn ăn để nếm thử bữa ăn mà Kiều Mịch Na cất công làm nên khiến cô càng trông chờ nhận phản hồi..
“Ngon lắm, Mịch Na.!”
“Thật à? Tốt quá. Vậy con mời cả nhà dùng bữa nhé ạ.//”
Cả nhà họ Kiều cùng ăn uống vui vẻ với nhau, mặt khác Kaitlyn đột ngột xuất hiện trước tòa nhà tập đoàn Hách Dương.
“[Nếu cô còn làm gì ngăn cản chuyện tốt của tôi thì đừng trách.]”
Trước đó, Henry đã lộ rõ bản chất mà bạo hành Kaitlyn rồi đuổi cô đi. Vì không cam tâm nên cô tìm đến Hách Dương Triết để nói về chuyện của Kiều Mịch Na..
“Hách tổng, Kaitlyn muốn gặp anh.”
Hách Dương Triết nhận được thông tin từ bộ phận lễ tân liền từ chối gặp ngay nhưng Kaitlyn lại nhắc chuyện có liên quan đến Kiều Mịch Na nên mới buông lỏng mà gặp..
“Nói thẳng vấn đề đi.”
“Nhìn anh như này chắc anh chưa biết chuyện của Kiều Mịch Na?”
“Tôi nên biết chuyện gì?”
Hách Dương Triết không kiềm chế được cảm xúc về mọi chuyện liên quan đến Kiều Mịch Na..
“Hôm nay là ngày cuối cùng cô ta còn sống.”
“Cô nói gì?”
“Tại cuộc thi thiết kế lần trước, Kiều Mịch Na đã lấy năng lực của bản thân làm giao dịch để đội nhóm của anh được tiếp tục thi và dành chiến thắng. Henry đã đưa ra cột mốc ba ngày và hôm nay chính là ngày cuối.”
Hách Dương Triết nửa tin nửa ngờ trước lời nói của Kaitlyn..
“Làm sao tôi tin được lời cô nói là thật?”
“Anh không cảm thấy cô ta gần đây có những biểu hiện lạ sao?”
Nhớ lại những hình ảnh buồn bả của Kiều Mịch Na trước đây khiến Hách Dương Triết có một phần tin vào sự thật này, sau đó Kaitlyn lấy ra một cuốn sách trông đã cổ xưa.
“Đây là cuốn sách tôi lấy trộm từ chỗ anh ta, trong đây có ghi về năng lực hoa hồng đen của cô ta. Một khi năng lực sử dụng tới giới hạn cũng chính là lúc dấu ấn hoa hồng đen đã hết hiệu lực và rơi vào trạng thái ngủ đông, không có ngày tỉnh lại. Henry muốn đoạt đi năng lực này để giúp anh ta cải lão hoàn đồng, ngược lại chủ thể năng lực đó sẽ..”
Hách Dương Triết vừa đọc lại thông tin trong sách cổ vừa không tin nội dung của những nét chữ này là thật..
“Tôi có thể đưa cuốn sách này lại để anh đi tìm Kiều Mịch Na, nhưng tôi có một điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
“Tôi muốn rời khỏi nơi này, bằng mọi cách anh phải giúp tôi.”
Hách Dương Triết suy nghĩ một hồi và nhờ thư ký riêng sắp xếp mọi việc của Kaitlyn, còn bản thân thì nhanh tới nhà họ Kiều tìm Kiều Mịch Na.
“[Mịch Na..]”
Kiều Mịch Na ở nhà lúc này đang tưới cây ngoài vườn, Hách Dương Triết vừa đến thì đã trông thấy hình bóng người con gái với mái tóc phai bạc đi nhưng vẫn cười tươi..
“Mịch Na..”
Kiều Mịch Na khựng lại vì giọng nói quen thuộc của Hách Dương Triết mà từ từ xoay người lại, nhìn anh với đôi mắt rưng rưng..
“Triết..”
Vì cửa không đóng nên Hách Dương Triết từng bước đến trước mặt Kiều Mịch Na mà không ngần ngại ôm cô vào lòng..
“Sao anh lại đến đây?”
“Nếu anh không đến, em còn định âm thầm mà rời xa anh đúng không?”
Đúng là Kiều Mịch Na vẫn không nỡ khi nhìn thấy Hách Dương Triết nên cô cũng ôm chặt anh mà khóc nhẹ.
“Chuyện lớn như vậy sao em lại muốn giấu anh hả? Vợ chồng thì nên thành thật với nhau tất cả không phải sao?”
“Em xin lỗi..”
Hách Dương Triết dịu dàng lau đi từng vệt nước mắt trên khuôn mặt xinh đẹp của Kiều Mịch Na và tiếp tục ôm cô vào lòng. Phó Minh Khải đã nhìn thấy nên nhanh chóng vào nhà, để lại không gian yên tĩnh cho cả hai.